Chương 31
Trần Long vừa nhận việc đã vào làm luôn trong ngày vì cô rất cần người. Cậu ta chỉ mới có mười tám tuổi vừa mới tốt nghiệp cao trung, muốn nghỉ một năm làm thêm kiếm tiền dành dụm rồi mới có thể đi học đại học. Trần Long rất tháo vát, còn siêng năng, cả người toả ra năng lượng tích cực.
Cô đối với cậu nhân viên mới này cực kỳ hài lòng dù chỉ mới ngày đầu tiên. Còn hơn người đàn ông kia chỉ biết ngồi một chỗ ôm máy tính làm việc trong quán cô, tốn biết bao nhiêu tiền điện. Ai nhìn vào còn tưởng hắn mới là ông chủ quán.
Tới giờ đóng cửa, Trần Long còn ráng nán lại thêm một chút để giúp cô dọn dẹp nốt rồi mới tan làm. Cậu ta trong lúc dọn dẹp còn tò mò hỏi nhỏ cô.
"Chị Chu, anh trai trông giàu có kia thật sự là khách à? Sao em thấy anh ấy ở đây từ sáng tới chiều vậy?"
Chu Hiểu Ninh đứng trong quầy tính toán sổ sách nghe thấy cậu chàng hỏi liền lạnh nhạt trả lời - "Anh ta là không khí. Cậu cứ xem như vậy là được rồi. Không cần để ý tới anh
ta."
Trần Long ngạc nhiên khó hiểu.
Cô lái xe về đến nhà, lần này Giản Liêm Thuấn không về theo cô. Lúc nãy khi cô đóng cửa quán thì hắn đã rời đi đâu đó. Chu Hiểu Ninh cũng không bận tâm đi vào nhà làm chuyện của mình.
Sáng hôm sau đã hơn bảy giờ rưỡi sáng vẫn không thấy mặt mũi Trần Long đâu, cô còn tưởng cậu ta ngủ quên. Ai ngờ cậu chàng kia lại gọi điện tới bảo có chút việc nhà nên xin thôi việc, không làm nữa. Giọng nói có phần ngắc ngứ không thật.
Chu Hiểu Ninh cảm thấy bất ngờ, trong lòng linh tính có gì đó không đúng, tầm mắt vô thức chỉa sang người đàn ông ngồi trong góc đang nói chuyện điện thoại với cấp dưới của mình.
Đợi hắn vừa cúp điện thoại, cô đã đứng bên cạnh bàn hẳn - "Chuyện Trần Long nghỉ việc? Có phải liên quan tới anh không?"
Giản Liêm Thuấn không trực tiếp thừa nhận hay phủ nhận - "Cậu ta đến đây vì muốn kiếm tiền để đi học đại học. Đạt được mục đích rồi thì rời đi thôi.
"Anh.." - Cô thật muốn rủa xả hắn một trận. Rõ ràng là hắn dùng tiền đè người.
"Vậy nên mới nói em thuê anh đi. Em muốn trả bao nhiêu thì trả. Mục đích của anh là em, rất bền lâu" - Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có phần mong mỏi.
Chu Hiểu Ninh hít sâu một hơi nén khí vào trong như nồi áp suất - "Được, anh muốn làm chứ gì? Vậy thì cứ làm đi. Bắt đầu từ hôm nay. Nhưng nếu sau này anh đi làm trễ hay làm việc tắc trách sai sót thì anh phải rời khỏi chỗ này không được ở lì tại quán em nữa. Thế nào? Chấp nhận không?"
Cô không tin một đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng như hắn có thể chịu nổi công việc phục vụ bưng bê, rửa chén dọn dẹp cực nhọc này lâu dài. Nhân vụ này mà đuổi hắn đi cũng tốt. Với lại cô cũng không tin hắn bám trụ được ở đây cả đời. Giản Liêm Thuấn không thể xử lý công việc của công ty qua điện thoại và máy tính mãi được.
"Chấp nhận" - Khoé môi mỏng cong lên thành một đường tuyệt đẹp giống như đã đạt được mục đích.
Sau đó Giản Liêm Thuấn chính thức trở thành nhân viên quán mì bò của cô. Mặc dù quán của cô chỉ là quán mì bình dân nhưng mỗi ngày đi làm hắn đều giữ nguyên tác phong mặc áo sơ quần tây lịch thiệp phục vụ khách. Ngoại hình xuất chúng của hắn thu hút hết tất cả phụ nữ bước vào quán, từ già trẻ lớn nhỏ đến chưa chồng hay có chồng rồi, đều không nhịn được ngây người khi thấy hắn tới gần.
Người đàn ông không thể hiện sự nhiệt tình với bọn họ như Trần Long mà chỉ điềm đạm như nước. Chỉ như vậy thôi đã đuy làm phụ nữ điêu đứng.
Chu Hiểu Ninh thừa nhận cô khá bất ngờ trước khả năng làm việc của hắn, phục vụ bưng bê đều rất nhanh nhẹn, ngoại trừ việc rửa chén hơi chậm chạp từ tốn hơn Trần Long thì những thứ khác vẫn nằm ở mức độ tốt.
Nhưng nhờ có nhan sắc của Liêm Thuấn mà dường như cả tuần nay khách kéo tới quán cô nhiều hơn, đặc biệt là khách nữ. Hôm nay còn có một nhóm bà cụ tập thể dục dưỡng sinh ở công viên gần đó kéo vào quán ăn sáng. Vừa nhìn thấy thanh niên cao lớn anh tuấn kia đã không ngần ngại ngỏ lời muốn gả con gái cho hắn. Nhưng Giản Liêm Thuấn lại từ chối thẳng thừng.
"Xin lỗi bác, con đã có bạn gái rồi ạ"
Hắn còn nói câu này khá lớn làm mấy cô gái xung quanh nghe thấy mà tiếc nuối.
Chu Hiểu Ninh ngồi trong quầy cũng vô tình nghe được nhưng tỏ vẻ không quan tâm đến. Cứ như vậy hắn đã ở lì tại quán cô làm việc hơn cả tuần rồi.
Vị khách cuối cùng cũng rời đi, Giản Liêm Thuấn bưng tô đũa dơ ra phía sau rửa chén. Còn Chu Hiểu Ninh dọn dẹp lại quầy bếp rồi lau dọn phía bên ngoài. Hắn rửa chén xong lại phụ cô gác ghế lên bàn. Hai người đều làm việc của mình, không ai nói với ai câu nào.
Làm xong hết việc, Chu Hiểu Ninh vẫn im lặng như mọi khi xoay người vào trong quầy định lấy túi xách cá nhân. Bỗng dưng Giản Liêm Thuấn lại nắm lấy bàn tay cô, níu chân cô lại, ôn nhu hỏi - "Ninh Ninh, hôm nay là cuối tuần, chúng ta ra ngoài ăn tối nhé. Được không em?"
Người phụ nữ xoay đầu gỡ tay hắn ra, khước từ - "Không cần thiết đâu. Em thích ăn đồ ở nhà nấu hơn."
Chu Hiểu Ninh lấy đồ đạc xong thì nhanh chóng đi về nhà. Cô từ trong phòng tắm bước ra định vào bếp nấu ăn thì chợt trông tất cả đèn trong nhà đồng loạt tắt. Không còn chút ánh sáng nào trước mặt mình.
Người phụ nữ trong một khoảnh khắc đã bị giật mình, vì mắt cô chưa thể thích ứng với bóng tối nên có chút luống cuống. Chu Hiểu Ninh mò mẫm đi vào trong phòng ngủ để tìm điện thoại đang cắm sạc. Trong người có cảm giác bất an vì xung quanh toàn bóng tối.
Hồi nhỏ cô vốn rất sợ bóng tối, mỗi lần cúp điện đều khóc lóc nức nở. Chỉ là khi lớn lên rồi biết thu liễm nỗi sợ vào trong, không còn dễ khóc như trẻ con nữa. Chu Hiểu Ninh vừa tìm thấy điện thoại đã vội vàng bật đèn pin. Cô tò mò nhìn ra cửa sổ, hình như cả khu đều cúp điện.
Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Chu Hiểu Ninh lật đật ra mở cửa xem thử, người đàn ông cao lớn đứng trước hiên nhà cô, vẻ mặt lo lắng hỏi - "Em không sao chứ?"
Cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trên mặt - "Chỉ là cúp điện thôi mà."
Trước kia mỗi lần gặp cúp điện, cô đều chui vào lòng Giản Liêm Thuấn để hắn dỗ dành xoa lưng cho mình trấn an.
"Em đã ăn tối chưa?"
"Chưa, vì cúp điện nên em chưa kịp nấu." - Cô thật thà trả lời.
Người đàn ông nghe thế bèn giơ hai túi giấy trong tay mình lên - "Anh mới nhờ người mua đồ ăn về, rất nhiều món em thích, chúng ta cùng nhau ăn đi."
Chu Hiểu Ninh lập tức từ chối - "Không cần đâu. Bữa ăn anh mua thì anh ăn đi"
"Vậy em định ăn tối thế nào? Ở đây cũng không có dịch vụ giao đồ ăn buổi tối. Nếu ra ngoài ăn thì anh sẽ đi cùng em." - Người đàn ông quan tâm hỏi.
"Đó là chuyện của em, anh quay về nhà mình ăn tối đi." - Hiểu Ninh lạnh lùng cắt ngang muốn đóng cửa lại nhưng người đàn ông kia đã ngang ngược thò một chân vào trong,
hai tay vịn hai bên thành cửa khiến cô không thể khép cửa lại.
Bên ngoài trời lúc này sương mù đã kéo tới thành phố Hà Huyên.
"Chỉ là một bữa ăn thôi mà. Em không cần phải đề phòng anh như vậy. Bên ngoài sương mù dày đặc lạnh lẽo, trong nhà lại cúp điện, chúng ta ăn cùng nhau không phải em
"Được, anh hứa" - Giản Liêm Thuấn rất nghiêm túc đáp.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất