Chương 28 

Tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận rõ Giản Liêm Thuấn dạo gần đây trở nên xấu tính hơn bất cứ thời điểm nào. Mỗi buổi sáng trợ lý đều cảm thấy vô cùng áp lực khi phải bước vào văn phòng báo cáo tình hình điều tra cho tổng giám đốc. Tới nay đã gần hai tháng rốt cuộc vẫn chưa có chút dấu vết nào của Chu Hiểu Ninh. 

Dáng vẻ người đàn ông càng lúc càng tiều tụy, hai quầng thâm dưới mắt càng thêm đậm. Bộ dạng lúc nào cũng giống như bị phủ một lớp băng dày không ai dám tiếp cận và cũng sợ tiếp cận. Hắn bất giác trở thành kẻ nghiện thuốc, mỗi khi suy nghĩ đều hút rất nhiều, trên bàn làm việc lúc nào cũng có gạt tàn đầy ắp đầu lọc. 

Đã qua hai tháng, hắn vẫn không tìm thấy Hiểu Ninh. Hắn không biết rốt cuộc cô đã trốn đi đâu. 

Người đàn ông chỉ cần cô trở về, hắn sẽ dùng cả mạng sống của mình để cầu xin cô tha thứ. 

Nhưng Ninh Ninh đã nói cả đời này cũng không muốn gặp lại hắn. Giản Liêm Thuấn vô cùng sợ hãi. Hắn sợ mình thật sự cả đời này cũng không tìm được cô. 

Khi màn đêm buông xuống, một mình trên chiếc giường lạnh lẽo hắn thường xuyên bị dày vò bởi những cơn ác mộng do chính mình làm ra. Hình ảnh Hiểu Ninh đau khổ tuyệt vọng rơi nước mắt trước mặt mình, từng đoạn phim chiếu chậm chạy qua như muốn hành hạ trái tim người đàn ông. Tất cả đều xuất phát từ nỗi hổ thẹn và hối hận cùng cực. 

Đôi khi hắn thức dậy lúc nửa đêm, choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, xung quanh chỉ còn lại cảm giác liêu quạnh tịch mịch bao trùm. Căn phòng này vốn dĩ là của hắn và Chu Hiểu Ninh, nơi hai người quấn quýt ái ân suốt bốn năm trời. Vậy mà hắn lại dám mang người phụ nữ khác về đây, để cô ta nằm trên giường của bọn họ. 

Tất cả đồ đạc của Thái Vũ Văn trong phòng sau đó đều bị hắn vứt sạch, không để xót lại gì. Cả khung ảnh cưới của bọn họ cũng bị Giản Liêm Thuấn đem ra ngoài sân quẳng vào trong đám lửa lớn mà tiêu hủy. Hắn không muốn để Ninh Ninh nhìn thấy những thứ này. 

Quản gia Ngô Thanh cùng người hầu đứng từ xa nhìn làn khói xám nghi ngút bốc lên che đi khuôn mặt bi thương của người đàn ông. Giản Liêm Thuấn trầm mặc đứng hút thuốc mãi cho tới đám lửa kia tàn lụi, cũng không thể thiêu rụi hết sự khổ sở trong lòng hắn. 

Suốt hai năm trời, hắn sống trong sự ngụy tạo giả dối, mất thêm hai năm nữa để đau khổ vì một thứ tình cảm được gầy dựng trên cảm giác dối gạt ấy. Tới khi tỉnh ngộ ra Giản Liêm Thuấn mới hiểu cảm xúc của hắn đối với Thái Vũ Văn lúc nào cũng mang cảm giác ám ảnh từ quá khứ. 

Ninh Ninh của hắn đã chịu ủy khuất tới mức nào. 

Cả mấy tuần nay, Vương Bân và Cao Đình Tư muốn gặp lão đại còn khó hơn lên trời, lần nào cũng bị hắn từ chối không gặp mặt. Gọi điện cũng không nhấc máy. Các báo cáo 

kinh doanh đều phải thông qua trợ lý. Hôm nay cũng vậy người tới làm việc với bọn họ cũng là trợ lý. 

Hai người cũng mơ hồ nhận ra lão đại đang giận bọn họ. 

Có một ngày Giản Liêm Thuần đột ngột ghé tới câu lạc bộ không thông báo trước, vào phòng V.VIP một mình uống rượu tới khi nôn thốc nôn tháo cũng không muốn gặp mặt Vương Bân. 

Vương Bân không nhịn được muốn đi vào khuyên ngăn lão đại đừng uống rượu hại thân nữa thì lại bị Giản Liêm Thuần mắng chửi không thương tiếc. Những gì hắn mắng chỉ xoay quanh mỗi cái tên Ninh Ninh. Bởi vì trong lúc hắn mất trí nhớ, Vương Bân đã tiếp tay Thái Vũ Văn lừa gạt hắn, còn nhiều lần ngăn cản hắn tiếp xúc với Hiểu Ninh. 

Vương Bân hoảng loạn vừa quỳ xuống vừa xin lỗi hắn nhưng cuối cùng vẫn bị người đàn ông sai người lôi ra khỏi phòng, biến mất khỏi tầm mắt hắn. 

Đợi tới khi Giản Liêm Thuấn tỉnh rượu lại lần nữa, hắn đã nằm dài trên ghế sô pha trong phòng khách nhà mình. Đêm qua hắn trở về nhà trong tình trạng say khướt nên đã ngủ vật vờ ở đây. Mùi rượu vẫn còn chưa tan. Dưới cằm râu còn mọc lởm chởm không có trật tự. 

Có thể thấy mấy ngày qua hắn còn chẳng màng quan tâm chăm sóc bản thân mình. Giản Liêm Thuấn loáng thoáng nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, vài giây sau đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã tới gần. Hắn vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy trợ lý của mình. 

Người trợ lý dáng vẻ khẩn trương báo cáo - "Giản tổng, đã tìm thấy Chu tiểu thư rồi. 

*** 

Thành phố Hà Huyên, được gọi là xứ sở của các loài hoa, nằm trên vùng cao nguyên hùng vĩ thơ mộng. Một thành phố đang phát triển dần trở thành địa điểm du lịch lý tưởng trong tương lai. Khí hậu mát mẻ quanh năm, con người đôn hậu thân thiện. 

Chu Hiểu Ninh đặt chân đến thành phố này chưa bao lâu nhưng đây là khoảng thời gian cô thấy bình yên nhất trong một năm trở lại đây. Từ ngày lên núi Yên Tử trở về, trong lòng cô thông suốt thư thái hơn hẳn. 

Trước khi quay lại với Liêm Thuấn, cô vẫn thường bị dằn vặt bởi nỗi tương tư về hắn. Nhưng hiện tại trái tim cô lại nhẹ nhàng và trống rỗng. Giống như những áng mây phiêu bồng ở trên trời. 

Hiểu Ninh như thường lệ mở cửa quán ăn vào lúc bảy giờ sáng. Sau khi thất bại trong chuyện tìm công việc phù hợp ở Thịnh Hoa, cô đã thay đổi kế hoạch của cuộc đời mình. Người phụ nữ trẻ muốn nối gót theo mẹ kinh doanh quán ăn, dù sao tay nghề nấu ăn ngon của cô cũng là từ mẹ truyền đạt cho. Với lại Hiểu Ninh cũng muốn mở rộng danh 

tiếng thương hiệu mỳ bò của nhà mình nên đã quyết định mở một chi nhánh ở đây. 

Đương nhiên cô cũng đã gọi điện xin phép qua mẹ. 

Hiểu Ninh nhìn thấy rất rõ tiềm năng du lịch ở thành phố này, tương lại nhất định sẽ rất phát triển, có rất nhiều khách du lịch sẽ kéo tới vì khí hậu và cảnh đẹp ở nơi đây. Đến lúc đó không sợ buôn bán thua lỗ. 

Số tiền người phụ nữ tích góp được chỉ đủ để mở một quán ăn nho nhỏ nhưng với Hiểu Ninh vậy là đủ. Cô chỉ mới mở quán được một tháng nên chưa có nhiều người biết đến. Nhưng khách nào từng vào ăn thử đều phải ghé lại thêm vài ba lần vì mì bò quá ngon. Khí hậu ở Hà Huyên lúc nào cũng se se lạnh, ăn một tô mì bò cay thì lại quá phù hợp. 

Lần đầu tiên ra buôn bán đối với Hiểu Ninh cũng chẳng dễ dàng gì. Tự mình phải chuẩn bị nấu nướng tất cả rồi tự mình phục vụ, dọn dẹp. Bây giờ thì cô mới hiểu ngày còn trẻ mẹ mình cực nhọc tới cỡ nào. Tháng đầu tiên cô cũng phải chấp nhận chịu lỗ vốn một ít. Trong tính toán của cô như thế vẫn có thể chấp nhận được. 

Nhưng may sao mấy hôm nay quán khá đông khách, cũng nhờ vài vị khách cũ yêu thích nên đã rủ thêm những vị khách mới tới. Thi thoảng cũng có vài gã đàn ông vì để ý tới nhan sắc của cô chủ mà chọc ghẹo. Chu Hiểu Ninh chỉ khéo léo đùa giỡn với họ mấy câu để dĩ hoà vi quý đánh lạc hướng. Bọn họ cũng không làm gì quá đáng ngoài lời nói. 

Ở nơi đất khách quê người này, cô một thân một mình buôn bán, nếu không biết hành xử khéo léo nhường nhịn, làm mích lòng ai khác, mất khách chỉ là một phần, chỉ sợ không được làm ăn yên ổn. 

Hôm nay bán hết sớm nên cô cũng được dọn dẹp về sớm, Chu Hiểu Ninh tâm trạng vui vẻ đang dọn dẹp bên trong thì đột nhiên nghe thấy tiếng có người đẩy cửa vào. "Quán đã đóng cửa rồi... 

Người phụ nữ vừa bước ra khỏi quầy đã bị dáng vẻ của người mới bước vào cửa làm cho sững sờ. Nhưng tất cả những biểu cảm ấy đã nhanh chóng vụt tắt hết. 

Giản Liêm Thuấn đứng trước mặt cô, bộ dạng anh tuấn xuất chúng quen thuộc, mục mi dày đậm thu hút mị hoặc. Thế nhưng hắn dường như đã gầy đi rất nhiều, thần sắc tiều tụy mệt mỏi vì đi đường dài suốt cả ngày. Gò má nhô ra, hốc mắt sâu thêm vài phần, ngay cả râu dưới cằm cũng chưa kịp cạo. Phần tóc mái trên trán có hơi rối. 

eyJpdiI6IlZBbFExNzY4WnlvMk9pNnczMVNtQWc9PSIsInZhbHVlIjoiZTJkTFFuVFVtTXVQVDNsb0FtdzNcL1FCUEhvZjFmMW1xZ2gxUEx1akRmc1pwdnd6K3VpRXZRSDFrSEl1dVpQNTFxT0w3c05YK09oc09uVkN5MFJ0cnFsZ0VvN3JPdWtCa2UyYnVFY3o5REJHN1wvdTBxdm9cL1htXC9OdTRicXdoOUU2b2haQlltR2tNMnRcL3ljdU1HdTNVbHZJOFNDS3pMRUdSb2RLcHlzSzhmMGdoa1ErdzZMTzZGT3FubzVZdmpTQlVFRmo4dUlEck04TE5DTUFsQ3RlbiticWRJQ3o2c1JHZWFvdCtrS2Y5cE1RZ3dDOVZqUFhjeWg2K0tTdm1Wa2psQ3R2aHJMUkFnNkF0disyM1FrVFNoK1pVeml5TkRpZWNxVzJ2NThSblgxM212RUpxYWdEZHlGc1czdVRJK2ZPUiIsIm1hYyI6IjBkNTBjY2EwOWM4MzdlMGRhNWJjMTdmYWFhNzQ0NDMwZjIyYTk4NWFjMzgwNGM5MTg5NzNlMjBkOTk0MmQyNGUifQ==
eyJpdiI6IkltTmVzaklVbWZMNTlXSFl2RE95bUE9PSIsInZhbHVlIjoiS1wvMUFxNTBNaTFvblR2dllZdm5tXC8xMUpIQVBkM3pMZVRZRGYydDJhVnB4QWxcL1c1V1lBVWlUSERwTE5tMUVpa1JsbzcyQUtcL21YVENmMUhMMFg1TzJGZ2RJZVwvWEtDcndYSTNxVGxUZEZiVnU4QlJZWjhQMFwvVkp4c1BHQ2lKbVg0UGhRRzZLSDdIeUtLUUM3MEIrcVNiNENmak5zbE9kWmh0S3RoNDh2VzlaUWo1NGVFVStnSW1Yejd1eEQxYXVUSlZQakUwazBobmpSV203N3c4V3U3Y0hcL1N3Zm1jSGkzSUNVZldEMVhBeEl4b2oxUEJvZ01LaUxjNTJIVWswelAiLCJtYWMiOiI4NmMwMzcxYWE4NWZhNmJkMWRhYjQ4OTA3OTkzMmY2MjI1MDQ2NDkwMjc5NWFjYTgwNDE4ZjJmY2Q5ZDFmYzI0In0=

"Xin lỗi quý khách, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi. Mong quý khách quay về cho" - Chu Hiểu Ninh lần nữa lên tiếng, lần này lạnh lùng hơn trước.

Ads
';
Advertisement
x