Chương 30 

Chu Hiểu Ninh bưng ra bốn bát mì bò cay nóng hổi cho hắn và ba vệ sĩ. Biết Giản Liêm Thuấn không ăn được ớt nên cô cố tình cho thêm nhiều bột ớt vào tô hắn. Bưng ra cho bọn họ xong, cô liền quay trở lại quầy quan sát. 

Quả nhiên người đàn ông kia vừa ăn thử một muỗng đã thất thổ đỏ mặt, kìm nén để không ho sặc sụa. Giản Liêm Thuấn bỏ đũa xuống liếc nhìn người phụ nữ trốn trong quầy. 

Cô chỉ là muốn hắn chừa, sau này đừng ghé đến quán mình ăn nữa. Hiểu Ninh cứ tưởng hắn sẽ từ bỏ ai ngờ người đàn ông lại cầm đũa lên tiếp tục gắp từng miếng mì bỏ vào miệng. Dù sau đó đã thích ứng hơn một chút nhưng trên trán hắn đổ một tầng mồ hôi dày. Trong khi thời tiết sáng sớm rất lạnh. Chứng tỏ Giản Liêm Thuấn đang chịu đựng cơn cay nóng trong miệng. 

Chu Hiểu Ninh biết mỗi khi hắn ăn cay bụng sẽ lập tức khó chịu. Bây giờ hắn ăn hết cả tô mì cay gấp ba như vậy dạ dày làm sao chịu được. 

Dù vậy cô cũng không muốn quan tâm, hắn tự làm tự chịu. 

Bọn họ ăn xong rồi cũng không chịu ra về cứ tiếp tục ngồi đó. 

Có mấy cô gái trẻ kéo vào quán mì bò mới ăn thử, ai ngờ lại bắt gặp người đàn ông anh tuấn nổi bật kia, không ngừng gieo rắc ánh mắt tò mò lên người hắn. Nhưng Giản Liêm Thuấn chỉ chú ý tới Chu Hiểu Ninh đang bận rộn trong quầy. 

Lúc vắng khách cô còn để ý tới bọn hắn chứ vào giờ cao điểm khi quán đông rồi, một mình cô xoay sở làm việc không kịp thở. 

Bị sếp mình đá mắt ra lệnh, ba tên vệ sĩ lập tức nhảy vào phụ bưng bê ra bàn giúp cho cô. 

Chu Hiểu Ninh muốn từ chối nhưng lúc đó khách kêu quá nên cô đành để họ bưng giúp mình một chút. 

Đợi sau khi lượt khách đã rời đi bớt, người đàn ông kia vẫn ngồi đó nhìn cô đến mức Hiểu Ninh mất tự nhiên. 

"Không phải anh đã ăn xong từ lâu rồi ư? Sao anh vẫn còn chưa về?" 

"Quán của em có quy định giờ ăn của khách à?" - Hắn điềm đạm nhìn cô. 

"Không có" 

"Vậy thì anh muốn ngồi bao lâu cũng được mà" 

Chu Hiểu Ninh mím chặt môi, đành mặc kệ hắn. Giản Liêm Thuấn cứ như vậy mà ở lì tại quán cô hết cả ngày. 

Sắp tới giờ đóng cửa, cô chỉ lo dọn dẹp cho xong rồi tắt cầu dao đi ra ngoài. Lúc này trời đã sẩm tối, người đàn ông kia và vệ sĩ của mình mới đi ra theo cô. Chu Hiểu Ninh không để ý bọn họ, leo lên xe lái về nhà. 

Nhưng đi được một đoạn, cô bỗng phát hiện ra chiếc xe Volvo quen thuộc đi theo sau lưng mình. Hiểu Ninh trong lòng phảng phất vẻ không vui. Xe vừa tới trước nhà đã dừng lại. Cô nhanh chóng xuống xe. Trông thấy chiếc xe kia cũng đậu ngay phía sau mình. 

Giản Liêm Thuấn một thân cao lớn bước xuống xe, tây trang thẳng thớm anh tuấn đứng im nhìn cô. Người phụ nữ bực dọc tiến tới hỏi cho ra nhẽ - "Sao anh lại theo dõi em?" 

"Anh theo dõi em bao giờ? Anh đang về nhà của mình thôi" - Giản Liêm Thuấn điềm nhiên trả lời. 

Chu Hiểu Ninh ngẩn người, nhất thời chưa hiểu - "Anh đang nói gì vậy?" 

Người đàn ông lấy chìa khoá từ trong túi áo ra cho cô xem rồi xoay người cất bước vào trong căn nhà nằm ngay bên cạnh nhà cô. Căn nhà đó cũng là của chung một người chủ cho cô thuê nhà nhưng đã bỏ trống được vài tháng rồi. 

Hiểu Ninh lại nhìn thấy mấy tên vệ sĩ kia lỗi hành lý từ sau cốp xe xuống, xách vào bên trong cho hắn. 

Giản Liêm Thuấn đã dọn tới đây rồi ư? Khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ ngỡ ngàng. 

Gã đàn ông cố chấp này. Hắn rốt cuộc định làm gì chứ? 

Chu Hiểu Ninh sa sầm vội vàng bỏ vào trong nhà. 

Cô vừa tắm xong đã nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên. Người phụ nữ hiếu kỳ bước ra mở cửa xem thử. Ai dè lại là hắn. 

Giản Liêm Thuần đột nhiên chìa ra cho cô một hộp dâu tươi - "Quà của hàng xóm mới. 

Hắn vẫn nhớ cô rất thích ăn dâu tây tươi. 

Hiểu Ninh nhìn hộp dâu tây trong tay hắn, dường như không có ý định nhận - "Anh dọn đến đây để làm gì? Không phải em nói anh quay về Thịnh Hoa rồi sao? Cuộc sống của anh là ở đó kia mà" 

"Em ở đâu thì anh ở đó. Cho tới khi nào em chịu quay về cùng anh." - Người đàn ông kiên định trả lời. 

"Chúng ta đã kết thúc rồi. 

"Đối với anh thì chưa. Trừ khi anh chết, Ninh Ninh. Không phải, dù anh có chết cũng làm ma bám theo em. 

"Sao anh lại cố chấp đến vậy chứ? Em đã nói cả đời này cũng không muốn gặp lại anh nữa, Liêm Thuấn" - Cô tràn đầy bức xúc mở miệng nhắc lại. 

"Tính cách anh cố chấp thế nào em cũng không phải không hiểu rõ nên em đừng phí sức mà trốn tránh anh. Anh có lỗi với em, làm em tổn thương, vậy cứ để anh đeo theo em đi"- Giản Liêm Thuấn thẳng lưng nhìn cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng. 

Đúng vậy. Thời gian quen biết Giản Liêm Thuấn nhiều năm, cô cũng hiểu rất rõ hắn cố chấp cỡ nào. Cô muốn đuổi cũng đuổi không nổi hắn. 

"Anh muốn làm gì thì mặc kệ anh, đừng làm phiền tới em" - Cô vừa nói dứt câu đã thẳng thừng đóng sập cửa lại một cách bất lịch sự. Bỏ lại người đàn ông một mình phía sau 

cánh cửa. 

Ngày hôm sau Giản Liêm Thuấn vẫn theo cô tới cửa hàng còn ở lì tại đó. Lần này chỉ có mình hắn không có thêm vệ sĩ. Người đàn ông nhìn thấy bảng tuyển người dán phía trước liền nói với cô. 

"Em tuyển anh đi" 

Chu Hiểu Ninh từ nãy tới giờ đã không muốn để ý tới hắn lại bị người đàn ông đứng chắn trước mặt. 

"Em làm sao dám tuyển tổng giám đốc cao cao tại thượng như anh. Công việc tay chân cực nhọc này không phải sẽ làm bẩn tay anh sao?" 

"Không sao, anh không ngại bẩn" - Hắn kiên quyết muốn làm. 

"Cho dù anh không ngại bẩn, em cũng ngại muốn tuyển anh. Anh nên trở về với chức vụ lãnh đạo của mình đi. Nơi này không dành cho anh đâu" - Cô đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, quán mì bình dân nhỏ bé này không chứa nổi kẻ có thanh thế lớn lao như hắn. 

Giản Liêm Thuấn định nói gì đó nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy vào phía sau. Một chàng trai mặt mũi non choẹt bước vào, cúi đầu chào hai người - "Cho hỏi, ở đây có tuyển người đúng không ạ?" 

Hiểu Ninh nắm bắt thời cơ chen qua người Giản Liêm Thuấn phấn chấn đáp - "Đúng vậy, tôi là chủ của quán mì này. Tôi đang tìm người phụ bưng bê với rửa chén" 

"Giờ làm việc là từ bảy giờ sáng tới năm giờ chiều, nghỉ trưa một tiếng, bao ăn trưa. Lương mỗi tháng là xxxxxx. Ý của cậu thế nào?" - Cô nói thẳng vào trọng điểm cần nói. 

eyJpdiI6ImFhYWJUc1UyQ1Z6Z2cxZ1wvV2FHWlRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InV5d2dDXC9Md0tmcDF1WG9lYWhQZVhjTlFxdXBKQmM2djBHdzN4SVQ5N1lETk42TGt2bzBCYmRMNEQwOEdRQVF2SWxLZVVUOVpBbTg5dmdNS091VzdVaW5hblBCXC9lSlM0NnBRNGwySGN4M29GSzZYSXhVaXFEbEJHTjVCU3NFcUQwYThRRnBLVnFsWlNRemNNZ1NSYTF1Szlzb2duVlJYUEhScU1cLzh2a3d2ZW1LRkRMUmpjaDJ5NG1XQWJyOExReDB4RlJcL01sREozS2l0NVNDYmFXUWtnPT0iLCJtYWMiOiI1YzA4MmM1NWU2M2I5Yjg5MDFhYWY0MzIwM2RmZjJkMTA5YTQ0NTFmOTRkOWY1NmQ3NzMzYTYyNWNkZWVhZWM2In0=
eyJpdiI6IjM2ZkNmVDlYWTdnbitJNytUc0xxSlE9PSIsInZhbHVlIjoiakMyajhMSGZna3M2XC9rXC90RERHNERKWCszaU0zNlNQV1B5bisxMU9NVzFMY2NcL1hsVkxmRmNpSEZYZDBNaVc1YStETlZiZ3NcL1YxbW56ZmpqUmEwOHl6QVVHZmhKcUp1QmJJK1NhU2xaYU1cLytGR2hmNHZvNTdCQU1LRnY0R1wvS1NiUTkyMndabWZTb2o3cTBNZjBrUHdjeExxV3RzOHZWaFYwZXFXT1diWlExdHR0ZmN4QzAzekN5SmNPaE1wTFJkaUVcL0dIQlU4M3hsMENEejFYK0R0WVRVbmZpNWVcL3ZOYVwvZDNyaDhLdTBqRHlHUm5IUkVMZ211R2tFM2dRbk1qaFpSeHF6ZDJBVW44RlpnQzFSeG54U0RFMnJtYXYyckVtZzg0QzJ1VDFDOGtGdEhcL0gydHJkXC9sTm1CaXhXbnFrMjBRT3BZU2xCVVNDUWhiTVhRXC8xalFcL2tycEtMaDlPdzBRaGRHTDdqUlBXNmNobU50dm5cL3J3MDlTNHExQzc3UkJ1WHZXdWhBcEQ1OFJMT1pKZUQ2U3BBPT0iLCJtYWMiOiJhMWYyMTAzMGZlMDdiYjM4NGQ5ZDhiNjJjMzdhODNjZDMyMWIyZjhiZTJiZWUxNTU3ZTY0MzQ1ZjVlNGQ1MGZjIn0=

Sắc mặt của Giản Liêm Thuấn nhìn theo cô thoáng thâm trầm.

Ads
';
Advertisement
x