Chương 29 

Cô đã trốn đến tận nơi này, cách xa Thịnh Hoa cả ngàn dặm. Vậy mà hắn vẫn tìm được tới đây. Đã qua hai tháng rồi chẳng lẽ hắn vẫn muốn tìm cô tiếp tục hành hạ cho hả giận? 

Nói xong Hiểu Ninh định bỏ vào phía sau nhưng người đàn ông đã khẩn cấp bước tới, tóm chặt lấy cổ tay cô, cất giọng khàn khàn - "Ninh Ninh... 

Hai tiếng Ninh Ninh này của hắn nghe thật êm tai, cũng thật quen thuộc làm sao. 

Giản Liêm Thuấn gọi tên cô lần nữa - "Ninh Ninh... anh đã nhớ lại hết rồi." 

Bờ lưng mềm mại khẽ giật mình một chút. Người phụ nữ quả nhiên chịu dừng bước quay đầu nhìn hắn. Thế nhưng trong đôi mắt lưu ly kia chỉ còn dòng nước nhạt nhoà. "Anh nhớ lại được thì tốt rồi. Chúc mừng anh. 

Nói rồi cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, thu lại mình. 

Giản Liêm Thuấn rất sợ hãi phản ứng không chút cảm xúc này của cô. Mang cho hắn cảm giác dù người đang ở trước mắt nhưng lòng lại cách xa muôn trùng. 

Người đàn ông cuống cuồng vươn tay ôm chầm lấy Hiểu Ninh - "Ninh Ninh, anh sai rồi... Là anh không tốt... Anh là thằng khốn nạn bại hoại! Không những quên đi em còn đối xử tệ bạc với em!" 

Chu Hiểu Ninh cố gỡ tay hắn ra nhưng hai cánh tay người đàn ông dính cứng ngắc trên cơ thể cô như bị bôi keo vào. 

"Anh buông tay ra trước đã" 

"Không!" - Giản Liêm Thuấn càng ghì chặt cô vào lòng thống khổ. 

Cuối cùng thân thể cao lớn lại trượt dài xuống mặt đất, quỳ dưới chân người phụ nữ, vùi đầu vào bụng cô - "Anh không thể buông tay em đâu, Ninh Ninh à... Em cứ mắng chửi rủa xả anh đi, đánh anh cũng được. Nhưng xin em đừng bỏ mặc anh..." 

"Anh sai rồi... Em muốn anh trả giá thế nào cũng được. Chỉ đừng rời xa anh... 

Trước mặt cô lòng tự tôn hắn cũng sẵn sàng vứt bỏ, chỉ để níu kéo Hiểu Ninh. 

Chu Hiểu Ninh cảm giác áo mình bên dưới ươn ướt. Hắn đang khóc sao? 

Người phụ nữ vươn tay kéo mặt hắn ngẩng lên, vành mắt hẹp dài đỏ ngầu, trong lòng lại không nỡ - "Liêm Thuấn, anh đừng cầu xin em nữa. Bởi vì em cũng có tội trong chuyện này. Từ ban đầu anh mất trí nhớ, cũng là em lựa chọn rời bỏ anh. Anh đã không hề hay biết gì cả." 

"Nhưng mà, Liêm Thuấn trải qua những chuyện vừa rồi, em chợt nhận ra rằng thì ra anh cũng có những mặt tàn nhẫn như vậy. Tình cảm này cũng có thể bào mòn bởi những hiểu lầm, ghen tuông, tổn thương như thế. Trái tim em không đủ sức để chạy theo đoạn tình cảm này nữa rồi. Nên xin anh, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa" 

Cô nói ra một cách nhẹ tênh, không chút lưu luyến nào. 

Thân thể Hiểu Ninh bây giờ chẳng còn gì cho hắn, dơ bẩn cũng không thể sinh con. Cô không đủ tự tin có thể cùng hắn đi tới cùng nếu mối tình này tiếp tục. 

"Không! Anh không đồng ý!" - Giản Liêm Thuần đột ngột gầm lớn, càng siết chặt lấy eo cô. 

"Tình cảm suốt sáu năm trời của chúng ta. Sao em lúc nào cũng có thể dễ dàng vứt bỏ anh như vậy?" 

Người đàn ông tới lúc này có chút ấm ức tức giận nhưng ngay giây sau đã luống cuống dính chặt vào người cô, hạ giọng hối lỗi. 

"Anh sai rồi... Anh sẽ sửa đổi mà... Nếu em mệt thì hãy ngồi yên thôi, anh sẽ làm tất cả cho em... Chỉ cần ngồi yên một chỗ bên cạnh anh thôi..." 

"Ninh Ninh... Trở về với anh đi em.." 

Giản Liêm Thuấn cố chấp quấn lấy eo cô như bạch tuộc. Hiểu Ninh cũng bất lực không có cách nào tháo gỡ cánh tay hắn ra đành đứng im một hồi chịu trận nghe hắn cầu xin khẩn thiết. 

Cuối cùng Hiểu Ninh vẫn dùng ánh mắt ảm đạm nhìn xuống hắn mở miệng - "Em đang dần ổn định cuộc sống ở nơi này, việc buôn bán cũng rất tốt, không muốn đi đâu cả. Anh hãy trở về với cuộc sống của anh ở Thịnh Hoa đi" 

Mặc cho người đàn ông van nài suốt cả tiếng đồng hồ nhưng cô vẫn duy trì dáng vẻ dửng dưng đối mặt. Cuối cùng Giản Liêm Thuấn chỉ có thể buông cô ra. 

Chu Hiểu Ninh đi vào trong dọn dẹp mọi thứ rồi mới cầm túi xách quay ra. Cô cứ tưởng hắn đã suy nghĩ thông suốt nên rời đi rồi, nhưng ai ngờ cô vừa khoá cửa quán lại xong thì phát hiện ra hắn đang đứng chờ bên cạnh xe của mình. Thần sắc có vẻ đã bình tĩnh hơn. 

Người phụ nữ thở dài bước tới hỏi - "Anh sao vẫn chưa đi?" 

"Về nhà với anh đi.." - Giọng hắn thều thào vô lực như thể do khi nãy đã nói quá nhiều. 

"Em không thể" - Hiểu Ninh dứt khoát trả lời hắn lần nữa. 

"Cho dù anh có đứng đây hỏi em thêm một trăm lần nữa. Câu trả lời của em vẫn sẽ là như vậy" 

"Ninh Ninh à.." - Đáy mắt người đàn ông sầu muộn. 

"Em phải về nhà rồi." 

Cô lạnh lùng bước sượt qua người hắn ngồi vào trong xe, khởi động xe rời đi. Bóng dáng người đàn ông đứng đó cô đơn trong gió rét nhìn chằm chằm chiếc xe đang khuất xa 

dân. 

*** 

Chu Hiểu Ninh trở về căn nhà nhỏ của mình nằm ngoài rìa trung tâm thành phố. Cô đã thuê căn nhà này được hơn một tháng. Tuy căn nhà không lớn nhưng nội thất đầy đủ, còn có khu vườn nhỏ bên ngoài. Giá cả chi phí ở Hà Huyên lại rẻ hơn những thành phố lớn như Thịnh Hoa rất nhiều nên cô có thể sống thoải mái. 

Cô về nhà tắm rửa xong lại biếng nhác ngồi trên ghế sô pha, xem tivi thư giãn nhưng Chu Hiểu Ninh lại không thể nào tập trung vào chương trình trên tivi. Hình ảnh của Giản Liêm Thuấn quỳ gối khóc lóc cầu xin mình lúc chiều cứ quẩn quanh tâm trí cô không thể thoát ra. 

Hiểu Ninh vội vàng chuyển kênh, tìm một bộ phim khác hấp dẫn hơn để di dời sự tập trung của mình. 

Sáng hôm sau, khi trời vẫn còn tối cô đã phải ra khỏi nhà từ sớm để đến quán dọn bàn ghế, nhập nguyên liệu chuẩn bị nấu nướng. Dạo này khách đã tới đông hơn nên cô đang có ý định dán bảng tuyển thêm người phụ việc. 

Đúng bảy giờ sáng là cô mở cửa quán chào đón khách. Chu Hiểu Ninh nghe thấy nhiều tiếng bước chân rầm rập đi vào còn tưởng mới sáng sớm đã trúng mánh ai ngờ vừa ló đầu ra đã trông thấy Giản Liêm Thuấn. Phía sau còn có ba tên vệ sĩ quen mặt. 

Hắn còn chưa đi nữa sao? 

Cô không nhịn được bước ra hỏi - "Không phải em đã nói... 

"Anh muốn ăn mì. Mấy người này cũng vậy. Mỗi người một tô. Bọn họ đều thích ăn cay, còn anh thì em biết rồi đó" - Giản Liêm Thuần đột ngột cắt ngang lời cô. Cố ý nhấn 

mạnh bốn chữ cuối. 

Lúc còn ở bên nhau, Hiểu Ninh là người nắm rõ khẩu vị của hắn nhất. Người đàn ông này không ăn cay được. 

Thấy cô đứng yên cau mày, hắn liền lên tiếng nhắc nhở - "Không phải cô chủ em phân biệt đối xử khách hàng, không muốn bán chứ?" 

"Em đúng là không muốn bán cho các anh" - Hiểu Ninh thẳng thắn đáp trả. 

Lúc này đột nhiên có một vị khách quen mặt thường xuyên ghé qua tiệm ăn sáng bước vào trong. Nhưng vừa nhìn thấy đám vệ sĩ mặc đồ đen cao to đen hôi của Giản Liêm Thuấn đứng thù lù chắn giữa quán, y hệt đám xã hội đen đòi nợ đã toát mồ hôi hột, lập tức tìm cớ thối lui ra ngoài. 

"Này bác ơi khoan đã... 

eyJpdiI6InAzZGdGQWJcL2Ezb295c1lRK1E5T3dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikl2ZzBkMjBja1JYelUzeVAzNGpPVXpSemNoZlwvbUswcUFWSHY5UnljbUxteU1GVWg1WjdoVTdBODZMQlFxeEk5dHc1MzV2cUxrczA4NmRtVDA5ZGxxMnQ1aVF5NUtVRXZjOTBtN3BYTm5nVVppSzRDdFZpK2JMSThFRVJrZXV1Z3krUXJyRjJid010SWlUMlh4SThHeVhjM3ZQdUVaWkFNS05HaUdzMUFWM3h4SDBpSHZ1VWpvcWtkdHhuYkxXTk5uQ2lxeERKQzhTUVFIYnAzU2dVa1VBT0RXc0hQV1ZRTXdBUG5JZDM1cmN5WldrbjUyQXJUUjdNeEN2MHdnWlVrRG5sd0orXC9aVjQzV0g1OHNQZlNRXC80QnBMbktCNStmbUhyK2wrdXVZZXlBTFRMbzVQa3VlWDNPNStSc055c2lkIiwibWFjIjoiNWZhYzgxOGEyZGRkZDhhZGQ4M2U5OTc2MGQ4NzUwMGUyMzJkZjIyNTY1NTc5OGZlNDdkNzk4YjM3N2YzMTdlOCJ9
eyJpdiI6ImNKRnJrWDM3Wnk5N0Z3c1RkWmZjNGc9PSIsInZhbHVlIjoiQzhWWXVidTNvbEdrMmFxQ2E0TENlV0NlSzZnVDRTSkVtNTFhTWgwMGhZcm40WmNaV2t3WFNuRVA5dlwvMWVuS3V3WStYSHVFYzBId3RaTnNcLzlDUDRyays2b3RyTlwvOHBTaE00YjY4N2w4S2l5SXhWTVwvV0l6Z01rcDhUV0pkTTdIXC9YOVlxSWVpZk5NaTZUZ3o3N1dQVCtZWWVBYm9Hc3FxdTkwZEIzcnBHUTZyN3lXZlI4dkRqQWV4dEhHUEhNbUtVTXo5UHBQeFJGTDlYVHR5bmVOajdDak5wY21PcFBiYnFjSlBhMXd3STY5T3RqZmF4VDVkZDZMcVJxMm5BRDY1UG4rYjF1ZFI0bGtLaFNBRkNrd21iRHBEZnU1SWpxTHpyXC9QSndlQ1RRSDNla3h1REh1QlwvVDl5bG5DU25cL04xTlJVVWtMMTFLOThpTDMxK2xWb2FyV0E9PSIsIm1hYyI6IjA1M2UzZDEwZjc4NmNjYjM2MjBiOGFjN2NjZjYzMzhlYzc0OTE3OTIwNzljZjg1ODU3MWEwZWRkZWQ3OTYwOTEifQ==

Cô hít một hơi sâu - "Được rồi các người ngồi xuống bàn đi, tôi sẽ bán."

Ads
';
Advertisement
x