Chương 30 

"Vân Nhi” 

Chỉ vì một lần không để ý cô đã vô tình làm rơi một kiêng bánh ngọt vào váy báo hại cô phải vào trong nhà vệ sinh sửa sang lại trang phục từ nãy đến bây giờ, vừa mới quay mặt định rời đi lại đập vào mắt là hình ảnh người mẹ mà cô ngày đếm nhớ thương, không được gặp được nhìn mà chỉ có thể tồn tại trong giấc mơ 

Nhưng kí ức ngày xưa đột nhiên lại dâng trào nơi ngực trái, dẫu bao nhiêu lần cô đã phải tự hứa với lòng sẽ không bao giờ rung cảm với bất kì người nào nhà họ Triệu nữa nhưng trái tim cô vô cùng đau đớn 

"Vân Nhi” 

Cô chỉ gật đầu một cái rồi liền lướt qua Triệu phu nhân "Triệu phu nhân thật ngại quá, bà đang nhận nhầm người rồi" 

Cách ăn nói khách sáo cùng phủ nhận mối quan hệ với mình khiến mẹ Triệu vô cùng đau xót bà ta vội vàng giữ tay cô lại 

"Vân Nhi, con nói cái gì vậy. Sao mẹ có thể nhận nhầm con được. Vân Nhi" 

Triệu Vy Vân vẫn coi như không nghe thấy những gì mẹ Triệu nói nhưng bên ngực trái đã đau nhói vô cùng, nhớ đến những khoảnh khắc trước đây, nhớ đến những lời nói vô tình của những người cô yêu thương tin tưởng nhất, bọn họ thật giả tạo 

"Triệu phu nhân, tôi nói bà nhận nhầm người rồi" 

"Vân Nhi, con nghe mẹ nói đi có được không. Mẹ rất là thương con, con cũng thấy mà đúng không, từ nhỉ đến lớn hai anh chị con đều ở nước ngoài ba mẹ dồn hết tình yêu thương cho con. Con hãy nghe mẹ, dừng lại đi quay về bên mẹ Triệu gia vẫn luôn chào đón con mà" 

Nhìn đôi mắt Vy Vân đã ngập tràn trong nước, chỉ cần chớp mắt nữa chắc chắn hai mắt cô sẽ nhoèn đi rất xấu xí 

"Thương sao" 

"Vân Nhi, nghe mẹ nói con với chú con đang làm sai như vậy là không được. Mối quan hệ đó là trái với luân thường đạo lý sẽ bị cả xã hội lên án. Con dừng lại trước khi quá muộn đi, Triệu Chính Dương nếu muốn tốt cho con đã không làm như vậy, con lớn rồi hãy suy nghĩ đi con" 

Triệu Vy Vân đã không kiềm được một giọt rồi lại một giọt nước mắt rơi trên má nóng hổi "Bà có tư cách gì mà nói tôi như vậy. Thương sao, thương tôi mà lại lừa tôi suốt gần hai mươi năm trời. Thương tôi mà có ý định gả tôi cho một tên ăn chơi lăng loàn đã từng có một đời vợ chỉ để đổi lấy vài cái hợp đồng cho công ty sao. Đó là thương hả, thương tôi mà cho tên tài xế cũ ở trong nhà bỏ thuốc suýt chút nữa hại đời tôi sao, đó là cách thương yêu mà Triệu gia mấy người đối xử với tôi đó sao" 

Cô gào lên hất tay Triệu phu nhân ra khỏi tay mình, lau vội đi những giọt nước mắt 

"Vân Nhi, con đang nói cái gì vậy mẹ không hiểu. Cái gì mà tài xế bỏ thuốc con chứ mẹ không hiểu gì hết. Còn chuyện con với nhà họ Hoàng thật sự không như con nghĩ đâu, Vân Nhi nghe mẹ nói đi" 

"Nếu như chú không đến kịp thời có phải tôi đã bị chính kẻ làm trong nhà mình trước đây hãm hiếp rồi không, bà nói chú là người xấu nhưng chủ chưa bao giờ bỏ rơi tôi chưa bao giờ để tôi phải chịu tủi thân oan ức" 

Triệu Vy Vân bỏ ngoài tai hết những lời Triệu phu nhân nói, cô trực tiếp rời khỏi khu nhà vệ sinh bỏ lại Triệu phu nhân bất lực phía sau 

Vừa nhìn thấy cô bước từ trong nhà vệ sinh ra hắn mới thở phào, tìm kiếm cô suốt từ nãy đến giờ hóa ra cô đang trong nhà vệ sinh. Vừa vặn hắn bước tới ôm lấy ngang lưng cô cũng là lúc cô và người ba trước đây cô vô cùng tôn kính chạm mặt nhau, giây phút đó cả hai có thoáng ngập ngừng vài giây nhưng nghĩ đến mối quan hệ đáng kinh tởm của cô và hắn ảnh mắt ba Triệu lại hiện lên tia vài phần chán ghét, ba Triệu không nói gì cứ thế đi lướt qua hai người 

"Chú à, chúng ta đi về thôi có được không" 

Nhận ra giọng nói có phần nghẹn ngào khác thường của cô hắn cau mày củi xuống lại thấy trong mắt cô ngập tràn là nước, khóe mi còn định rõ giọt nước mắt "Vy Vân em khóc sao" 

Cô mím môi lắc đầu 

"Chờ tôi một chút" 

Hắn để cô ngồi xuống ghế bản thân đi ra nói với một vài người cổ đông và Hàn Ngự sau đó liền cùng cô rời đi 

Vừa ngồi vào trong xe, cô liền ngả lưng ra đằng sau ánh mắt vô hồn nhìn về phía đối diện 

"Vy Vân, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì" 

"Vừa nãy ở trong nhà vệ sinh con đã gặp mẹ" 

Câu nói của cô đã khiến hắn giật mình "Sao cơ, kẻ cho tôi chi tiết" 

Cô vừa kể xong cũng không dấu nổi nước mắt, mascara đã nhòe xuống khiến hai quầng mắt của cô đen sì "Con đau lắm, con đau lắm. Tại sao mẹ lại như vậy, sao không ghét con giống như bọn họ đi tại sao trước mặt con lại tỏ ra thương hại cao thượng như vậy chứ 

"Vy Vân, cho tôi thêm một thời gian nữa đảm bảo với em bọn người nhà họ Triệu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta nữa" 

Vy Vân nằm trong lồng ngực hắn, cô dụi dụi mặt vào trong chiếc áo vest đắt tiền bao nhiêu uất ức đều kể hết với hắn. Hắn không thấy phiền ngược lại còn cảm thấy rất vui, hơn hai năm qua dậy dỗ bé cưng quả là không uổng phí công sức 

Nhìn căn phòng sang trọng đẹp để bỗng chốc đã bị Triệu Chính Thần làm trở nên bừa bộn méo mó, tất cả những đồ vật trong tầm với đều bị Triệu Chính Thần đập phá quăng quật hết bao gồm cả những chiếc bình cổ quý hiếm đắt tiền hay những bức tranh sơn mài có giá trị cao 

Nghĩ đến ông ta phải tốn bao nhiêu năm công sức mới leo lên được chiếc ghế chủ tịch, đối phó với không biết bao nhiêu kẻ có khả năng ngáng đường mình nhưng vẫn không thể làm hài lòng tuyệt đối bọn cổ đông đó. Vậy mà hắn vừa vào công ty đã chiếm được lòng và sự tin tưởng tuyệt đối của bọn cổ đông. Càng nghĩ máu huyết ông ta lại càng sục sôi 

*reng*reng* 

Điện thoại vang lên hiển thị hai chữ Ngô Nhất là một trong những cổ đông đầu não của công ty 

Vì đang có cơn tức giận trong lòng khiến Triệu Chính Thần cũng không mấy vui vẻ bắt máy 

"Có chuyện gì" 

eyJpdiI6Ik1DTE5hNUVSdXVEdjMxSWxhd2JTVUE9PSIsInZhbHVlIjoiTituZVVxdjJGR2laSEhBQnN1d0d0Q245bWw1NTBud0Z5QUVkOHNqRlNuVEE5WFZHTEpzNzVQd1pGRHY1VWNldjFxSDRTanhhUHpCZnRLOWxIY0piMkMwTnQ1YVFuT1YxeDVyQjhnbHExeVRcL2gzUVZ1NmVHeHRPYXBXMUxuMzdSTWp1ajFWM1o5VlJITjJiUEh5aDEzTjh0Nll3Y1FTSXZrcnF2UW1ubjZ3ZkQxK2xsdGJ2Um9NbVM3TzJtcjE0b2pKdnJVQ1pOTlF1WEhtQ3hmQmxXZ1ZlaGp5QzNjNTg4Z2R3MW1GOFRLdG89IiwibWFjIjoiNDgxMzk2NDJlMjYwYjg3MGYzZTg4MDhmMzZlYTIyNDFkZmIzZWRjOTM0ZmRmYmRhMDhhMmI1MjM0MzhjYTVhYSJ9
eyJpdiI6Im9oMU9Uc1R1dVwvWGtcL0RybytTRGVvdz09IiwidmFsdWUiOiJIOVg1R1lWd0dEYVdLMTYxaTdBTllcLzFKWXhhazdIckJSbFVOWHZkTGMyRUttUGVQOVwvZlZRS25YK2FZck1cL2JTV3pTYnV2TDdoUThVQ2J1anMrYnlaVWdGSVo5YTJuck9qYWR5Q01UWDdiRWo3czBsVHE1ZlBEUjJkbHd3ZFo0OXhoV213S3MrdCs3MnQyVmIxbEczb0VLdmF1dkpnbUFibk9Benk1ZHkzYTZ2K0dMUUU1dXk3VkZtTUtJWUg5c2VZa3pGNDlVeFNBMjhcLzRPOUtGTm5XQT09IiwibWFjIjoiZjY5Yjc4MDAyY2NiNTRmMjU1YzY0YzE4ODAyZTVhMzEyZTE0OTMzNWVjMzU4NGY2OGU0NjRjNDFlNGRiNzU1ZiJ9

Đang định cúp máy thì Ngô Nhất liền ngăn lại "Ấy, chủ tịch ai nói tôi không giúp được ngài. Vì nỗi bất bình và tức giận của ngài tôi không những giúp được ngài lấy lại được chiếc ghế chủ tịch ngược lại còn giúp được ngài đá chân thằng em trai của mình biến khỏi Trung Đông mãi mãi"

Ads
';
Advertisement
x