Chương 25
Chu Hiểu Thâm đứng trước cổng căn biệt thự mini ở khu nhà Hải Sương bấm chuông mãi cũng không thấy có người bước ra mở cửa. Cậu ta sắp phải quay về nước M để tiếp tục chương trình học nên muốn lên Thịnh Hoa chơi với chị gái mấy ngày rồi đi. Nhưng mà từ hôm qua tới giờ cậu không gọi điện được cho Hiểu Ninh nên rất lo lắng, hiện tại tới nhà vẫn không thấy người đâu, không biết có chuyện gì xảy ra với chị ấy không.
Đúng lúc Chu Hiểu Thâm định bỏ cuộc quay về thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đỗ lại trước mặt mình.
Tài xế phía trước lật đật ra ngoài mở cửa sau ra. Một người đàn ông anh tuấn uy nghiêm bước xuống xe, đi tới trước mặt cậu. Chu Hiểu Thâm nhất thời kinh ngạc, cứng đờ nhìn hắn.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Giản Liêm Thuấn cau mày nắm bắt toàn bộ biểu cảm của cậu - "Cậu biết tôi?"
Sau khi nghe hắn hỏi lại câu này thì Hiểu Thâm nhận ra điều gì đó, nhanh chóng điều chỉnh lại cơ mặt - "Đã từng thấy qua."
Hắn cho rằng cậu ta thấy mình trên tivi nên điều này cũng hết sức bình thường.
Giản Liêm Thuấn liếc đuôi mắt lạnh lẽo, khẽ hỏi - "Còn cậu là ai? Tại sao muốn tìm Chu Hiểu Ninh?"
Vốn dĩ căn nhà này đã bị Chu Hiểu Ninh bán đi nhưng hắn đã tự mình mua lại.
"Tôi là Chu Hiểu Thâm, tôi tìm chị gái mình cần có lý do sao?" - Hiểu Thâm cao giọng trả lời.
Quả nhiên Giản Liêm Thuấn vẫn chưa nhớ lại.
Người đàn ông hơi ngây người trước câu trả lời của cậu. Bàn tay bên dưới khẽ nắm chặt lại. Một lúc sau mới thả ra.
"Hình như cô ấy đi khỏi thành phố rồi, không phải về quê sao?"
"Chị tôi không có về đó. Tôi vừa từ Phổ An bay tới đây." - Hiểu Thâm nhăn mày đáp.
"Cô ấy cũng không nói với gia đình là đi đâu à?"
"Từ hôm qua tới giờ tôi vẫn chưa liên lạc được với chị ấy."
"Không có việc gì nữa thì tôi xin phép về trước." - Cậu cũng không muốn tiếp tục cuộc hội chán ngắt này, muốn rời đi ngay.
Thật ra trước kia, hồi còn nhỏ cậu rất thích Giản Liêm Thuấn bởi vì cảm thấy hắn thật ngầu còn yêu thương chị gái mình vô điều kiện. Sau này hai người đột ngột chia tay, cậu chỉ biết được lý do từ miệng Hiểu Ninh là vì Giản Liêm Thuấn bị tai nạn giao thông, mất đi ký ức về chị gái của cậu nên không còn tình cảm nữa. Hiểu Thâm lúc đó thật sự cảm thấy chị gái của mình rất đáng thương.
Đôi khi còn âm thầm trách móc người đàn ông kia tại sao lại quên đi chị của cậu, người mà hắn từng nâng niu cưng chiều như bảo bối của mình. Dù cậu hiểu hoàn toàn không phải là lỗi của Giản Liêm Thuấn.
Hiểu Thâm ngồi trên xe taxi trên đường về khách sạn vừa nghĩ ngợi. Mấy bộ quần áo đàn ông trong tủ quần áo của chị gái lẽ nào là của hắn. Hai người bọn họ quay lại với nhau trong khi Giản Liêm Thuấn vẫn mất trí nhớ sao?
Giản Liêm Thuấn quay về nhà trong bộ dạng trầm mặc. Lúc bước vào đại sảnh thì thấy quản gia đang điều động người hầu bưng lỉnh kỉnh mấy thùng giấy từ trên lầu xuống. Người đàn ông hiếu kỳ nán chân lại hỏi.
"Các người đang làm gì vậy?"
Ngô Thanh phát hiện hắn đứng đằng sau, xoay người cung kính trả lời - "Lần trước cậu chủ có lệnh dọn dẹp sạch sẽ kho tài liệu phía sau phòng làm việc nên giờ tôi sai bọn họ mang mấy thứ tài liệu cũ vứt đi"
"Ừ" - Dạo này đầu óc hắn cứ để đâu đâu nên quên mấy việc nhỏ nhặt này.
Giản Liêm Thuấn đành qua loa rời đi nhưng bước chân tự dưng chậm lại lần nữa. Người đàn ông bị chiếc rương gỗ nhỏ kiểu dáng đặc biệt nằm lọt trong thùng giấy níu kéo ánh nhìn.
"Khoan đã."
Nam hầu đang định bưng thùng giấy lên lập tức dừng tay.
Sao hắn không nhớ mình từng có chiếc rương này nhỉ?
Giản Liêm Thuấn thò tay vào lỗi chiếc rương gỗ kia ra, thấp giọng hỏi - "Vật này cũng ở trong kho tài liệu sau thư phòng sao?"
"Vâng đúng vậy thưa cậu chủ."
"Các người làm việc tiếp đi. Thứ này ta sẽ giữ lại xem một chút" - Người đàn ông hơi chau màu trầm tư.
Ngô Thanh trông thấy cậu chủ mang chiếc rương gỗ kia vào phòng khách, tâm tình phức tạp.
Hắn ngồi một mình trong phòng khách, mở nắp rương ra tò mò nhìn bên trong. Khác với những gì người ta mong chờ, bên trong chỉ toàn là đống giấy tờ, hoá đơn. Nhưng mấy tờ hoá đơn này đều là quần áo, trang sức, mỹ phẩm của phụ nữ.
Hắn đã mua toàn bộ những thứ này? Là mua cho Vũ Văn sao?
Dưới mấy phiếu hoá đơn còn có sấp giấy tờ gì đó. Giản Liêm Thuấn chậm rãi cầm lên đọc thử. Là giấy tờ hắn đấu giá thành công một sợi dây chuyền kim cương hồng hình hoa trà cực kỳ quý hiếm, được những chuyên gia trang sức chế tác cực kỳ tinh xảo.
Bất thình lình trong đầu hắn nổi lên từng mảng ký ức rời rạc đã sớm phai mờ.
["Thì ra hôm trước anh bay đến New York để đấu giá món trang sức này sao?"
Trong một bữa ăn tối dưới ánh nến, hắn đã trao sợi dây chuyền này cho một người con gái. Vẻ mặt cô vô cùng ngạc nhiên.
"Không phải. Thật ra anh định đến buổi đấu giá đó mua một bức tranh mà thôi nhưng lại tình cờ thấy món trang sức này không nhịn được yêu thích nên muốn mua cho bằng được."
Người phụ nữ chạm vào viên kim cương hồng ánh tím được khắc thành hình hoa trà, không nhịn được cảm thán trong lòng vì quá đẹp nhưng lại quá đắt giá. Cô không dám hỏi số tiền hắn bỏ ra, chỉ sợ hỏi rồi thì lại giật mình đứng tim chết thôi.
"Hoa trà... Đây rõ ràng là loài hoa anh yêu thích nhất mà. Hèn gì anh lại muốn mua nó tới vậy" - Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói.
"Phải. Vì là loài hoa anh yêu thích nhất nên anh muốn đeo nó lên cổ người mà anh yêu nhất" - Hắn thâm tình nâng bàn tay cô lên hôn xuống.
"Thế nên em không được từ chối tấm lòng của anh vì so đo giá trị của món trang sức này đâu.
Đôi má người phụ nữ ửng hồng nũng nịu khiến Giản Liêm Thuấn không nhịn được vươn người qua hôn lên môi cô lần nữa. ]
Mảng ký ức ấy quẩn quanh tâm trí Giản Liêm Thuấn như một mùi hương quá lâu đã phai nhạt, gần như không còn tồn tại. Hắn ôm lấy cái đầu đau như như búa bổ, không thể nhớ ra được người phụ nữ đối diện là ai.
Người phụ nữ trong ký ức của hắn là Thái Vũ Văn sao? Tại sao đã lâu như vậy rồi hắn vẫn chưa thể nhớ ra hết dáng vẻ của cô trong quá khứ?
Giản Liêm Thuấn xem kỹ bên trong giấy tờ, có cả ảnh chụp của sợi dây chuyền hoa trà đó. Đôi đồng tử đen nhánh khẽ co rút liên tục.
Có quá nhiều câu hỏi một mình Giản Liêm Thuấn không thể giải đáp được.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất