Chương 19
"Con gái à dự án lần này vô cùng quan trọng quyết định sự nghiệp của con đó, con gái cưng của ba mẹ đừng làm ba mẹ thất vọng nha"
Triệu Tú Ảnh ôm lấy ba Triệu "Ba yên tâm đi, con gái của ba không bao giờ làm mất mặt Triệu tộc lần này con về nước chắc chắn sẽ giúp cho tập đoàn của chúng ta ngày càng phát triển"
"Giỏi lắm, con và Triệu Thành Bách luôn là niềm tự hào của Triệu tộc"
Triệu Tú Ảnh lướt qua mẹ Triệu ánh mắt nàng ta liền hiện lên chút thân "Mẹ, mẹ không ôm con sao"
Mẹ Triệu liền nở nụ cười ôm lấy Tú Ảnh "Con gái của mẹ luôn là giỏi nhất"
"Con cảm ơn mẹ, hihi"
Triệu Tú Ảnh vừa rời khỏi Triệu gia nét mặt Triệu phu nhân lại thoáng hiện lên ý buồn buồn khi nhớ về những gì mình đã nói với Trần phu nhân ở khu mua sắm, ba Triệu tinh ý nhận ra có điều khác thường liền ho khan nhắc nhở
"Tôi biết bà đang nghĩ cái gì, tôi chỉ muốn nói chuyện qua rồi nên để nó qua đi không nhắc lại nữa"
"Ông biết cái gì mà nói, tôi chỉ cảm thấy hối hận khi nói những điều không tốt về Vy Vân với Trần phu nhân thôi"
Ông Triệu lại tỏ ra tức giận "Hối hận cái gì mà hối hận. Trần phu nhân là người ngoài bà nhớ kĩ đấy, nếu bà dám nói linh tinh ảnh hưởng đến danh tiếng của Triệu tộc thì đừng có trách tôi"
Triệu Tú Ảnh mang gương mặt hớn hở cầm trên tay bản hợp đồng nàng ta xem như báu vật rời khỏi tập đoàn Triệu thị
"Lần này Triệu thị phải cảm ơn Triệu Tú Ảnh này rồi"
Triệu Tú Ảnh đang chờ xe của Triệu gia đến đón ánh mắt nàng ta lại vô tình nhìn thấy Triệu Vy Vân đứng cách đó không xa, cứ ngỡ là nhìn nhầm nàng ta liền yến lại gần khiến Triệu Vy Vân giật mình muốn né tránh
"Đứa con gái không biết xấu hổ còn dám vác mặt về đây làm ô uế Triệu tộc"
Triệu Vy Vân lần đầu có người dám xúc phạm mình liền cau có "Chị dám xúc phạm tôi"
"Ai chị em với cô, Triệu Vy Vân cưu mang cô là sai lầm lớn nhất của Triệu tộc, cho cô mang họ Triệu là sự ngu ngốc nhất của gia đình tôi. Cô nhìn xem bản thân mình giờ ra cái dạng gì khác gì là con điểm không"
Triệu Vy Vân được hẳn nuông chiều từ chiều lại thích gì được nấy không dễ dàng gì để người khác xúc phạm liền dơ tay tát Tú Ảnh một cái "Tôi không bao giờ muốn quay trở về Triệu gia, tôi không đụng thì các người cũng đừng chạm đến tôi"
Nhìn đứa em gái ngoan hiền trước đây đã biến mất thay vào đó sự xảo quyệt và miệng lưỡi đầy nham hiểm khiến Tú Ảnh không kịp trở tay. Nàng ta đẩy cô một cái khiến Vy Vân chới với ngã xuống đường lớn hai tay chống xuống đường bị chảy máu
"Về mà đọc báo xem rốt cuộc tao là ai mày với thằng chú ngu ngốc của mày có cố cả đời cũng đừng hỏng có thể chạm vào gót chân của tao"
Vy Vân đứng lên, bị người nhà trước đây của mình coi không khác gì kẻ thù khóe mắt bỗng cay cay. Đối với những người khác cô được hẳn dậy dỗ phòng thủ rất kĩ càng nhưng đối với những người thân trong gia đình cô không cách nào kìm lòng được, cô bước chân vào Hàn thị tiếp tân vừa nhìn thấy liền biết là người của hắn nên cho cô ra vào thoải mái thậm chí còn được đi thang máy dành riêng cho chủ tịch khiến nhiều nhân viên tỏ ra hốt hoảng
*cạch*
Ba người đàn ông quyền lực nhất đang ngồi ngay chính giữa gian phòng của chỉ tịch, cô vừa bước vào đã phá vỡ đi không khí có phần căng thẳng cùng khó chịu này "Con chào ba chú"
"Vy Vân"
Chỉ khi nhìn thấy cô hẳn mới mỉm cười, vẫy tay ý bảo cô lại đây, Vy Vân cũng rất tự nhiên mà ngồi vào chỗ hắn
"Vy Vân cuối cùng thì con cũng biết đường đi lên đây tìm chú, hic ta cảm động phát khóc mất"
Nghe thấy những lời châm chọc của Phong Thanh Louis Vy Vân cùng hai người đàn ông bên cạnh phá lên cười "Đúng đó đúng đó, nhớ lần trước con đi lạc trong công ty của chú tới suýt khóc còn gì"
"Đừng có khi dễ con" Cô hờn dỗi chu môi điệu bộ đáng yêu khiến hai người đàn ông kia không thể rời mắt Phong Thanh và Hàn Ngự nhìn cô như nhìn bồ tát sống
"Thu lại ánh mắt của hai người ngay nếu không tôi không ngại mà móc nó ra đâu"
Chỉ một câu nói không hề bỡn cợt của hắn mà cả hai cùng dời tầm mắt ra chỗ khác, hắn lại phát hiện trên tay cô có một vết thương tuy vết thương không lớn nhưng cũng rỉ một chút máu
"Vy Vân, con bị thương"
Triệu Vy Vân lúc này mới để ý vừa nãy cãi nhau với Triệu Tú Ảnh cô bị ngã nên đã bị thương
"Chỉ là vết thương nhỏ"
"Con không phải là cô gái hậu đậu dễ bị té, nói đi ai làm cho con bị thương hả"
Biết không dễ qua mặt hắn cô liền thú thật "Vừa nãy trước cổng công ty con đã gặp chị Tú Ảnh"
Hắn tức giận nắm chặt tay thành quyền "Vừa mới cho cô nhỏ đó hưởng chút sung sướng đã dám làm tổn hại người của tôi rồi"
Hắn quét ánh mắt nhìn sang Hàn Ngự, anh ta liền bày ra bộ dáng vô tội cầu cứu Phong Thanh
"Được rồi, sau này chẳng phải sẽ cho cậu tùy ý xử lý hay sao. Vy Vân cũng nói không sao rồi"
Hắn tạm thời nén cơn tức giận trong lòng, mối thù với Triệu gia mỗi lúc lại tăng thêm một ít "Chú đã hứa với con là không được làm việc xấu đâu đấy"
Câu nói của Vy Vân khiến Phong Thanh suýt chút phun ngụm nước trong miệng ra ngoài, nếu nói hắn không làm việc xấu nữa thì khác gì bảo ba bọn họ lên chùa tu thành phật luôn đi
"Chính Dương số hàng lần tới từ Philipin về Trung Đông chúng ta cần phải tìm người tiêu thụ. Biên giới bên đó bây giờ bọn cớm đã đánh hơi thấy, tổn thất khá nhiều đàn em của Triệu Long Bang rồi"
Dưới ánh đèn nhấp nháy, hắn nhìn Hàn Ngự dơ tay ra dấu cho cậu im lặng "Hàn Ngự, cậu cứ cho ra mắt sản phẩm thu đông sắp tới đi, số hàng lần này sẽ chia ra về làm 2 đợt
tôi tự có cách cho người tiêu thụ chúng"
Hàn Ngự thoáng rùng mình "Ý cậu là cho người nhà của Triệu thị giúp chúng ta tiêu thụ sao. Chính Dương, tại sao phải chia ra làm hai đợt"
"Chúng ta chỉ cần một nửa số hàng đó tiêu thụ trót lọt thôi, nửa còn lại..." Nói nửa chừng hắn bất ngờ nhìn Hàn Ngự cười đầy ẩn ý. Đi cùng nhau bao nhiêu năm Hàn Ngự quá hiểu con người hắn liền đoán ra bước đi tiếp theo của Triệu Chính Dương
"Vậy số tiền tổn thất thì sao. Triệu Chính Dương chúng ta có thể tìm cách khác để đối phó với nhà họ Triệu mà, số tiền đó không hề nhỏ"
"Tôi sẽ đền bù, chỉ cần là vì Triệu Vy Vân thì đó chả là gì cả"
...O.....
"Chú Phong Thanh, chú chơi thật xấu rõ ràng vừa nãy con đã phi trúng tâm"
"Cái gì mà phi trúng tâm, rõ ràng là con kém hơn chú mà"
Vy Vân cũng không chịu thua liền mạnh miệng "Vậy thì chúng ta cùng cược đi, chú dám chơi với con không"
"Chơi thì chơi, sợ gì chứ"
"Vậy được thôi, nếu con thắng chú thì chú tặng con khu restock ở khu vực Châu Mỹ cho con tùy ý lựa chọn"
Nghe đến hắn chơi như vậy Vy Vân liền trố mắt cảm thán "Chú hào phóng thật đó"
Vừa mới chơi được 15 phút nhưng cô đã có nguy cơ là thua một cách tràn trề, thua một cách bất lực khi Phong Thanh hai lần phóng liên tiếp gần đúng trọng tâm còn cô thì ngay cả tấm bảng phi tiêu cũng không phi trúng. Nhìn gương mặt Phong Thanh đắc thắng hắn chứng kiến cũng không nỡ để báu vật của mình chịu oan ức liền đi tới
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất