Chương 39 

Nhìn một xấp hồ sơ ngay trước mặt hắn, toàn là ảnh cô và Triệu Thành Bách đã gặp nhau, đoạn hội thoại giữa cả hai đều được thu hết lại truyền đến máy hắn, Triệu Chính Dương ngàn vạn lần không thể nào ngờ được người hắn đặt hết niềm tin người hắn tin tưởng còn hơn cả bản thân mình lại là người có thể bán đứng hắn như vậy 

"Tụi mày nói dối đúng không, mau trả lời tao đi. Vy Vân vẫn đang ở trong tuyết viên có đúng không" 

Hai gã đàn em được Cửu Chân cử đi theo dõi cô sợ hãi cúi thấp đầu nhìn sự tức giận bá khí tỏa ra từ người hắn khiến hai bọn họ phải e dè 

"Boss, ngài bình tĩnh lại đi" rồi liền ra hiệu cho hai tên kia mau rời đi 

"Vy Vân, Vy Vân tại sao em lại như vậy" 

"Boss, tôi chuẩn bị xe rồi anh có muốn về tuyết viên" 

Hắn nhìn Cửu Chân rồi cầm áo vest rời đi, trong lòng hắn như lửa đốt nhớ đến thời gian gần đây thái độ của cô đối hắn rất lạ, mỗi lần hắn có ý định gần gũi cô đều cự tuyệt nói bản thân không ổn. Lúc đó hắn cứ nghĩ cô thật sự là không ổn thật với do bận quá nhiều công việc nên hắn cũng không muốn làm khó cô. Vài hôm nay lại thấy cô hay vào phòng làm việc của hắn ban đầu cứ nghĩ là vì cô tìm thú vui của bản thân là chơi game cho đỡ chán nhưng ngày hôm nay lại được chính miệng đàn em nói rằng cô cầm trong tay tập hồ sơ có thể tố cáo hắn với tội danh buôn bán ma túy. Hắn không sợ phải hầu tòa, không sợ những bằng chứng có thể kiện cáo hắn mà hắn chỉ thất vọng, thất vọng cùng bất lực tràn trề khi người hắn tin tưởng nhất yêu thương nhất lại mong muốn hắn vào tù, muốn trốn khỏi hắn. Hắn đã làm gì sai, tình yêu của hắn chưa đủ lớn sao, thời gian qua cô đối với hắn chỉ lag giả dối và lừa lọc thôi sao 

"Boss, nếu như đúng là tiểu thư đang có trong tay chứng cớ có thể buộc tội ngài, vậy thì chúng ta phải hành động nhanh hơn đám cảnh sát đó" 

Hắn chỉ nhếch môi giễu cợt "Đám cảnh sát tôm tép ở Châu Á này chỉ cần một quả bom là xong hết, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận đã nói với Phong Thanh và Hàn Ngự chura" 

"Dạ, đã bảo từ nãy rồi ạ" 

Điện thoại trong tay hắn reo lên màn hình hiển thị hai chữ Phong Thanh nhưng hắn chả buồn nghe đầu dậy bên kia cũng không có ý định dừng lại khiến hắn chán nản nhấc máy 

"Chính Dương, cậu nghĩ cái gì vậy hả cậu có còn coi chúng tôi là anh em nữa không hả. Cửu Chân nói như vậy là có ý gì" 

Hắn nhìn ra bên cửa sổ chán nản nói "Phong Thanh, thời gian này cậu đừng về Châu Á đặc biệt là Trung Đông hãy ở lại đấy tôi cho cậu toàn bộ phần trăm số hàng của Triệu Long Bang và toàn bộ người ở bên đấy tùy cậu toàn quyền sử lý. Ở Châu Á tôi sẽ tự mình giải quyết" 

"Chuyện của Vy Vân thì sao, Cửu Chân nói là thật đúng không" 

Hắn mím môi hai tay khẽ siết lại "Tôi không biết" 

"Chính Dương, cậu quay trở về Châu Âu tôi với cậu tiếp tục làm ông trùm có được không" 

Hắn mỉm cười nhưng đầy dứt khoát "Không" 

"Chính Dương" 

"Tôi thà mất đi tất cả chứ tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cái tên Triệu Vy Vân" 

"Cậu sẽ trở lại đây chứ" 

"Tôi không chắc, nhưng cậu hứa với tôi đi không được nói cho Hàn Ngự biết cũng không được quay trở về đây nữa" 

Phong Thanh im lặng mím môi, biết rõ tính của hắn nên cũng đành chấp nhận 

"Được" 

"Đi nhanh lên" 

Cửu Chân nhìn lên đồng hồ hiển thị chạy xe đã hơn 200km trên giờ nhưng hắn vẫn muốn chạy nhanh hơn nữa khiến Cửu Chân hơi toát mồ hôi, đặc biệt đây còn không phải đường cao tốc 

Vừa về đến Tuyết Viên hắn đã chạy ngay vào sảnh chính gọi tên cô 

"Vy Vân, Vy Vân..." 

"Vy Vân đâu" 

"Dạ dạ tôi không biết" 

Hắn chạy lên phòng gọi tên cô nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng gió rít ngoài cửa sổ, cô không có ở nhà. Gọi điện không bắt máy, cô thật sự đã đi thật rồi. Cô không muốn ở bên cạnh hắn nữa không muốn yêu hắn nữa. Tất cả những gì cô hứa với hắn đều là những lời nói suông 

Hắn thẫn thờ bước xuống dưới phòng khách, cả đám người hầu đã xếp thành hai hàng ai cũng cúi gằm mặt xuống đất, hắn nhìn qua một lượt chỉ tàn nhẫn buông một câu 

"Tất cả các người đi tự tử hết cho tôi" 

Cả đám ai cũng run rẩy bọn họ dựa vào nhau sợ sệt không dám cầu xin hắn, không dám thanh minh hay giải thích. Quản gia chỉ bình tĩnh nói 

"Ông chủ xin ông chủ hãy suy nghĩ lại dù sao chúng tôi cũng đi theo ông chủ đã lâu" 

"Hừ, chỉ một đứa con gái mà các người cũng không giữ được. Các người có tư cách gì sống tiếp" 

Cửu Chân thấy tình hình không ổn liền lên tiếng "Boss, ngài quên rồi sao tiểu thư được phép đi lại tự do ở thành phố S mà không cần người của chúng ta theo sát. Điều này là ngài nói mà" 

Cô giỏi thật, vào được hẳn máy tính đầu não của hắn, gửi tài liệu mật cho tên Triệu Thành Bách, nói dối mà vào máy tính của hắn để chơi game giết thời gian vậy mà hắn không một chút mảy may nghi ngờ, đúng thật là khiến hắn phát điên 

"Boss, chúng ta mau đi thôi nơi này không còn an toàn nữa" 

Hắn liếc mắt nhìn Cửu Chân "Đến Triệu Long Bang, bảo Kar nếu không tìm được ra nơi ở của Triệu Vy Vân hiện tại thì đi chết đi" 

"Vâng" 

"Chừng nào chưa tìm được Vy Vân thì cứ cách năm phút cậu cho người đánh Triệu Chính Thần cho tôi, đánh cho đến khi nào ông ta chết mà xác không còn nguyên vẹn nữa thì 

thôi" 

"Da" 

Hắn mở to đôi mắt rực lửa, hai tay nắm chặt thành quyền. Từng đường gân mạch máu ở tay nổi rõ, tơ máu trong ánh mắt hằn lên nhìn vào tấm ảnh của cô được treo trên 

tường đầy cay nghiệt 

"Triệu Vy Vân nếu em đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa" 

"Vân nhi, Vân nhi con tính đi đâu vậy" 

Vừa mới được Triệu Thành Bách đón đến nhà của mẹ Triệu ở ngoại ô chưa được bao lâu đã xách đồ muốn rời đi, chưa bước được ra đến cửa mẹ Triệu đã gọi lại 

"Mẹ à, con không thể ở lại đây lâu được. Mẹ không thể hình dung ra được nếu chú nổi giận đâu. Con không thể làm liên lụy đến mọi người được" 

"Không được, mẹ không thể để con về đó được. Mẹ không thể để cho con ở cùng với một tên xấu xa thế được, con không thể đi theo vết xe đổ của ba con trước đây. Con không thể loạn luân với chú con được, con có biết chưa" 

Vy Vân cười cay đắng "Vậy thì có sao chứ, chẳng phải từ trước đây con vẫn ở cùng chú thôi đấy sao" 

"Em đừng đi về nơi đó, vượt qua được đại nạn này gia đình chúng ta sẽ quay trở về sống như trước đây" 

eyJpdiI6InhUd1pzVzNIS0JyVEdibElkdzRKNnc9PSIsInZhbHVlIjoiTjdsZU9vdFZcL1hhRGpFSFdINGdiUHdJcXlLVk81Zkpzd3E2ZVBEVExvSUxLZFwvcTVmVkFsdDRySkhJYVRURUF2dFNQQ1JUYVNPcE5OMWVTNTN6Z1ZIeFJiaDlOQzd6ZkhOS0YyTVRYSHh4RENSRnltQVF0cWdWVzhsZXJFc2NreFJ1RlppbXlISjRESU9OT2hcL0dzb3N2bWpvRTRTazBmeEV4ZmNPa0RoQkhURmRmNnI5Z3N0VDZlNGluOUkrQlhabFZPZ1RMMVwveDJGXC9YQXVSNURuTlh1XC9nTFR4RW9HR1lkeXg0Z0pta0lIOXlzNllMayttOFFVbmZuWVU2d0RCcjJ6R0VxSUtWYmk3ZjVDaTJ2SUN3c1FlSzBPdWF1dSt3ck1xZzdraVFRVkZzeTdYNjdxdjNmZis2d2c0N3dHdlEiLCJtYWMiOiJkNjM3ZmYzNDMzYzAwZDcxMDVmNjEwZDgzN2FlM2QxMmQ4MzQzZDA3ZjI0ZjllYmNhZjBmMDAyOWI1ZGZiMWMxIn0=
eyJpdiI6ImJEdlh1UWRHUXdBeFE1QWNWU2UyN1E9PSIsInZhbHVlIjoiN0FzSEhmMjRBVTZZXC9RZkJRNjlWcWZFVGdWOHpEVEhCQUNHRmpyems5UEI4MlJpRHJTMnhaTUdNYkpoRElpREF3dkdsXC9uckJ3bXV6QTV5Sm9ZTkdtUmd1eFY5dVd5eDlvSkZpSHZtRHEzXC8wVm5iYTZcL3dnZW1VNUx0bjR5Kzk5dDZyMVB6dURwbkhOYWg5VXRzbjkweHJZN2ZSQjZIZlRucko4SVwvYm1YRGJ1OHpQNnZNQUE5ZnBXd1R2cHZnd2RHREFOR0dQMkwyQk5hZWRsSzNzQUJpdmhSVEg0bTgwV1pZZlVPd01xdWlHWnJlUGtqZ0tJUjJpZDJrR0lqY1RBUEtFb1dJVHNPeHZwREtxS3RtazBraVpFQ0RkZk1PZTZ2UjlvSUsrZmxJMXdwZXBwYnlLcEdQVnk1OXRJbDRGcEx6WlVcL1k4d2U5UTRvRHRqM3hhS1RQeDN2K1ViS2VxZTMwNFZvS1VubVo3aGZHSEJEdWRqNlRiODdNdnB5ZE0reG8xOXRKZ2NCYThvSnNrYnExbXlXXC9BWEJOVk43c3l2ZTNGdTJvVW9oUGQ5QzdXWTJJYVpSUTM4cnNNUVZlVUdwRHRQWGNkMEw4ZjV4NGw3RXlPanJLRk8xXC9zWm5pMzhzSlF0VHpkSDNZU0N3U0xwVnZRZFJHaUVDNmx1QzdJdGpZaHhhNFozeFFmK0RoZUNzU1FWalZEaVFQb3dkT1l4R0tETnFubHBUb3pCOEtERHlQM2hDN08yd2ROdlJHeFFVYVBMSkxuQURFVnFwYUVVYjV3MXpkRFwvb2sya2ROQThKcmNQXC9EbUZTb2lzTFdHNmQ5TjdiQnVKWUt3YzhIKzJRUTJcLzVHaWxYZVVuSEg5OXh1MjJoeklSVGljXC9UcU1YeFVNNUJUbUp4cGYrUFkrXC9BN0o4MDA0K29FU2dcL3FwbVcweDJ3WTRRVVwvXC9CY3Z5SUhKRTVHSTJhUThLR01CbHFsRU9VNDlLOHJaQU5jazdIekJuNmZYYlRkTVJhdjU0d3hKbStXUFJJRTJZMytlTEJJbndyTHljZFVjRkJWS09WVDhzRmo1MndWMWc9IiwibWFjIjoiYTY1MGIwMDM2N2U1ZjZmMTRkOTg3NTgxOWRiNzNlZmQ3Y2E2YzM1NTg4NjU0YTRkYWYwNzU5OTMyMTczODFlZSJ9

Vy Vân bỗng nhiên bật khóc chạy đến ôm lấy Tú Ảnh "Chị.....hức hức...

Ads
';
Advertisement
x