Chương 32
Chu Hiểu Ninh xác nhận xong mới né ra cho hắn vào nhà. Cô đi tìm nến để có đủ ánh sáng, còn hắn bày đồ ăn ra bàn, lấy thêm chén đũa. Đúng là có thêm người trong nhà cũng giúp cô đỡ sợ hơn.
Giản Liêm Thuấn liên tục gắp thịt vào chén cô bảo - "Anh thấy em dạo này buôn bán vất vả, đã gầy hơn rồi. Em nên ăn nhiều vào."
Cô chậm chạp nhai nuốt thức ăn trong miệng, đưa tay che chén của mình lại - "Em muốn ăn gì thì sẽ tự gắp, anh ăn phần của mình đi."
Chu Hiểu Ninh từ chối mọi sự ân cần của hắn.
Người đàn ông đành rút tay về. Ánh mắt tư lự cũng hạ xuống. Hai người im lặng dùng cơm. Cuối cùng vẫn là Giản Liêm Thuấn tiếp tục lên tiếng.
"Tuần sau anh nghe nói có một lễ hội rất lớn ở đây, thường thì mọi cửa hàng trong thành phố đều đóng cửa. Em có định mở quán hôm đó không?" - Giản Liêm Thuấn lần lừ hỏi Cô.
Ở Hà Huyên có một lễ hội Hoa truyền thống, ngày hôm đó tất cả mọi người dân ở nơi này đều được nghỉ, tề tựu về quảng trường thành phố vui chơi, xem diễu hành rồi tới đêm sẽ có màn đốt pháo bông nữa.
"Ngày lễ buổi sáng mọi người đều được nghỉ nên sẽ dùng bữa ở nhà. Có mở cửa quán cũng rất ít khách nên em sẽ đóng. Hôm đó anh cũng nghỉ ngơi đi." - Chu Hiểu Ninh thuận miệng nói.
"Vậy hôm đó em đã có kế hoạch gì chưa?"
"Được ngày lễ nên em chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi."
Giản Liêm Thuấn tiếp thu câu trả lời của cô, không nói gì thêm về vấn đề này nữa.
Ăn xong, hắn tự động gom hộp đi ra ngoài vứt rác. Người đàn ông vừa bỏ rác vào thùng thì chuông điện thoại réo tới, hắn bèn nhấc máy lên - "Nhân viên sửa điện đến rồi?"
"Kéo dài thời gian đi."
Chu Hiểu Ninh đứng một mình trong nhà bếp rửa chén. Đột nhiên một cơn sấm sét truyền xuống xé toạc cả bầu trời. Cô không nhịn được giật mình nhưng không phải vì tiếng
gầm trời kia mà là vì ngay sau đó có người ôm lấy cô từ phía sau.
"Anh... Anh làm gì vậy?" - Cô hai tay dính đầy bọt xà phòng lúng túng muốn cựa quậy.
Giản Liêm Thuấn lại cứ ghì chặt lấy cô, gục đầu vào bờ vai nhỏ hít lấy mùi sữa tắm của người phụ nữ, nỉ non như đứa trẻ - "Ninh Ninh, anh sợ...
Định lừa ai vậy chứ? Hắn mà sợ sấm sét hay sao?
Màn làm nũng này cũng hơi quá khoa trương rồi.
Chu Hiểu Ninh rửa tay sạch xà phòng rồi xoay người muốn đẩy hắn cách xa ra nhưng Giản Liêm Thuấn cứ bám riết lấy cơ thể cô.
"Giản Liêm Thuấn, buông em ra" - Ngữ giọng cô khá nghiêm trọng.
"Anh đừng có giả vờ"
"Anh không phải sợ sấm sét." - Hơi thở nam tính vùi trên cổ cô phủ nhận.
"Anh sợ cả đời này cũng không thể tìm được em về. Sợ cả đời em sẽ lạnh nhạt với anh như thế này. Anh rất sợ, Ninh Ninh" - Giọng điệu người đàn ông lộ ra vẻ khổ sở. Mặc dù bây giờ Giản Liêm Thuần đang đeo theo cô nhưng hắn cũng rất sợ tình trạng này cứ mãi tiếp diễn như vậy. Sợ Hiểu Ninh cả đời cũng không muốn đếm xỉa tới hắn. "Con người sống trên đời này ai rồi cũng phải đương đầu với rất nhiều nỗi sợ. Em cũng vậy, em đã từng rất sợ bóng tối, mỗi lần như vậy đều chỉ cuống cuồng tìm kiếm sự tồn tại của anh. Nhưng giờ đây em đã có thể tự mình đối mặt với bóng tối mà không cần đến sự tồn tại của ai nữa cả"
Dưới ánh sáng lấp loè yếu ớt của những cây nến đỏ, khuôn mặt kiều diễm nhìn về phía xa xăm biểu cảm nhạt nhòa.
"Cho nên em tin rằng một người đàn ông tài giỏi hơn em gấp trăm ngàn lần như anh, sẽ sớm vượt qua nỗi sợ ấy thôi. Trên đời này không có gì mà thời gian không thể xoá nhoà cả" - Cô ưu tư giải thích.
Giản Liêm Thuấn vẫn bướng bỉnh quyến luyến da thịt và mùi hương của người phụ nữ, không đồng tình - "Anh không thể Ninh Ninh... Anh thực sự không làm được...
Hắn muốn trở thành sự tồn tại quan trọng mạnh mẽ đối với cô. Không phải chỉ là một kẻ lướt qua cuộc đời Hiểu Ninh.
"Anh về nhà đi. Anh đã hứa với em rồi kia mà" - Cô nhẹ nhàng nhắc nhở.
Mặc cho hắn có ôm cô cứng ngắc thế nào đi nữa thì Hiểu Ninh vẫn chỉ đứng im như pho tượng, không chút cảm xúc với người đàn ông. Giản Liêm Thuấn một lần nữa bất lực buông lỏng đôi tay mình ra.
Nhưng hắn vẫn vươn tay ra lần nữa chạm vào gò má cô - "Anh sẽ về. Anh sẽ giữ lời hứa với em. Nhưng mà, Ninh Ninh, anh sẽ không bao giờ từ bỏ đâu. Cho dù là như vậy cả đời."
Người đàn ông rút tay mình lại xoay người rời đi. Giản Liêm Thuấn không về nhà ngay mà đứng trước hiên nhà cô hút thuốc, ra lệnh cho người bên kia điện thoại dừng việc kéo dài thời gian lại.
Hắn bỏ về không bao lâu thì đã có điện trở lại. Cô vẫn ngồi ngẩn người trước ánh nến sắp cháy gần hết.
Một lát sau Chu Hiểu Ninh mới đứng dậy dọn dẹp. Bên ngoài trời hình như bắt đầu mưa rơi tí tách không lớn. Nhìn đồng hồ cũng đã gần chín giờ tối. Người phụ nữ bước ra ngoài huyền quan định khoá cửa nẻo rồi lên phòng, ai ngờ thông qua khe cửa kính lại phát hiện ra có bóng người quen thuộc đứng trước hiên nhà mình, vẫn chưa chịu đi.
Sao hắn vẫn còn ở đây? Vì trời mưa nên chưa về được sao? Nhưng lúc nãy khi Giản Liêm Thuấn rời đi vẫn chưa mưa mà.
Mãi một lúc lâu, sau khi đã hút xong điếu thuốc thứ ba, Giản Liêm Thuấn mới chậm rãi cất bước về nhà.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất