Chương 38 (h+)
Cô nhìn hắn nuốt nước bọt một cái "Con...hôm nay con cảm thấy không được khỏe. Chú à con nói thật đó, thật sự là không khỏe chút nào"
Trước đây mỗi khi hắn có ý định chạm vào người cô, Vy Vân chỉ là bày ra bộ dáng không muốn nhưng cô không hề bài xích hay né tránh những cái ôm cái hôn của hắn nhưng đến bây giờ cái gọi là luân thường đạo lý kia đã khiến cô sợ rồi cô thực sự sợ lắm rồi
Hắn vẫn không nhận ra được nét mặt cùng tâm trạng có phần bất ổn của cô hành động cà rỡn của mình vẫn tiếp tục
Hắn ép cô sát vào tường, từ vùng cổ xuống đến ngực đều được tay hắn chạm qua, Vy Vân nín thở "Chú à, chú thả con ra đi, con muốn đi ngủ rồi"
Hắn liền ngậm lấy môi của cô cắn mút, hai tay đan chặt vào tay cô, sự xúc tác của hai khố mềm mại lên cơ thể hắn khiến phần dưới đã cộm lên khỏi quần. Chiếc quần lót bỏ xíu được hắn tùy tiện kéo xuống, đưa bàn tay vào bên trong, hắn hôn lên vùng bụng của cô rồi đến ngực từng cử chỉ điệu bộ đều vô cùng say mê và điêu luyện. Tuy nhiên khác với những lần trước lần này cả người cô cứng đờ lại một chỗ, cả người run lẩy bẩy từng tiếng nấc thút thít ngày càng lớn, nhận ra điều bất thường hắn liền dừng lại vội vàng lau nước mắt dỗ dành
"Vy Vân em sao vậy, không khỏe sao"
Cô liền mếu máo gật đầu, hắn cũng không muốn ép buộc cô liền thả cô ra
"Vậy được em về phòng ngủ trước đi"
"Nhưng chú đang khó chịu mà, có đúng không"
Hắn nhìn cô cười khổ, khó chịu mà trong người cô không được khỏe thì làm được tích sự gì chứ. Hắn hôn nhẹ lên môi cô một cái "Không sao hết, tôi tự xử được"
Dòng nước từ trên cao chảy xuống từng khối cơ bắp cuồn cuộn kia góp phần làm cho không khí trong gian phòng tắm thêm phần kích tình
Yết hầu khô khóc, cổ họng chỉ có thể mấp máy mấy từ không rõ chỉ cần nghĩ đến cô hắn lại có thể trở nên hưng phấn một cách lạ thường
"Vy Vân! Bảo bối, bé cưng, um....huh...đúng rồi chính là chỗ đó,...
mút mạnh một chút, hảo...thoải mái thật đó"
"Um...đúng rồi, liếm ở ngay chỗ đó....yah tuyệt lắm, hút thật chặt....
Thời khắc cao trào sắp sửa lên hắn đột nhiên mở to hai đôi mắt rực lửa bàn tay sục liên hồi. Chất giọng trầm khàn bật ra khỏi cuống họng, một thứ chất lỏng màu trắng chảy ra đầy tay. Hắn cười thầm trong lòng, chẳng hiểu sao mỗi lần nghĩ đến cô, những lần lên cao trào đạt cứng khoái đều không nhịn được mà xuất dịch trong đầu từ lâu chỉ tồn tại duy nhất một bóng hình
"Vân Nhi, những thứ em gửi cho anh chỉ là sơ bộ. Muốn kết tội hắn cần phải thêm bằng chứng đanh thép hơn nữa"
Đã hơn một tháng trôi qua, sau khi được hắn cho tiếp xúc với máy tính nhiều hơn, cô đã cầm trong tay được tài liệu quan trọng mà bên cảnh sát cũng như Triệu Thành Bách cần, nhìn qua màn ảnh nhỏ thấy ba Triệu vất vả chật vật tiểu tụy đi trông thấy nhưng còn hắn cô không muốn đẩy hắn vào bước đường cùng chỉ muốn hắn quay đầu mà thôi "Anh Bách, em đang cầm trong tay hồ sơ mà anh muốn. Nhưng.."
"Nhưng sao"
"Anh hứa với em đi, anh không đẩy chú vào bước đường cùng, em không muốn chú phải chết. Tuy chú đã làm sai nhưng chú rất tốt với em, hức hức...anh ....anh hãy để chú làm lại từ đầu có được không"
Triệu Thành Bách hiểu hết những gì cô nói, bảo cô giúp gia đình anh đã khiến cô lưỡng lự nhưng đến cuối cùng vẫn là phản bội lại hắn, cậu cũng không nỡ phụ cô chỉ muốn cứu ba mình rửa lại trong sạch cho nhà họ Triệu và trừng trị những kẻ xấu xa
"Anh Bách, chúng ta gặp nhau đi. Em sẽ đưa cho anh"
Triệu Thành Bách liền gật đầu đồng ý ngay
"Zeeeeee"
Niềm vui mừng rạng rỡ trên khuôn mặt không thể che dấu, cậu đã sắp hoàn thành thu thập đủ chứng cứ để lôi hắn ra ngoài sáng cho pháp luật trừng trị "Có chuyện gì mà em vui mừng vậy"
Tú Ảnh đi qua phòng cậu liền ngoái lại hỏi, Triệu Thành Bách chạy đến chỗ nàng ôm chầm lấy "Em vui quá chị à, chị ơi em vui quá"
"Ủa sao vậy. Em ôm chị ngạt thở quá"
"Hai đứa làm gì ồn ào mẹ"
"Mẹ à, mẹ à. Con vui quá mẹ à"
"Có chuyện gì, con trai mau nói mẹ biết"
Cậu buông hai người ra, nét mặt đầy hớn hở "Con thu thập đủ rồi, bằng chứng kết tội ông ta. Như vậy ba đã có cơ hội được rửa oan rồi"
"Sao"
"Con nói thật không, có phải Vân Nhi có phải Vân Nhi đã.."
Chưa kịp để Tú Ảnh nói hết Triệu Thành Hách gật đầu lia lịa "Đúng rồi là con bé đó giúp con, chỉ có con bé đó mới khiến ông ta không nghi ngờ thôi"
Mọi chuyện lại dần đi theo đúng hướng của nó khiến Triệu phu nhân rất vui, trên gương mặt là nụ cười tươi khi anh em nhà họ Triệu đã biết giúp đỡ yêu thương lẫn nhau "Tiểu Bách, tiểu Ảnh mẹ rất vui"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất