Chương 18 

"Vy Vân đâu" 

"Dạ tiểu thư ở trên phòng" 

Hắn nhìn Cửu Chân dò hỏi "Hôm nay mấy giờ về" 

"Dạ 10h trưa" 

Hai hàng lông mày của hắn lại càng nhíu chặt hơn, đưa tầm mắt nhìn lên phía trên phòng của cô "Từ lúc về đến giờ Vy Vân vẫn ở trên phòng, con bé không ra ngoài sao" 

"Da" 

"Có xảy ra chuyện gì không" 

"Dạ không" 

Đúng là thông qua camera ở Hàn thị Triệu Vy Vân chỉ là đi chơi mua sắm nhưng thứ đồ mà cô thích rồi liền trở về nhà. Hắn do quá bận bịu với công việc nên đến 10h đêm mới về đến nhà, vừa mở cửa phòng thì phát hiện đã bị khóa trong, cảm thấy có điều bất ổn hắn dùng chìa khóa sơ cua mở cửa, cánh cửa vừa hé từng tiếng nấc thút thít của cô vang lên như cào rách tâm can hắn, xé toạc cả cõi lòng 

Sở dĩ đưa cô về Trung Đông là muốn cô đỡ nhàm chán nhưng mới về được 2 ngày báu vật của hắn đã phải chịu uất ức. Nhận ra có người từ cửa chuẩn bị đi vào cô liền lạ vội nước mắt quay đầu lại nhìn, vừa thấy hắn không hiểu sao trái tim cô cứ nhảy loạn hết lên, nước mắt lau lại rơi không thể kìm được lòng 

"Vy Vân, có chuyện gì vậy" 

Hắn vội vàng chạy đến bên cạnh cô, lau vội đi những giọt nước mắt còn nóng hổi trên má, chỉ muốn ôm xiết khảm cô vào lòng mà dỗ dành "Hức...con không muốn ở đây nữa, con muốn về Los Angeles... hức...huhu" 

Cô không chịu nói cứ khóc khiến tâm can hắn vô cùng ngứa ngáy khó chịu, lúng túng khi lần đầu tiên cô bày ra bộ dáng uất ức này 

"Ngoan nào đừng khóc, bé cưng kể chi tiết mọi chuyện cho tôi nghe có được không. Tôi giúp em giải quyết" 

Vy Vân nằm trong lòng ngực của hắn, cảm nhận bờ vai vững chắc cùng nhịp thở chậm đều cũng khiến tâm tình cô thêm phần trấn tĩnh "Lúc sáng nay ở trung tâm thương mại con đã gặp mẹ" 

Qua một lúc hắn kiên nhẫn nghe cô gái của mình kể những chuyện xảy ra trong khu thương mại, môi mỏng của hắn chỉ khẽ cong lên, nhìn cô nằm trong lòng nước mắt vẫn nhoèn lệ mi thi thoảng còn phát ra những tiếng nấc trong lòng 

"Bé cưng, em càng hận bọn họ tôi càng vui. Em hận bọn họ bao nhiêu sau này tôi bắt bọn chúng nhận kết cục thê thảm bấy nhiêu" 

"Boss, Louis thiếu gia tới" 

Cửu Chân vừa dứt lời bóng dáng Phong Thanh đã phi như bay vào trong phòng bếp. Chứng kiến cảnh hắn xắn tay áo đang đứng nấu ăn trong bếp còn Vy Vân thì ngồi ủ rũ trên bàn ăn khiến hai con mắt của Phong Thanh suýt rơi ra bên ngoài 

"U là trời, Triệu Chính Dương cậu biết nấu ăn từ khi nào vậy, để cho mọi người trong Triệu Long Bang biết chắc cậu sẽ được ghi vào sử sách mất" 

Nhìn bộ dáng xắn tay áo vào bếp nấu ăn của Triệu Chính Dương khiến Phong Thanh quên mất lý do chính hôm nay đến tuyết viên là có chuyện gì 

"Bớt nói thừa lại đến đây làm gì" 

Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt của Phong Thanh, cậu liền khôi phục lại bộ dáng cũ, Phong Thanh cậu ta quên rồi. Từ khi có Triệu Vy Vân những chuyện không thể đối với hắn cũng trở thành những điều đương nhiên 

"À đúng rồi Triệu Chính Dương sao hôm nay cậu không đến Triệu Long Bang rất nhiều hồ sơ cần cậu thông qua đấy, còn nữa tôi nghe nói người mẫu đại diện cho Triệu thị chính là Triệu Tú Ảnh đấy, cô con gái cưng của Triệu thị đang muốn hợp tác cùng Hàn thị để cho ra mắt sản phẩm thu đông sắp tới nghe nói Triệu Tú Ảnh đang là người mẫu được săn đón nhất năm nay. Nếu lần này thuận lợi chắc chắn sự nghiệp cô ta sẽ lên như diều gặp gió, ông bà Triệu gia đúng là có phước thật mà" 

Hắn đưa ánh mắt nhìn sang cô thấy Vy Vân đang ngồi thẫn thờ ánh mắt rũ xuống nét mặt hiện lên sự buồn bã lúc này đây hắn chỉ hận không thể nhét Phong Thanh vào trong nồi xương hầm 

"Cậu có im miệng cho tôi không thì bảo" 

Câu nói vừa dứt, không khí liền trở nên căng thẳng Phong Thanh tinh ý liền nhận ra có sự bất thường lại nhìn thấy Triệu Vy Vân ủ rũ ngồi một góc không nói lời nào từ đầu đến 

cuối nên cậu ta biết thừa Triệu gia lại làm gì cô gái nhỏ của Triệu Chính Dương rồi 

Phong Thanh bỏ qua lời mắng chửi của hắn trực tiếp đi đến bên cô ngồi xuống, nhìn thẳng vào gương mặt hơi sưng của cô thở dài "Triệu Vy Vân hình như con đang có chuyện không vui thì phải" 

Cô mím môi lắc đầu nhìn Phong Thanh 

"Vy Vân trước đây khi mà chú không vui chú thường đến Triệu Long Bang cùng với Chính Dương và Hàn Ngự ở trong phòng vip cùng nhau đắm chìm trong những điệu nhạc cùng cá độ bắn cung. Con có biết không có lần chú còn thắng Chính Dương cả một bộ sưu tập xe đó, thế là những chuyện buồn bực ngay sau đó liền tan biến hết" 

Đôi mắt của Vy Vân khi nghe Phong Thanh dứt lời liền thoáng lên sự long lanh cùng chờ đợi "Có thật không ạ" 

"Chú lừa con khi nào chưa, Vy Vân buổi tối con có thể bảo Chính Dương dẫn đến Triệu Long Bang chú sẽ dậy con bắn cung và chơi phi tiêu" 

"Được, chú hứa rồi đấy" 

Triệu Vy Vân liền cười hì hì tạm thời quên đi những chuyện không vui, chân trước chân sau chạy ra ngoài trong gian phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người đàn ông "Tôi thật không ngờ cậu cũng có năng khiếu dỗ trẻ con đấy" 

"Hờ, cậu đừng có vội mừng nói cho tôi biết đi Hàn ngự hỏi ý kiến cậu đấy hợp đồng với Triệu thị cậu thấy sao" 

Trong con ngươi đen sẫm của Triệu Chính Dương hiện lên tia tàn độc "Kí chứ, cho con nhỏ đó ném thử một chút vinh quang rồi một phát ném thẳng xuống địa ngục đến không thể ngóc đầu lên, để xem Triệu Chính Thần đối phó với truyền thông như thế nào" 

eyJpdiI6IjRmT0h2UXd6bGNITWZtOWNFZXg5YUE9PSIsInZhbHVlIjoibGxvbW9rVEF5dGt0ZFlJRnBVRnRGTVwvWmhSNVhZRUN1UFVnTU9XSmxRdzlua0FDUktYSkx3cXRtcmpjWGZHb3ZCM0hHOTE1TkVWc1lGNFJ4eEoxWXNQQVA3VStPOVZqRGNMVkpRZVNmV1JIQTNEcVlVTFF6bW84QTd5UkRGXC9RSkI4dDBya0Q1QkNodVEyaDZKTWllcWN1dGw0XC9VM0JkWWNiVDZBMEJ3RUxRazgyN2JkeGN2TjVWaGszM2M3dUhRTWUxaDV2enMwdlBJWXpFTnBOZXR0SVFHSjJ6ek5jTzhySTEwS2p2TzhsbFFvRmpvdkhmOStNR3FQREJEc1NWVyIsIm1hYyI6Ijk0Y2M4ZjRmZTQ2Nzc5OWJhNzNhMzI3YTM2YmQ2YTFiMWQ2NzA0YmQxY2MxNmQyMGQxNTUyOThjZGNlM2I0M2QifQ==
eyJpdiI6Im82eVNvUnFHK1lxamZMTnBvVFpiZWc9PSIsInZhbHVlIjoibUI1V0hIWWszU3d1RGoxTlNxeXYrd21rcjg1WTNQcmtkMW14QlJ5d2paTXFmWE5aSDhTdUY5RmthdW52TE90Mm12dFU5cnZ6V29vV1JjZFwvZjRtajJXTGZuU25qV2ZFYTI2UDFWa1wvdVM3c05KaGRWYXRPbG56UVpPeUNZU3NIMmVpRnlYZGtFcFBVNTRHMVpkb3Z3Nlp3TGsyY1JLb1VjaDlnUCtqdStaWm9uUTNmajZOUmgzUkpOd3pPN2hJT2JaYjBWdU42aEYyUTRvNUp2T1BsOFpzUkVOZVE4TTAzNEJ1RG1MdmUybHQ4Y1wvb21BeGhqMWUxcENcL3kxMmg4bEFCdXorUG9qRlBCNWJpMERyZithWXFBPT0iLCJtYWMiOiIyNTUzM2VjMDZiZDVmMGIxNTFkMDQ4NWUxNzExMWM2MGNiYmU0ODBkZTlhMTg5NzE3NGRkYjc1NDIyMGQ1N2JmIn0=

"Được rồi được rồi tôi không nói nổi cậu nhưng làm việc gì cũng phải cẩn thận có nghe rõ chưa"

Ads
';
Advertisement
x