Chương 31 

Triệu Chính Thần từ sau khi nghe điện thoại nói chuyện với Ngô Nhất thì cả người bần thần suy nghĩ, ông đang bị ranh giới giữa lương tâm và tham vọng giày vò giằng xéo 

"Chủ tịch à, số hàng của bọn Phỉ Ngạo cần người tiêu thụ. Ngài thấy sao khi chúng ta dùng địa bàn Mirgel làm nơi buôn bán chỗ hàng đó cho bọn chúng" 

"Ý ông là" 

"Không sao hết, đó chỉ là một chút hàng trắng chẳng phải bọn người Mirgel vẫn lén lút chúng ta để chơi đó sao, lần này chúng ta cung cấp hàng từ bọn Phỉ Ngạo cho bọn chúng cũng đồng nghĩa với việc doanh thu ở Mirgel tăng vọt, số lợi nhuận khổng lồ mà ngày thu về được chắc chắn là con số không hề nhỏ" 

Từ trước đến nay Triệu Chính Thần chưa bao giờ sử dụng hàng trắng, cũng chưa bao giờ làm ăn phi pháp gì quá lớn đến nỗi pháp luật phải can thiệp, Triệu gia luôn là mảng trong sạch tâm huyết nhất ông ta muốn giữ gìn nhưng Triệu Chính Dương lại luôn muốn ép ông ta, cướp đi những gì ông ta gây dưng, hại đời con gái út của ông. Cũng chính hắn khiến ông phải vào con đường tội lỗi luân lý của pháo luật 

*cộc*cộc* 

"Vào đi. Mẹ" 

Triệu phu nhân bước vào căn phòng đầy hương hoắc thơm phức của Tú Ảnh luôn khiến con người mê đắm 

"Tiểu Ảnh" 

"Mẹ vào đây có chuyện gì không" 

Triệu phu nhân nét mặt hiền hòa phúc hậu, bà luôn muốn giải quyết mọi chuyện một cách hòa thuận nhất luôn muốn mọi mâu thuẫn đều được giải quyết nhanh chóng 

"Con đã ngủ chưa" 

"Có chuyện gì không mẹ, con vẫn chưa buồn ngủ" 

"Tiểu Ảnh mẹ biết thời gian này ba con đang gặp chút khó khăn nên có hơi nóng tính mẹ hy vọng con không để ý. Tiểu Bách ngông cuồng thì mẹ không nói nhưng mẹ chỉ sợ 

con để trong lòng rồi nghĩ xấu cho ba con" 

"Không đâu mẹ, con không sao hết cũng không nghĩ gì hết" 

Triệu phu nhân ngồi xuống bên cạnh Tú Ảnh nắm lấy hai bà tay mềm mịn của cô bất giác nói "Mẹ luôn dậy dỗ các con của mẹ làm sao phải đàng hoàng và tử tế nhất, anh em trong nhà mẹ không muốn các con làm hại lẫn nhau" 

"Ý mẹ là sao, có gì mẹ cứ nói thẳng" 

"Hôm qua trong bữa tiệc ở Triệu gia mẹ đã gặp em gái con" 

Chỉ nghe được câu nói đó, ngón tay Tú Ảnh đã ghim chặt vào nhau đứt cả mảng da, nỗi ghen ghét trong lòng lại bùng phát, nỗi ám ánh khi bọn thổ dân thay phiên nhau cưỡng bức dâng trào khiến cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ họng 

"Tiểu Ảnh, con bé nhìn mẹ với ánh mắt rất bi ai, đối với nó nhà họ Triệu như là kẻ thù. Nó nói... 

"Mẹ, nếu mẹ đến phòng con chỉ để nói về chuyện của nó thì con không muốn nghe, mẹ mau đi về phòng đi" 

"Tiểu Ảnh nó cũng là em gái con, con không được hại nó" 

"Nó nói gì với mẹ tại sao mẹ lại không tin con, tại sao mẹ không hỏi xem nó với tên chú khốn kiếp kia đã làm gì con" 

Cứ nhắc đến những chuyện như vậy Tú Ảnh đều bị kích động đến phát khóc 

"Tiểu Ảnh con bị làm sao vậy" 

"Con không có sao hết đó, mẹ mau đi về phòng mẹ đi con buồn ngủ rồi" 

"Tiểu Ảnh" 

Triệu phu nhân nét mặt hiện rõ sự bất lực cùng chán chường, tuy Triệu Chính Thần không nói nhưng khi nhìn thấy nét mặt đắc thắng trên gương mặt Triệu Chính Dương khi 

nhìn thấy nỗi oán hận cay nghiệt hiện lên trên khuôn mặt của Vy Vân bà biết mọi chuyện bây giờ càng ngày càng đi quá xa, công ty đang gặp bất lợi khiến Triệu Chính Thần ăn không ngon ngủ không yên mà nguyên nhân thì không xa đó chính là Triệu Chính Dương 

Phòng họp cổ đông luôn căng thẳng và ngột ngạt, sự đấu khẩu giữa hai anh em họ Triệu chưa bao giờ là yên ổn kết thúc. Những ý kiến Triệu Chính Thần đưa ra đều bị bắn bác bỏ và gạt qua một bên, điều này khiến Triệu Chính Thần vô cùng tức giận nhưng bọn cổ đông bên dưới lại cổ vũ cho hắn làm điều đó 

"Chủ tịch, nếu ngài đã không thể điều hành được tập đoàn thì chi bằng hãy để cho ngài Triệu Chính Dương này lên tiếp quản đi. Chẳng phải bây giờ ngài ấy mới chính là cổ đông lớn nhất của công ty sao" 

"Đúng đó đúng đó ai làm tốt hơn hãy để cho người đó làm đi" 

Triệu Chính Thần tay nắm thành quyền tức giận nhìn sang phía hắn đang ngồi thản nhiên thách thức mình. Nén cơn giận trong lòng xuống ông ta liền đùng đùng bỏ ra ngoài đi thẳng vào trong nhà vệ sinh 

"Triệu Chính Dương, Triệu Chính Dương..." 

Ông ta nghiến răng ken két nhìn vào tấm gương lớn, hai mắt long lên sòng sọc nhì vô cùng đáng sợ 

Vừa bước về nhà, ông ta đã cầm máy gọi ngay cho Ngô Nhất "Tôi đồng ý tiêu thụ hàng cho Phỉ Ngạo" 

Ngô Nhất miệng vẽ lên một đường bán nguyệt "Vậy được rồi tôi sẽ liên hệ với ngài Phỉ" 

eyJpdiI6IlBQV09rd1VEcTV2VmdFRWJSb2lWQlE9PSIsInZhbHVlIjoiSW5maGtjeXF4R1VadzJIdjg5dVpMeHl3eFZZWE9OYjNLWEUzVVlCbjJ6TFwvMVYrQTV4U2FBVDNXYXF0M2ZncDhnT0ZkZVJpMFRwV1ZHa1dMM09kZHkzZzNkSzRtZEY2QXFQZTBRb1BveVRLV25iZDY3VVErQkJ5b1ZrUWM3cnNoOUllWjIyWXJSem9jVktHQXRMandjQT09IiwibWFjIjoiYTg0ZDc0MzYzNmQxMGVjNDFjMjY1MzQwZTYzYzI3NzE3ZTNhZjk5YjJiOTllZDY0NDIxN2M1MjEwNjMxOTBlMCJ9
eyJpdiI6InF3YlJiajBDNFJWWWR3UW1QTndKdXc9PSIsInZhbHVlIjoidVRsbVNIK2hGNm11a2lOdFBYenV3ZUhaXC9YUjhiaUpaUHIzM2crczFlMm91Mm8zU2lUbnVEU0MxY05ZVE1ZWDNXZFY2Z0EzNExBVXg5T3FHXC8yUGxhamJVZ1wvamZHZ2pORHpSbHNLKzVKUFN6bGpwck5RNHhXcURIb0VacGswRTRKNWkxTkZ4WjYzRysxVHA1XC9VY21jRTV0VExvU2lQR1VJRmRJZTdUbXVoSUgrTXorNWEwY2JmMU90emtaeUQxMTdkWTBXeFwvUDlnekd0N0ErRVwvZ202U3V6Zk1JYWk4cm9tOXQyclBvNWlSMHZlRkg3ckJOc3huWHl2YTAxY1Z5RzdFT2htelwvclRpSW5yd1M1RFQ1U0l5Rlo3bk5jV3N3NStTTm55R0VKQ2Z2d0pyMnpYc0ZYNkN2VnNoVWdHZUl1ZEM0UlBhTnM0eWFtamY0VTVcL1FBcVdhTEs2TW45NHFpWUxQNlZWNUpZQkhQbnI2YzhleDNiVUZJdGFkaFVQWUI5cjNXWlVwT1VZMUh4NmZvbkh4RnlcL2dtWDVEamEwako1N3BlRWZ4aXlUR1ZiYVkrbFlmMVJHM0JNdGI4K2RTWStSQlFIN0JGUiszZG5LQys2TWN4NUVpYXhEYnQ5cFdMOVwvVkhienBkM3ZBPSIsIm1hYyI6IjI3MTA3NjFhMmQ2ZGYyN2E5NDQxOWVkZTU0OTRiYjM1ZGMxNmY4ZTEwYjExOGE4ZTlkNDBjYzk2NzRiODlmNTYifQ==

Hắn cả người hưng phấn, nghĩ đến tương lai tốt đẹp phía trước không nhịn được bất giác mỉm cười

Ads
';
Advertisement
x