Chương 26 

Qua camera hắn nhìn Vy Vân trong bộ dáng vô cùng tập trung đánh máy tính, cô đang bận rộn với chính công việc của mình. Khác với bộ dáng ngây thơ trẻ con thậm chí là có phần hư hỏng của mình, bây giờ nhìn cô không khác gì là một con người khác khiến hắn nhất thời không rời được khỏi tầm mắt. Chưa bao giờ hắn thấy cô nghiêm túc mà trở nên quyến rũ tới như vậy 

Lưng thẳng, hai tay gõ phím thuần thục, không để mọi thứ xung quanh làm phân tâm, đến bây giờ hắn mới biết cô còn có bộ mặt này nữa 

Hơn ba mươi phút trôi qua cô mới rời khỏi bàn làm việc, hắn mới gặp laptop lại tiếp tục làm công việc của mình 

"Chị Kayla, chị xem đây là bản thảo của em" 

"Okey, nếu không có gì sơ sót chị sẽ duyệt và thông qua cho em luôn nhé. Cũng muộn rồi đi nghỉ trưa thôi" 

"Sẽ ăn ở công ty sao ạ" 

"Đúng rồi, chúng ta chờ thang máy rồi đi nha" 

Nhìn thang máy đông người lại phải chờ đợi nhau khiến cô có phần không thoải mái cùng khó chịu, lại liếc nhìn chiếc thang máy sang trọng đặt một góc lại không có ai đi liền kéo tay Kayla 

"Chị Kayla, thang máy kia không có ai đi. Chúng ta mau qua bên đó đi chị" 

Kayla nhìn thang máy theo hướng tay cô chỉ hai mắt suýt chút nữa rơi ra ngoài. Kayla vội vàng giữ tay cô lại "Em chỉ đi đâu vậy. Có biết thang máy đó dành cho ai không hả" 

Nhìn Kayla có vẻ sợ hãi Vy Vân bày ra bộ mặt khó hiểu, chẳng phải trước đây cô vẫn thường hay đi thang máy đó sao, có làm sao đâu chứ 

"Kayla, chúng ta may đi thôi. Làm sao đâu chứ" 

"Ôi trời ơi, em mới vào làm nên chắc không biết. Từ từ chị sẽ giải thích sau nhưng thang máy đó tuyệt đối em không được bước chân vào" 

Càng nghe Kayla nói cô càng khó hiểu, vừa vặn đúng lúc Hàn Ngự lại đang có ý định vào thang máy vừa nhìn thấy y cô liền vội vàng chạy đến 

"Chú Hàn Ngự, chờ con với" 

Kayla cùng đồng nghiệp đứng ở đó tròn mắt nhìn Vy Vân, Kayla sốc tới nỗi đứng còn không vững 

"Chị Kayla....chị Kayla mau đi thôi, còn đứng đó" 

Kayla lại nhìn bộ mặt lạnh lùng cau mày của Hàn Ngự liền vội vàng xua tay lắc đầu "Con bé đó, con bé đó" 

"Chị Layla không sao chứ" 

"Tôi có nhìn nhầm không, Đồng Tâm. Triệu Vy Vân gọi gọi chủ tịch là...là chú sao" 

"Không nhầm đâu chịu 

"Ôi trời, ban đầu tôi còn nghĩ là sinh viên nghèo vượt khó. Không ngờ gia thế lại hiển hách như vậy. Cũng may tôi có lòng thương người đối xử với con bé đó không tệ" 

"Chú Hàn Ngự, sao mọi người không đi thang máy này lại chen chúc vào thang máy biết rõ là đông người 

Hàn Ngự phì cười "Nhóc con, cháu không nhìn đây là thang máy chỉ dành riêng cho chú thôi sao" 

"Thế mà cháu cũng được vào đây có phải là vì chú Chính Dương nên chú mới cho cháu vào thang máy chỉ dành riêng cho chú" 

Hàn Ngự cười khổ trong lòng, bị nói trúng tim đen nên y không thể phản bác đúng là khổ quá mà 

"Mở cửa ra..mở cửa ra, khốn kiếp" 

*cạch* 

Vừa mở cửa ra Diệu Hy liền bị bàn tay cứng như gọng kìm của Triệu Thành Bách giữ chặt lại, là một sát thủ người của Hắc Long Bang dĩ nhiên Triệu Trường Bách với cô mà nói chỉ là một con kiến, muốn giết dễ như trở bàn tay. Cô liền vặn tay cậu ta một cái bẻ ngược ra đằng sau 

"ồn ào thiệt đó, có biết bây giờ là giờ đi ngủ của người khác không hả" 

"Mày...khốn kiếp. Rốt cuộc thì mày đã cho tao dùng thứ gì hả, mày là ai. Hả" 

Diệu Hy biết thứ bột màu trắng đó đã khiến hắn phải lệ thuộc và bắt đầu phát huy tác dụng tối đa, Diệu Hy ghì chặt đầu hắn xuống bàn đe dọa 

"Đây không phải là ma túy để mày có thể dễ dàng có được, tao nói cho mày biết không muốn lệ thuộc vào chất độc này thì cũng được thôi, tao có một điều kiện" "Mày muốn gì hả, tiền chứ gì nói đi mỳ muốn bao nhiêu" 

Triệu Thành Bách bây giờ nhìn không khác gì một con cá bị mắc cạn chới với không có lối thoát, trên người Diệu Hy chỉ là một bộ đồ ngủ mỏng dài trùm mông, cô nàng không kiêng dè mà dùng chân đạp vào ót hắn 

"Tao muốn 20 phần trăm cổ phần của Triệu thị do mày đang nắm giữ, chỉ cần mày đồng ý thì trên bàn này là 2 loại thuốc. Thứ màu trắng là loại mà tao hay cho mày dùng thị trường không có bán đầu. Còn thứ màu xanh khi mày uống máu của mày sẽ không dương tính với cái chất này nữa, mày sẽ bình thường, còn nếu mày vẫn không đồng ý đưa 20 phần trăm cổ phần cho tao mà có ý định nhờ ngời giúp đỡ hay nói cho ba mày tao nói cho mày biết, cả cuộc đời cơn nghiện sẽ hành hạ mày đến chết đi sống lại" 

Chưa đầy 1 tuần sau hắn đã tiếp trong tay hai mươi phần trăm cổ phần của Triệu thị, số hàng vận chuyển qua biên giới đã thông báo cập bến thành công, hiện tại bây giờ kẻ đang nắm giữ cổ phần nhiều nhất của Triệu Thị chính là hắn, điều này đồng nghĩa với việc chiếc ghế chủ tịch kia đã không còn là của Triệu Chính Thần 

"Làm tốt lắm, coi như tên nhóc đó còn chút sợ hãi mà chọn thuốc giải" 

"Boss, tên đó thật là ngu ngốc, hắn còn tưởng bản thân hắn là đang dùng một loại chất kích thích hay chỉ đơn giản là một liều heroin dễ dàng có thể mua được chứ" 

Hắn nhìn tờ hợp đồng hợp pháp chuyển nhượng cổ phần mà trong lòng cười thầm. Ai bảo điểm yếu duy nhất của Triệu Thị là lại sinh ra hai đứa con ngu ngốc đến mức ấu trĩ này cơ chứ 

Nhìn đồng hồ mới chỉ 10h hắn liền đứng dậy rời khỏi Triệu Long Bang "Về tuyết viên ngày mai chúng ta sẽ đến Triệu Thị một chuyến" 

Vy Vân với công việc ở Hàn thị thì vô cùng yêu thích. Dần dần cô cũng quên đi nhà họ Triệu, cũng không quấn lấy hắn quấy rầy hắn làm việc "Vy Vân" 

Nhìn gương mặt an tĩnh của cô mỗi khi làm việc hắn liền bị thu hút mà không thể rời khỏi tầm mắt, cô tập trung tới nỗi hắn gọi mà cô cũng không biết, nhìn bộ dáng làm việc 

quên mình đó hắn vừa thương vừa xót. Tên Hàn Ngự rốt cuộc là bắt cô phải làm cái gì mà đêm hôm rồi cô vẫn không chịu đi ngủ chứ 

"Bé cưng" 

Hắn trực tiếp đi tới vòng tay qua cổ cô, Vy Vân mới giật mình "Chú, con tưởng chú ở Triệu Long Bang" 

"Nếu tôi không về nhà thì làm sao biết được bé cưng của tôi vất vả như vậy chứ" 

Hắn vùi đầu vào hõm cổ cô mùi hương nhà nhạt lại khiến hắn mê mẩn 

"Nào, chú đi ngủ đi" 

"Em dám đuổi tôi" Hắn tức giận gập chiếc laptop trong máy cô lại bao nhiêu dữ liệu đánh máy cả buổi tối của cô còn chưa kịp lưu liền bị mất sạch 

"Chú, sao chú dám" 

"Sao tôi không dám, ngày mai em không cần phải đi làm nữa. Khốn kiếp thật, vốn dĩ tôi chỉ định cho em đi làm để giết thời gian chứ không phải là làm đến quên cả bản thân quên cả tôi như vậy. Có nghe rõ chưa" 

Vy Vân biết hắn tức giận như vậy chỉ là muốn lo lắng cho cô, cô đều hiểu hết liền ngoan ngoãn cúi đầu không dám đối diện với hắn 

"Vy Vân, tôi thật không muốn em vất vả" hắn dịu giọng 

"Con xin lỗi chú, nhưng chị Kayla chỉ dậy con rất nhiệt tình mọi người cũng rất yêu quý con nữa" 

Hắn bế cô lên giường "Em bé ngốc của tôi ơi, đừng nhìn cuộc đời bằng màu hồng nữa. Ngày mai sẽ cho em đến Triệu Thị" 

eyJpdiI6IlJUQjJyQU1iRE81a1JiYUE2WFVcLzlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InU4c0xRRTFaZ0JoTUU5VVwveGFaMzlaWDBudzUrTWVIMjBWMDNsQ0t3NWtBcGp5MHYwV0ZiNSt2VWo1MWh6aTFBWEwyeFlydVFTa2F1bXBod3dcL0RmYlJhZkZFQWJOYmV3NFRRWXhqSXlXOXRaTkhxWnNsS1F2TzlqNHN3Zk5cL3B2akp1T0lqc25UZUt2cktyNjNzcVBhR05nbkMxbWFXOVd4cmQ5NGlaMkhoNjhjcURLRHhlUDlocndYNjRVSjhhYjhic2FBMFVHWSt6amppUkx6N0xZZXRkdlBWNGpHeFowS3htTDk0THRicFllNUNJV29FcGhSQ1wvSks0RVhPdDlIb25zUWZ2WURiZXJwZUhpOGZWVEE5bGwrc3NOdjR0TXNTTXRmVW5mS1JIbHJlTEJuRnprZmNrc29YOUFBQjBINFpTM0RJZ1pcL2l6cDJPMFRUUk9CajZERDBWNytPTkZRbDlBQUNJd0FmQjl4NTdVTE5HZUxaOFA2VHl6ZGpxODJZVSsrVGVyMXU1RzJyeHdEb1wvdkdcL2o4ZFJIWHN5R293VzBYcVB4U2o3aW5pUlF1VTBmcU1JMnFtQ3lSaHpsQkgwS09NMU85VXZ0NU9SWXp3d01JT3BEaFgycXdEMXJjNmZiNTlqRDRzTkYxNGVUeXBNc21wd3NaSVlvazRFRGtlb0IzSGowVDNrb0x1RTdsdzIwZE5HV1djZUU1eENsWEdoeENTMnRGZGxZaHFvZzB3aTJGSGVGWWhwZGo3TkkwSmVldUE3OE41VmFPTlVNNW9hZU9QZ3VnbW5tN1pqQ1dwbnRUSEdZR09iaWlVZ3lES0t0YjZ4UFFZY1VOVmVEWGtJT0xpVzBvNVRrNksyUCtZeXR6TTBwZz09IiwibWFjIjoiY2YxZmQyZGVkMTYyNDQzOGY1NWMxNjE1MGZlNDcwODQzZjk2OGE4OTljNWQxMDJhNTI5NDE3OTFmZTYxZjdmMiJ9
eyJpdiI6IklxbXVuY0JTOGZ0ZUduZHJBQjR5Z0E9PSIsInZhbHVlIjoiNGZoZEpxaFhzSjdCWVF4aXBUTGI5c1Bjb0c0Q01qUVwvQ2FzYzdzSUJabmNcL1hIZThGbzYydzVzaGs0dlRPVlVobEhneUlRRWoxa0hQU3dsTVljV2N3TkIwdWpGSThoUklSK3hjbGZpZzNIYmtJVVp0RExwOHBLdElwazVFcXhZMyIsIm1hYyI6IjBkYzkyZWZhM2MyYThjMDUzYjRmZjJhYTVjNjNiOTk4ZGU4NjU1Y2VmYWY4NmI2Y2M0NDZhZTg1YzQyMGRkODkifQ==

"Tôi không làm gì bọn họ cả"

Ads
';
Advertisement
x