Chương 37
"Cậu chủ mời dùng trà"
Ngô Thanh sai người hầu bưng trà và bánh ngọt ra hoa viên cho cậu chủ sau bữa tối nhưng Giản Liêm Thuấn chỉ ngồi trầm mặc một chỗ, mân mê bộ váy mềm mại trong tay mình không để ý tới. Bầu trời đã dần buông thả màn đêm xuống hoa viên rộng lớn.
Đây là một trong số những bộ quần áo còn xót lại của Chu tiểu thư. Cả tuần nay trở về biệt thự, mỗi ngày hắn luôn cầm mấy bộ đồ này trong tay không rời, dường như muốn nhìn vật nhớ người.
Đợi sau khi quản gia và người hầu đã rời đi, Liêm Thuấn mới nâng bộ váy lên hít hà mùi hương nhàn nhạt nơi vải áo. Hai tuần qua hắn thực sự rất nhớ cô, dù là lúc lên bàn mổ cũng không ngừng nghĩ tới cô.
Đêm đó hắn nhận ra rằng Hiểu Ninh nhìn thấy gia đình nhỏ kia, mặc cảm cơ thể mình không thể hoài thai nên mới muốn tìm cách đẩy hắn rời xa. Điều này chắc hẳn đã trở thành một tảng đá nặng đè nén trong lòng Hiểu Ninh nhiều năm nay mà hắn không hề hay biết gì cả. Nếu là như vậy thì chỉ cần Liêm Thuấn phá hủy tảng đá đó là được.
Mặc dù hắn thích trẻ con nhưng chỉ thích đứa trẻ được sinh ra từ bụng Hiểu Ninh mà thôi. Nếu không phải thì hắn thà rằng không có thì hơn.
Dưới ánh đèn vàng leo lắt, Giản Liêm Thuấn ngồi nhớ nhung người ta giữa vườn hoa rộng lớn, chợt nghe thấy tiếng bước chân dẫm đạp lá vàng phía sau. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng nên đã quay đầu lại.
Đối diện với thân ảnh xinh đẹp quen thuộc bất ngờ xuất hiện trong vườn nhà mình, người đàn ông có chút sững sờ, cứ tưởng rằng đang mơ - "Ninh Ninh, sao em lại... Hiểu Ninh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ trên máy bay xuống, vali thì đã quẳng ở bên trong biệt thự. Vừa ra khỏi sân bay, cô đã chạy tới đây ngay lập tức.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy mặt Liêm Thuấn chậm chạp tiến tới từng bước một, vài giây sau đã không kiềm chế được mà xông tới đánh vào ngực hắn. "Giản Liêm Thuấn, anh điên rồi sao? Anh vốn dĩ khoẻ mạnh bình thường, tại sao lại tự biến mình thành kẻ vô sinh hả? Anh không còn muốn có con nữa hay sao?!"
Người đàn ông để mặc cô trút giận lên ngực mình một lúc rồi nắm lấy bàn tay cô xoa xoa, biểu cảm xót xa - "Nếu không phải đứa bé được sinh ra từ bụng em thì anh không cần! Kẻ nào cũng không có quyền mang thai con của anh"
"Không phải em luôn muốn cách xa anh là vì sợ bản thân không thể mang thai cho anh sao? Bây giờ anh cũng đã trở thành kẻ không thể sinh sản được nữa rồi. Chúng ta đều
giống nhau"
"Cho nên em hãy thương xót anh một lần đi" - Hắn ôm chặt lấy eo cô, đôi mắt hẹp dài dâng trào cảm xúc mãnh liệt khẩn khoản.
"Anh đúng là gã điên rồ cố chấp, anh biết không hả? " - Đôi mắt lưu ly ửng đỏ, giận dữ hỏi.
"Gã điên rồ cố chấp này không thể không có em, Ninh Ninh" - Giản Liêm Thuấn đau lòng ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn thổn thức sắp khóc của cô.
Cô thua rồi. Cô thực sự đầu hàng trước sự ngang ngược của hắn.
Ngay một giây sau, hai người đã cuốn lấy nhau. Môi răng lẫn lộn một chỗ. Hắn đã quá lâu rồi mới được chạm vào cô, dục vọng sâu bên dưới đáy vực thẳm bên chỉ trực chờ bùng nổ. Liêm Thuấn nhào tới ngấu nghiến môi cô, thè lưỡi vào trong sục sạo khuôn miệng nhỏ.
"Ưm... Đừng...
Cô chống hai tay lên ngực hắn. Hơi thở nam tính nóng bỏng áp bức hô hấp yếu ớt của Hiểu Ninh không thở nổi. Đôi môi mỏng đè ép khuôn môi đỏ mọng mãnh liệt.
Người phụ nữ tạm thời dứt khỏi môi hắn, nức nở cảnh cáo - "Từ nay về sau anh không được lén lút sau lưng em làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Nếu không... Nếu không em thực sự sẽ không nhìn mặt anh nữa đâu."
"Anh hứa... Sau này sẽ không làm em đau lòng nữa"
Giản Liêm Thuấn thủ thỉ lại quyến luyến vươn tới hôn hôn lên đôi môi anh đào, mê mẩn tư vị của cô.
Người đàn ông nhét cô vào sâu trong lồng ngực vững chãi, gần như muốn khảm toàn bộ cơ thể Hiểu Ninh vào linh hồn mình, ôn nhu hôn lên mái tóc suối mây. Hắn tuyệt đối sẽ không để cô vuột mất khỏi tay mình lần nữa.
Hiểu Ninh cũng chậm rãi vòng tay qua người hắn, chui rúc vào vai Liêm Thuấn, hưởng thụ mùi hương thanh yên thơm mát thuộc về người đàn ông.
Dưới ánh trăng sáng, hắn nâng cằm cô lên lần nữa, vồ vập liếm mút cánh hoa hồng ngọt ngào nồng đượm khiến hắn lần này tới lần khác mê muội, say đắm. Giống như rượu, càng uống càng say.
Hiểu Ninh cũng để mặc hắn tùy ý làm bừa. Không biết từ lúc nào, cơ thể cô đã bị hắn nhấc bổng lên, đi lên tới phòng ngủ tầng một. Nhưng không phải là phòng ngủ của hắn lần trước.
Giản Liêm Thuấn dường như đọc được suy nghĩ của cô, lên tiếng giải thích - "Anh đã đổi phòng ngủ rồi. Phòng ngủ cũ đã được chuyển thành phòng ngủ cho khách.
Cô bị hắn đẩy ngã nằm lên giường, thân thể tráng kiện áp lên trên như một ngọn núi lớn. Hắn chống tay hai bên, cất giọng trầm khàn yếu ớt - "Ninh Ninh, trước đây anh có lỗi với em."
Nói rồi, Liêm Thuấn lại vùi đầu vào hõm cổ cô cọ cọ - "Anh chỉ muốn ngủ trong một căn phòng có mùi hương của một mình em thôi."
Cô biết hắn đang hối hận vì trước kia đã mang Thái Vũ Văn vào sống trong phòng ngủ của hai người. Hiểu Ninh cũng từng cảm thấy ủy khuất khi nhìn thấy quần áo đồ đạc của Thái Vũ Văn ở trong đó nhưng suy cho cùng, cũng là tự bản thân cô để cho cô ta bước vào.
Người phụ nữ vòng tay qua cổ hắn, dịu dàng hỏi nhỏ - "Vậy để em dọn vào đây ở có được không?"
Liêm Thuấn quả nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô - "Ninh Ninh, em...
Người đàn ông hai mắt sáng ngời như đứa trẻ được nhận quà, hắn lại ôm chặt cô lần nữa - "Trở về với anh đi. Về với anh được không, Ninh Ninh?"
Chu Hiểu Ninh vẫn còn có chút do dự vẽ ngón tay lên lưng hắn.
"Dọn về đây cũng được nhưng quán mì của em ở Hà Huyên...
Giản Liêm Thuấn ngay lập tức nắm lấy tay cô, nêu ý kiến - "Chúng ta sẽ chuyển tiệm mì bò về đây để em buôn bán cho tiện, anh sẽ mở một tiệm mì khác lớn hơn cho em không được sao?"
"Chi phí để mở quán ở Thịnh Hoa vô cùng đắt đỏ. Anh định dùng tiền dụ dỗ em à?"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất