Chương 25
"Số hàng lần này tuyệt đối phải cận trọng và tỉ mỉ, Cửu Chân cậu cho một tốp người mới vận chuyển hàng qua biên để Halit là người trực tiếp giám sát"
"Boss yên tâm, đường biên này do chính người của tổ chức phát hiện, thông qua camera giám sát tuyệt đối không để cho bất cứ một ai biết"
Hắn hài lòng gật đầu
"Boss, đây là hàng loại mới không biết ngài có muốn dùng thử không"
Hắn phất tay "Không cần, nếu Hàn Ngự và Phong Thanh có hứng thú thì cho bọn họ một chút"
"Vâng"
*reng*reng*
Điện thoại vang lên thông báo là số máy của Phong Thanh, hắn mỉm cười bắt máy khóe môi ngày càng cong lên
"Vậy sao"
"Đúng vậy, cô ta đồng ý rồi. Hợp đồng chuyển nhượng 15 phần trăm cổ phần của công ty đã nằm trong tay tôi đây rồi, tôi đang trên đường trở về khoảng nửa ngày nữa sẽ tới nơi. Cậu khi nào thì muốn thả Tú Ảnh trở về nước"
"Kết nối với camera vào máy tôi, tôi muốn xem cô ta"
Màn hình nhấp nháy hai lần liền hiện rõ mồn một hình ảnh của Triệu Tú Ảnh ngồi thất thiểu một góc trong phòng, nhìn gương mặt trắng bệch nhợt nhạt như một cái xác không hồn, tóc tai rũ rượi cùng đôi mắt đỏ sọc khác xa là một minh tinh điện ảnh trước đây
"Phong Thanh cậu hành hạ tới cỡ nào mà để cô ta trong thời gian ngắn như vậy đã chịu nhượng lại toàn bộ số cổ phần mà mình có, nhìn có vẻ lại còn không có vết thương ngoài da. Đúng là khiến tôi rất hài lòng"
"Cậu cũng phải hiểu phong cách làm việc của tôi mà, trên người không để lại vết thương nhưng trong lòng và tâm trí thì đến chết cũng không thể nào hết đau"
"Ngày mai cho cô ta trở về Trung Đông đi, không cần phải nói gì hết đâu cô ta tự biết phải làm gì đẻ giữ cho hình tượng của mình khi trở về nước mà"
"Tôi biết rồi, nhưng mới có 15 phần trăm cổ phần còn 20 phần trăm cổ phần nữa thì sao"
Hắn cúi mặt sự nham hiểm cùng tàn nhẫn hiện rõ trên gương mặt của kẻ độc tài chỉ nhẹ nhàng thốt ra ba chữ "Triệu Thành Bách"
Đoạn hội thoại kết thúc hắn liền kết nối với một máy gọi khác đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy
"Boss"
"Diệu Hy, đến chỗ tôi một chút"
Chưa đầy 5 phút sau Diệu Hy đã có mặt tại phòng làm việc của hắn, từ trên xuống dưới đều toát lên sự chuyên nghiệp khiến hắn rất hài lòng
"Cầm lấy tấm ảnh này đến chỗ Cửu Chân đây là nhiệm vụ cần cô làm. Làm tốt có thưởng"
Sau khi nhận được nhiệm vụ từ chỗ Cửu Chân trên môi Diệu Hy là một nụ cười đậm, cô nàng thông minh, xinh đẹp, mưu mô và rất xảo quyệt, nét trang điểm Châu Á những đường nét trên gương mặt luôn hút mắt người đối diện, đặc biệt còn là bông hồng duy nhất của Triệu Long Bang
Bước vào cánh cửa Migerl hệ thống an ninh đã kiểm tra cô từ trên xuống dưới phát hiện không có hung khí hay những đồ có thể gây sát thương cô liền nhanh chóng được bước vào. Nhìn căn phòng vip sang trọng thuộc hệ thống những chuỗi bar kinh doanh của Triệu Thị, xác định được mục tiêu cô liền nhanh chóng tiến đến
"Triệu thiếu gia, người ta nhớ anh lắm đấy"
Triệu Thành Bách ngước mắt lên nhìn thấy Diệu Hy xinh đẹp, thân hình bốc lửa cùng làn da trắng muốt xinh đẹp liền vòng tay ôm lấy cô ta kéo xuống ngồi gần chỗ mình, Diệu Hy thành công đá được hai cô ả ngồi gần đó ra chỗ khác
"Em là ai"
"Triệu thiếu gia không nhớ em sao"
"Không nhớ"
Diệu Hy bĩu môi hờn dỗi "Nếu vậy đêm nay chúng ta cùng tâm sự đi, em chắc chắn sẽ làm cho anh nhớ em mà"
"Xin lỗi nhưng tôi không có thói quen phải nhớ mặt điểm mỗi khi qua đường"
Diệu Hy không hề tức giận khi hắn nói như vậy, ngược lại còn cười trào phúng nhét vào trong người hắn một bịch bột nhỏ "Anh có muốn thử một ít không"
Hắn nhìn thứ bột trắng trong tay Diệu Hy cau mày "Đây là cái gì"
"Hahaaa...Triệu thiếu gia nổi tiếng là tay chơi sát gái vậy mà trong hộp đêm anh không biết tới cái này giúp con người ta trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết sao" "Thứ này thật sự rất kích thích, sẽ không bị nghiện đâu"
"Tôi không có hứng thú dùng đồ của điểm"
"Vậy thì thứ này.... trả cho em vậy" Diệu Hy lấy lại thứ bột trắng trong người hắn ra "Triệu thiếu gia, đuổi hết mấy cô gái này ra em nhảy cho anh xem có được không"
Triệu Thành Bách nhìn cô gái mới mẻ với sức cuốn hút không thể xem thường liền phất tay ra hiệu cho mấy cô ả trong phòng vip lui hết ra ngoài
"Em mới vào đây làm sao, anh gọi em là điểm em không trách anh sao, cô bé"
Diệu Hy không trả lời chỉ mỉm cười đầy tà mị bước ra bên ngoài, dưới ánh đèn hút mắt cô nhảy những điệu dáng khiêu gợi nhất, đẹp nhất phô bày ra dưới con mắt đen láy của người đàn ông đang nhìn mình chăm chăm. Chiếc váy body dài chỉ đủ trùm mông cô luồn tay vào bên trong cởi bỏ chiếc quần lót tháo văng ra bên ngoài, bàn tay thon dài mảnh khảnh như mời gọi Triệu Trường Bách khiến anh ta tiến đến chỗ Diệu Hy
"Tại sao một người đẹp như vậy đến bây giờ bản thiếu gia mới biết Mirgel chẳng lẽ không muốn tồn tại nữa rồi sao"
Cả hai cùng nhau nhảy theo những dòng nhạc chói mắt, điệu nhạc đau đầu đến chói tai nhức óc nhưng lại khiến cả hai vô cùng hưng phấn
"Triệu thiếu gia, dùng cái này vào sẽ còn hưng phấn hơn. Anh không dám dùng hay là sợ hả"
Vừa dứt lời Diệu Hy liền trực tiếp dùng thứ chất bột màu trắng mà cô mang theo trong người. Nhìn cả người Diệu Hy như hòa trong một dòng nhạc, lắc lư với những đường cong nóng bỏng Triệu Thành Bách không nhịn được cũng lấy thử một ít, dẫu sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu dùng thuốc lắc hay chất kích thích
"Tuyệt"
Nhìn ánh mắt Diệu Hy trở nên sắc bén cùng đường cong trên môi nhếch lên. Một con mồi nữa lại vào trong tầm ngắm
'Đối phó với những có tiền mà ngu ngốc thì không cần phải tốn một chút sức nào hết
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất