Chương 26
Ngày hôm sau, cuối cùng chị gái cũng chịu liên lạc lại với Hiểu Thâm sau hai ngày mất tăm mất tích.
"Chị, chị rốt cuộc đã đi đâu thế làm em lo muốn chết. Đến trước công ty chờ cũng không thấy chị đâu. Chị không đi làm à?" - Vừa nhấc điện thoại lên, Hiểu Thâm đã bắn ra một tràng dài trách móc.
"Chị xin lỗi. Tại chị chưa báo với em. Chị đã nghỉ việc ở công ty giải trí YS rồi."
"Nghỉ việc rồi?" - Cậu thoáng chốc ngạc nhiên.
"Phải. Mấy hôm nay chị lên núi, tá túc ở chùa Yên Tử mấy ngày để tịnh tâm suy nghĩ nên điện thoại không có sóng, cũng không liên lạc với ai được" - Giọng điệu người phụ nữ
nhẹ nhàng như mây trôi.
Chu Hiểu Thâm nắm chặt điện thoại, tràn đầy khó hiểu - "Không phải công việc của chị đang phát triển rất tốt à? Sao tự nhiên lại nghỉ việc còn bỏ lên núi tịnh tâm nữa. Chị hai, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có gì đâu. Chỉ là chị đã không còn đam mê với công việc quản lý ngôi sao này nữa rồi. Với lại đất Thịnh Hoa quá khắc nghiệt, không còn chỗ cho chị dung thân nữa. Chị định chuyển tới thành phố khác sinh sống."
Hiểu Thâm có thể nghe thấy chị gái mình vừa nói vừa thở một hơi dài hơn bình thường.
Cậu chợt nhớ tới chuyện hôm qua, nghi hoặc hỏi - "Hôm qua em đã chạm mặt Giản Liêm Thuấn trước cửa nhà chị. Chị gặp gỡ lại anh ấy rồi sao? Chuyện này không phải có liên quan gì đến Liêm Thuấn đó chứ?"
"Không có. Đúng là chị và anh ta có gặp lại nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có gì hết. Em biết mà, Giản Liêm Thuấn đã mất trí nhớ" - Hiểu Ninh nhàn nhạt đáp. Cũng không hiểu sao Giản Liêm Thuấn lại có mặt ở đó.
"Được rồi. Em không biết chị gặp phải chuyện gì mệt mỏi nhưng nếu việc chuyển tới thành phố khác khiến chị thoải mái thì chị cứ làm đi. Em sẽ ủng hộ chị. Nhưng chị đã dự định tới nơi nào chưa? Còn công việc tương lai sắp tới nữa?" - Hiểu Thâm quan tâm hỏi.
"Chị đã chọn được một nơi rồi. Khi nào ổn định chị sẽ báo em sau. Tạm thời em đừng nói cho cha mẹ biết để ông bà lo lắng."
Mấy năm qua làm việc cật lực, Hiểu Ninh cũng tích góp được một số tiền lớn trong tài khoản, tạm thời vẫn chưa chết đói được.
"Em biết rồi. Vậy bây giờ em không tới thăm chị được sao?" - Cậu thấp giọng hỏi.
"Hiện tại chị muốn ở một mình sắp xếp mọi thứ nên em đừng tới. Xin lỗi vì không thể tiễn em lên máy bay được. Em lên đường bình an nhé." - Giọng điệu cô luyến tiếc vì không thể gặp mặt em trai mình.
"Không sao. Đợi tới tết em sẽ về tính sổ với chị sau." - Chàng trai trẻ ấu trĩ đáp.
Hiểu Ninh phì cười dặn dò cậu thêm mấy câu rồi cúp máy.
***
Giản Liêm Thuấn không nghĩ tới nhiều ngày trôi qua như thế, thuộc hạ của hắn vẫn không có cách nào tìm ra cô. Nghe trợ lý báo lại, Chu Hiểu Ninh thật sự không có trở về quê nhà ở Phổ An.
Em trai của cô, Chu Hiểu Thâm cũng đã lên đường bay ra nước ngoài tiếp tục du học, thuộc hạ của hắn có theo dõi cũng không moi móc được gì.
Đất nước Đại An rộng lớn là thế, tìm một người giống như mò kim đáy bể vậy.
Giản Liêm Thuấn cũng không thể hiểu được chính mình. Mỗi ngày trôi qua không nghe được chút tin tức gì về Chu Hiểu Ninh, người đàn ông như ngồi trên đống lửa nóng rát bức bối. Mặc dù toàn bộ sự khó chịu này đã được hắn thu liễm hết vào trong nhưng Cao Đình Tư và Vương Bân vẫn tinh ý nhận ra sự khác lạ của lão đại.
Hắn gần đây thường xuyên lui tới câu lạc bộ uống rượu một mình, trầm mặc trong yên lặng. Dạo này họ cũng nghe được vài tin tức từ thuộc hạ.
"Lão đại, em nghe nói cả tháng nay anh đã cho người đi khắp nơi tìm kiếm người phụ nữ tên Chu Hiểu Ninh gì đó phải không?"- Vương Bân thấp giọng dò xét hỏi.
"Có vấn đề gì?"
"Em nói cái này, lão đại đừng trách em nhiều lời. Không phải cô ấy chỉ là tình nhân của anh thôi sao? Nếu đi rồi thì tìm người khác, anh cần gì cực nhọc khổ sở như thế?" - Anh ta không nỡ nhìn thấy lão đại bày ra bộ dạng không vui như vậy, chưa kể hắn cũng là nên quên Chu Hiểu Ninh đi.
Giản Liêm Thuấn vừa nhấc ly rượu màu hổ phách lên vừa liếc nhìn anh - "Không liên quan tới cậu.
Hắn không vui khi Vương Bân cứ hết lần này tới lần khác nói vào chuyện của Chu Hiểu Ninh. Trước đây khi hắn bên cạnh Thái Vũ Văn, cậu ta không thể này.
"Lão đại, không phải anh nói trong lòng anh chỉ có một mình Vũ Văn thôi sao? Nếu vậy thì tại sao anh lại vì một cô tình nhân mà trở nên cuống quýt như thế. Nếu Vũ Văn ở trên trời thấy được sẽ đau thương biết bao nhiêu" - Vương Bân không những không dừng lại mà còn cố tình chọc vào điểm nhạy cảm của hắn.
"Vương Bân, đủ rồi... Đây không phải chuyện cậu nên xen vào đâu." - Đình Tư muốn cản cái miệng của bạn mình lại nhưng cản cũng không nổi.
Vì lời nói này của anh ta mà Giản Liêm Thuấn thoáng đanh mặt. Bàn tay đang cầm ly rượu cũng khựng lại.
Thái Vũ Văn, người con gái treo trên đầu trái tim hắn. Hắn làm sao có thể để cô đau lòng được chứ.
Hắn rốt cuộc không biết mình bị cái gì, như ăn trúng phải bùa mê không dứt ra được khỏi cái tên Chu Hiểu Ninh kia. Đôi khi trong giấc mơ, Giản Liêm Thuấn còn lẫn lộn hình ảnh của Thái Vũ Văn và cô. Không hiểu sao bản thân lại bị dày vò trong cảm giác khổ sở này.
Người đàn ông duy trì trạng thái yên lặng chìm trong men say. Đêm nay hắn uống tới nỗi mấy vỏ chai trống rỗng lăn lốc nằm trên bàn. Đình Tư nhìn không nổi nữa, cuối cùng phải cả gan giật ly rượu từ tay hắn.
"Lão đại, anh không thể uống nữa. Anh đã uống hết mấy chai rồi. Nếu còn uống nữa sẽ phải nhập viện thật đó"
"Mặc kệ tôi!" - Người đàn ông bỗng trở nên nóng tính, tiếp tục nốc sạch những giọt rượu còn lại.
Hắn chật vật đứng lên muốn tìm chai rượu mới nhưng lại phát hiện ra một thân ảnh xinh đẹp lướt qua cửa phòng V.VIP. Dáng vẻ y hệt như Chu Hiểu Ninh.
Giản Liêm Thuấn không còn tỉnh táo lao nhanh ra khỏi cửa. Cao Đình Tư và Vương Bân thấy vậy vội vàng chạy theo.
Hắn tóm lấy cánh tay của Chu Hiểu Ninh kéo cô lại cho bằng được, hầm hầm men rượu mắng chửi - "Không phải cô nói cả đời này cũng không muốn gặp lại tôi nữa sao? Bây giờ lại xuất hiện ở nơi này đong đưa qua lại rốt cuộc là muốn cái gì? Định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao?"
Người phụ nữ xinh đẹp bị hắn siết bóp cổ tay tới đau nhức, bị doạ một trận hoảng loạn bởi bộ dạng say rượu hung dữ của hắn.
"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!"
Cũng may hai người kia kịp thời chạy tới lôi được lão đại ra can ngăn - "Lão đại, anh nhìn nhầm người rồi."
Cô gái kia vừa được giải thoát đã vội vàng chạy mất biến.
Giản Liêm Thuấn vẫn còn muốn chạy đến, lầm bầm mắng chửi gì đó trong miệng. Nói không ngoa, đây là lần đầu tiên Đình Tư thấy hắn hành xử lỗ mãng như thế. Cả hai người
đàn ông phải dùng sức mới kéo nổi hắn ra khỏi câu lạc bộ.
Còn chưa tới chỗ đậu xe, Giản Liêm Thuấn lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lần nữa xuất hiện ở bên kia đường. Hắn vùng ra khỏi tay Vương Bân, bất chấp chạy về phía đối diện, không hề màng đến xe cộ đang chạy băng băng trên đường. Người đàn ông không khác gì một đứa trẻ đang lạc lõng nơi đông người.
Cao Đình Tư và Vương Bân đồng loạt sửng sốt. Đình Tư nhìn thấy một chiếc hơi đang từ xa lao tới với tốc độ cao làm anh kinh sợ.
"Lão đại, cẩn thận!"
Giống như ai đó cầm một cây búa lớn đập vỡ chiếc hộp Pandora trong đầu người đàn ông, toàn bộ mảnh vỡ ký ức được cất giấu bao lâu nay đều bung ra rơi vãi khắp nơi, dần dần ghép lại thành một bức tranh hoàn thiện khiến Giản Liêm Thuấn như muốn nổ tung.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất