Chương 24 

Hắn chỉ mỉm cười lạnh lùng và tàn nhẫn 

"Trả giá, Triệu Tú Ảnh tôi bày ra kế hoạch tỉ mỉ nhất để đưa cô lên đỉnh cao trong giới mẫu ảnh ở khu vực Châu Á, cũng chính tôi bày ra kế hoạch nhất để khiến cô rơi xuống vực thẳm không thể ngóc đầu được lên. Cô nghĩ rằng bản thân mình còn có thể là một minh tinh điện ảnh nữa không khi những tấm hình của cô trong tay tôi phát tán lên mạng" 

"Chú..." 

Triệu Tú Ảnh không kiêng dè mà chỉ tay vào mặt hắn "Chú nghĩ rằng ba tôi sẽ để yên cho chú chắc, cái đồ con hoang như chú với con nhỏ Triệu Vy Vân cho dù có khoác lên mình chiếc cánh lộng lẫy của thiên nga thì cũng chỉ là đồ hạ đẳng" 

Hắn tiến đến gần mũi giày da bóng loáng dẫm vào tay của Triệu Tú Ảnh "Bây giờ trở về lại nước còn khó chứ đừng nói gì đến việc trả thù tôi" 

"Chú là đồ ăn cháo đá bát" 

"Triệu Tú Ảnh cô cho người bỏ thuốc Vy Vân tôi liền cho người cưỡng bức cô tập thể hàng ngày hàng giờ chịu nỗi đau thể xác và tinh thần cùng những con người rác rưởi đó, có 

vui không hả" 

Triệu Tú Ảnh chừng lớn mắt "Cái gì.." 

"Thật may mắn cho cô là tôi đến kịp nên cô không thể làm gì Vy Vân được" 

"Không phải tôi làm, chú bị điên rồi sao. Con nhỏ dơ bẩn đó tôi thèm động vào nó" 

"Chẳng có nhà thiết kế đồng sáng lập nào tên là Triệu Vy Vân làm việc cho tập đoàn Louis Paster cả, tất cả đều là do tôi tự biên tự diễn để cô rơi vào cái bẫy này thôi" 

Triệu Tú Ảnh không cam tâm la hét um sùm, tất cả mọi chuyện đối với cô diễn ra quá nhanh mới ngày hôm qua còn là sao hạng A vậy mà chẳng mấy chốc lại bị người khác hạ thấp danh dự trở thành một công cụ cho người ta khi dễ 

"Không...không thể nào..." 

"Không nhiều lời với cô, tôi đơn giản lắm chỉ muốn cô nhường lại cho tôi 15 phần cổ phần của Triệu Thị mà cô đang nắm giữ. Thế nào" 

Triệu Tú Ảnh trừng lớn mắt, hai con ngươi nhìn hắn đầy hận thù cùng căm phẫn, 15 phần trăm cổ phần của Triệu Thị là mồ hôi nước mắt mấy năm trời của cô ròng rã mới có được, cô phải hy sinh thứ quý giá của đời mình cho mấy tay lão làng cổ đông của công ty, gom góp hết vốn liếng mới có được 15 phần trăm cổ phần, bày hết mưu kế để ngáng đường để ngáng đường những kẻ có cơ hội làm hại mình. Vậy mà hắn nói muốn có cổ phần phần trăm của cô dễ như vậy sao 

"Không bao giờ" 

"Ồ, vậy thì cô đành phải ở đây một thời gian khá dài đấy" 

Hắn cùng Phong Thanh rời khỏi căn biệt thự, chưa đi được bao lâu đã vội vàng bảo Cửu Chân đặt vé bay về Trung Đông 

"Ở lại đây chơi một chút, làm gì về gấp vậy" 

"Phong Thanh, số hàng sắp tới về đây cần phải hết sức cẩn thận tôi tuyệt đối không được để ra sai sót nên không thể không gấp rút" 

"Chứ không phải vì lo lắng cho cô người yêu bé nhỏ của cậu à" 

Nụ cười trên môi của hắn ngày càng đậm nhưng sự bỡn cợt trên gương mặt dần thu hồi là vẻ lo lắng 

"Tôi chỉ muốn mọi việc sẽ duy trì như cục diện bây giờ" 

"Tôi biết cậu lo lắng chuyện gì, nhưng Triệu Vy Vân là cháu gái cậu điều đó không thể nào thay đổi" 

"Chỉ cần tôi buông tay Vy Vân sẽ ngã vào tay của kẻ khác, tôi không thể chấp nhận điều đó được. Tôi chấp nhận làm kẻ ích kỉ tôi chấp nhận làm kẻ xấu xa chấp nhận hết tất cả chỉ cần mỗi khi mở mắt dậy Triệu Vy Vân vẫn ở bên cạnh tôi vẫn hiện hữu trong tầm mắt của tôi. Vậy là tốt rồi" 

"Tình yêu là cái gì chứ, hờ" 

"Vy Vân được bảo bọc quá kĩ con bé vẫn chưa biết chuyện này, đó mới là nỗi lo lắng của tôi. Tôi không muốn sau khi con bé biết sự thật sẽ trở nên xa lánh hay ghét bỏ tôi" 

"Sao, ôi trời ơi tôi thấy con bé đó bình thường ăn chơi nhảy nhót như vậy cứ tưởng nó phải biết nhiều thứ lắm chứ” 

Hắn mỉm cười rồi lắc đầu "Đó chỉ là những chuyện tôi cho con bé biết thôi" 

Ngồi trong xe, qua tấm kính chắn hắn nhìn cô bé của hắn đang vẽ ngoài sân vườn. Cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi dài tới gối, gương mặt hài hoa cân đối cùng nụ cười rạng rỡ. Hắn không biết tại sao lại yêu cô nhiều tới như vậy chỉ biết rằng nếu không có cô hắn sẽ phát điên mất 

"Bé cưng" 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc cô liền quay đầu lại nở nụ cười tươi rạng rỡ 

"Chú" 

"Bé cưng nhớ tôi không" 

Cô gật đầu tươi cười "Nhớ" 

Vừa dứt lời hắn liền cúi xuống phủ lên đôi mềm mại của cô một nụ hôn ướt át 

"Ưm....chú" 

Nhìn cô hít lấy hít để từng ngụm không khí vì bị hắn hôn đến sắp ngạt Triệu Chính Dương liền phì cười xoa đầu "Lần sau hôn tôi nhớ phải thở" 

"Chú xấu xa" 

Hắn cười cười rồi kéo em ngồi xuống ghế 

"Bé cưng" 

"Da" 

"Thời gian này tôi cần xử lý một số việc phải ở lại Triệu Long Bang chỉ một tuần thôi. Tôi không cấm em không được ra ngoài nhưng tôi thực sự rất sợ nếu sự việc ngày hôm đó mà lặp lại tôi thật sự sẽ phát điên mất" 

Cô hiểu hắn cũng chỉ muốn tốt cho cô nên mới nói như vậy. Sự việc ngày hôm đó nếu hắn không đến kịp có phải sẽ khiến cho cô hối tiếc không 

"Nếu mà Vy Vân chán quá có thể đến công ty của chú làm việc, ngày trước con học về thiết kế, chú có thể cho con làm nhà thiết kế đồng sáng lập cùng Kayla" "Kayla? Kayla có phải nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Pháp đúng không ạ" 

"Đúng rồi, là người mà chú phải tốn rất nhiều công sức dành giật với nhà Louis Paster để có thể mời được cô ấy về làm cho công ty" 

"Oa con biết chị ấy còn trẻ mà rất tài năng, con rất hâm mộ" 

Nhìn hắn thì lại không mấy vui vẻ cho lắm liền kéo cô đứng lui về phía mình "Từ trước đến nay em có bao giờ gò mình vào công việc đâu, tốt nhất không nên làm cho mệt" 

"Dương à, cậu không cần phải lo để cho Vy Vân đi theo Kayla học hỏi cũng tốt" 

Cô cũng gật đầu nhìn hắn ánh mắt lấp lánh mong chờ sự đồng ý "Đúng đó chú, con nhất định sẽ chăm chỉ mà" 

"Chăm chỉ? Con nên nhớ có thể gặp nhà họ Triệu bất cứ lúc nào" 

"Không sợ" 

Nghe được câu khẳng định đầy chắc nịch của cô cộng thêm sự mong chờ đó khiến hắn không thể kiềm lòng mà lập tức đồng ý ngay, cô hớn hở cười típ mắt 

eyJpdiI6IlwvcGI4UkdGWk9MN2loMFQybE05dWN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlgrNTJFYmNHU1BtWlVVb3RZK0lJenVkeVZvSUpMYzVnSUdEV3Z2TUVicnIzdzFMMHBXSzN0K1o1XC9XaG1tY1JDdjJwOUFwSjhMdmwxNEpOSmdlTXJieUQ1cVBEZ0lZZExEWThtRnpHR0QyZ2FFR25HYVRJWWE2RzFnUDh4aFd2dmNxS2VuUDdFRFdRR2tMcTZxTUxvZGVQNWdKNmxTQ1hHUWpuMzUxbjNteEZMSElpRWpCZmFjV1FUM21SazZqQnZFalprYVRyT0UzXC9MSERvTkdPaDNuQT09IiwibWFjIjoiMzIwMjNjY2JiNjg4YTE5MWEzZDIwOTY1NWRlOWUyZjEzM2IyMDc5NmVlNTRkNGNmMGYyMDhiODYxYzY0YjczMyJ9
eyJpdiI6IlVLeGVDTElKXC92cU43dXBKXC9IQVk3QT09IiwidmFsdWUiOiJxam1TNHJDb0ZjdXFKTVVIWjRFOSthdXhaM0daNkhHNXNsK0pUcThOeGZjZ2lwVnR3dEVrOTZsdEhBblY3TGtTRU00THZtWEhEQ1dsTEVyZmQxY2tjb1VRQVBUZ0ZwZUdhbkdINitKSENYMkc0cTljVU1FRU5YK2toVTY2clJaUXFtbEVYNlU4bTFTTWJCMnh1aXZuWGZjTHIyZUtsOWUraFcraWs3UEpHV2pmVERoaXFJNVJPU2R0MWlcL0MyNFhxWmRZRUI5ZUJDNFpHN3QwNllKc2FVb0lvUDFld2JoNmlKOTN1M3ZRV0o3NlhsRzVEMTd4dVwvSmJXTHMyejNzbHV1Y3VSOElXeFBqZzFRZW1KMDB6UitOQm91R01iU25tUFNKS3lhRW9QbnVHU3VadVZsWEZTVk1hNG9jUlVudFwvZXA2R2ZSOG9hWm1vSTc0cXJqa1gwQXhJQXZQZFB6blo4b1J1QWJlTHlBQkhZM1RIWUZyVXRSSFwvVW85Y283R1lYc0gxOTk2THM5Qm83Z2xhTEo0S241Q2dKUm1obUdTc2g4Myt6eHFsWXpxMEtHWnpVTmJ5VFhyUlJla1JKSHllbUJkNytWRFR6RG9ieW8xNzhWeTQyMXRiQkNOVlNDUDY4NG5RR00xZjJ1SFlOXC9wYks0bFZJZHltazdBYTFQS0NuOXZ5ZFd0SXYxdlc2SFpvNjFkRytyQXhxVUtcL29GS2xQSkZYZlR2dzlvc3U2UytOT0pVMEdhZnpiMG4zeitjbFR0bDBaYWNFYUdJKzdXdUhcL1MxMGhvdz09IiwibWFjIjoiZDUxNGIyOTk3ODBmZDEyOGE1ZjNlOTI1Yzg4MjllNDFjODUxZTczMjliYTRkYmYxM2Y4M2Y0Y2E0NzJlMzVjOSJ9

Hàn Ngự nuốt nước bọt cười hì hì nhìn hắn "Ở công ty của tôi do tôi đích thân quản lý sao có thể để xảy ra chuyện gì được chứ, hơ hơ hơ hơ...

Ads
';
Advertisement
x