Chương 37 

"Mật khẩu sao" 

Máy tính đầu não yêu cầu cung cấp mật khẩu, cô đã nhập hai lần nhưng cả hai lần đều là sai chỉ còn cơ hội cuối cùng, nếu nhập sai một lần nữa hệ thống báo sẽ khóa toàn bộ máy và xóa hết dữ liệu. Mật khẩu không phải ngày sinh của cô, cũng không phải của hắn, Triệu Vy Vân nhớ lại xem người như hắn thì đặt mật khẩu là gì. Nếu như các ngày khác đều không phải thì chỉ còn duy nhất một ngày đó chính là ngày đầu tiên cô gặp hắn 

"Yess, mở được rồi" 

Nhưng vẫn còn một vấn đề nan giải khác nữa đó chính là việc sử dụng nó, cô hoàn toàn mù tịt với công nghệ thông tin, đang phân vân suy nghĩ không biết phải làm sao thì điện thoại cô reo lên màn hình hiển thị ba chữ Triệu Thành Bách 

"Anh Bách" 

"Vân Nhi, em có thông tin gì không. Mọi chuyện sao rồi, ba...ba đã được tòa tuyên án xét xử rồi. Hức hức....anh...anh không biết" 

"Em đã xem rồi, anh đừng lo lắng quá rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. À anh Bách" 

"Có chuyện gì cần anh giúp sao" 

"Em mở được máy tính của chú rồi, nhưng không biết sử dụng. Anh biết không chỉ cho em với" 

"Ông ta không ở cùng em sao" 

"Không" 

Ánh mắt Triệu Thành Bách hiện lên đầy tơ máu, hai tay nắm chặt thành quyền. Từ sau việc gia đình cậu sa cơ lỡ bước những kẻ trước đây tung hô nịnh bợ cậu bây giờ đều 

quay lưng khinh bỉ đập cậu xuống dưới tận đáy, cậu xin thề sẽ trả cho bọn họ đủ những gì đã đối xử với gia đình cậu. Những thông tin mật thiết liên quan đến công việc đều có ở trong file, Triệu Thành Bách liền vội vàng mở máy tính 

"Vân Nhi, em nhìn xem có dữ liệu ở trong file không" 

Vy Vân nhìn qua một lượt rồi cau mày "Dữ liệu file trống" 

Triệu Thành Bách hơi hụt hẫng nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc "Vậy em nhìn xem trong có những cái gì, có gì đặc biệt không" 

Vy Vân cau mày "Trong đây toàn tiếng Anh, em không hiểu gì cả" 

Đã đến mức này Triệu Thành Bách không thể bỏ qua cơ hội này. Gần nửa tháng qua đây là lần đầu nghe được tin cô đã vào được máy tính đầu não của hắn 

"Vân Nhi, em nhìn xem ở trong đó có dữ liệu nào có kí tự C đầu tiên không" 

Cô để ý kĩ từng cái một nhưng trong lòng vẫn vô cùng thấp thỏm và lo âu thi thoảng lại nhìn ngó ra bên ngoài cảnh giác "À có, có phải C viền phông xanh không" 

"Đúng rồi, em mau vào đấy đi" 

Chưa kịp để cậu vui mừng được bao lâu cô lại thông báo "Nhưng vào được đây cần có ba mật khẩu" 

"Sao" 

"Anh Bách em đã nhập được 2 mật khẩu rồi nhưng còn mật khẩu cuối cùng em không biết, chỉ cần nhập sai dù chỉ một lần hệ thống tự động xóa toàn bộ dữ liệu" 

Cô vô cùng bất an cùng lo sợ nhưng cậu cũng chẳng kiếm gì cô vội vàng trấn an "Vân nhi, em bình tĩnh đừng có hồi hộp. Em hãy nhớ lại xem, ông ta có thể đặt mật khẩu là gì” "Hai mật khẩu đầu tiên là ngày tháng sinh của em và chú, còn thứ ba thì em không biết, em cũng không thể nhớ được cái gì hết" 

"Vân Nhi, trước đây em có từng chống đối ông ta cái gì không, trước đây em và ông ta có khoảng thời gian nào hạnh phúc khiến ông ta nhớ mãi không. Vân Nhi, em cố lên đừng bỏ cuộc nha tất cả đều chông chờ hết vào em" 

Cô nhớ ra rồi, trước đây hắn từng nói điều khiến hắn hạnh phúc nhất, đúng rồi chính là ngày đó. Cô lấy hết can đảm nhập một dãy số rồi nhấn enter, nụ cười trên khóe môi ngày càng đậm khi mật khẩu lần này lại thành công. Một loạt những dữ liệu bằng tiếng anh hiện ra lại khiên cô phải hoa mắt 

"Anh Bách dữ liệu này toàn tiếng anh em không biết gửi cho anh nhiều gì hết" 

Triệu Thành Bách đã chuẩn bị sẵn file, dữ liệu quan trọng đặc biệt là một nhân vật nguy hiểm như hắn thì tuyệt đối dữ liệu đó không thể chia sẻ ra bên ngoài một cách dễ dàng 

"Vân Nhi, em kéo xuống phần cuối cùng copy lại" 

Điều hòa lúc nào cũng duy trì ở mức 20 độ nhưng trên trán cô đã rịn mồ hôi vì sợ hãi, từng bước một làm theo những gì mà cậu hướng dẫn lần lượt gửi được hết toàn bộ cho câu 

"Anh Bách hôm khác em sẽ gọi cho anh, bây giờ chú sắp về rồi. Không thể gửi tiếp cho anh được" 

Triệu Thành Bách hơi hụt hẫng nhưng vẫn đồng ý "Được, anh sẽ chờ em nhưng em phải cẩn thận đấy. Ông ta là nhân vật đặc biệt nguy hiểm" 

Chờ hắn vừa bước vào sảnh nhà chính cô liền chạy ra ôm chầm lấy hắn khiến hắn hơi bất ngờ vội vàng đỡ lấy lưng cô để tránh cô trượt tay mà té "Bé cưng, nhớ tôi sao" 

"Ngày nào con cũng ở nhà nên rất chán đó chú" 

Nhìn gương mặt méo mó ủ rủ của cô hắn không một chút mảy may nghi ngờ mà nhéo mũi cô một cái "Vậy em muốn đi đâu sao" 

"Không muốn" 

"Vậy muốn gì" 

"Con muốn đến Triệu Long Bang cùng chú có được không" 

"Chú ơi, huhu...con chán lắm" 

Cô dụi dụi đầu vào cổ hắn, cô làm nũng đáng yêu đến chết người này thì làm gì có chuyện hắn từ chối cô bất cứ việc gì cơ chứ 

Ngay đến chính bản thân cô cũng không biết nên làm sao cho phải, tuy hắn là tội phạm nguy hiểm nhưng đối với cô hắn luôn ân cần dịu dàng tin tưởng cô yêu chiều cô một cách tuyệt đối nhưng cô lại phụ hắn, cô không thể ích kỉ nghĩ cho bản thân mình mà để hắn gây ra nhiều tội ác, cô sẽ hứa với lòng mình chỉ cần hắn quay đầu thú nhận tội lỗi của bản thân khi làm lại từ đầu cô vẫn luôn ở phía sau ủng hộ hắn, chỉ là mối quan hệ này ngay từ đầu đã sai lại càng sai nhưng càng đâm vào nó cô càng không thể dứt ra được 

"Chú" 

Hắn ngẩng đầu thấy cô đang đứng dựa lưng vào cửa chỉ mặc chiếc váy mỏng dài chưa đến gối 

"Em chưa ngủ sao" 

"Con ngủ cả buổi chiều nên giờ con không buồn ngủ" 

Cô rất tự nhiên ngồi vào lòng hắn, nhìn vào màn hình máy tính thì chỉ thấy hắn xem camera như nhớ ra điều gì đó nảy trong đầu. Nếu số hàng vận chuyển ma túy của hắn ở Triệu Long Bang cũng được hắn theo dõi thông qua camera thì có phải đó sẽ là bằng chứng kết tội hắn không. Nhưng đó chỉ là một yếu tố chưa phải là bằng chứng thuyết phục nhất 

"Vy Vân" 

"Da" 

"Chiều nay em ở trong này sao, em vào trong đây làm gì à" 

Hắn đã phát hiện ra có người đã dùng máy tính của mình, có chối cũng không được vì hắn nhất định sẽ điều tra ra. Trái tim cô đã đập thình thịch, hai tay đã ướt đẫm mồ hôi nhưng đến cùng vẫn là tươi cười nhìn hắn dơ chiếc điện thoại ra 

"Chú xem, con đang chơi game này này nhưng trò này ở máy con đang bải trì nên phải vào máy tính chơi, nhưng máy của chú con không vào được" 

"Vậy sao không nói cho tôi" 

"Chú sẽ cho con chơi sao" 

Hắn ngay lập tức thoát khỏi màn hình chính, hệ thống máy tính liền trở về màn hình ban đầu nhưng lại khác hoàn toàn so với dao diện lúc ban đầu mà cô vào, bây giờ nhìn phần mềm máy tính của hắn không khác gì những máy tính thông thường" 

"Bé cưng, em vào đây em muốn chơi game gì nhập vào đây" 

Do mải suy nghĩ với mớ hỗn độn trong đầu nên những lời nói của hắn cô đều bỏ ngoài tai hết 

"Nếu vậy ngày mai chú cho con chơi nha" 

Hắn rất tự nhiên gật đầu không một chút mảy may nghi ngờ 

eyJpdiI6IkpnYjhTanNLa0d0UTA3UHRBMGVYQWc9PSIsInZhbHVlIjoic3dLVzRSckx0Uzk1c0FVNitcL1MraGVmVGZFaG5vSDh4d1VqZVVwcjF6Umc2VElxbWp1SGdSbTlFMEJtbmhRRGNMYlJlUTNtZjR1YUwwZjJGUlpUQU55WDJPc1owTFZ6Mjc0Y1RVTUx0YmdPbVJqd3JpRVFCYnJUazlkMlpyM2xEdG9rQ2dtQ09Qc3VrVk9vaGl1RWxOWGQxYlwvbUNqaXhKOXdUaFdQczdUMVE9IiwibWFjIjoiZTMyOTY0OTY4NGVmOWVjOTRlNzQyYTZjNjJjODIyMjBkNmY4YzUyZWMwYWUwZTIwZjc1OWM4NzdlMDVhMGYyYyJ9
eyJpdiI6IlVvZGNkdDFBZHFDWGZMOW9aczV3VVE9PSIsInZhbHVlIjoiZktDZnB3RDFkTEtJVVlxSzY4YTJOYisreXV6aFZtU2xDdUlBTG5mWlUzMys1ZUtwR3BlY1daaEFoeHJTbW1XbHhXOEtNSGQrSHlMYjE1RStzWlhkTk5WVzNxOUhyeUlUZ1MzQlVBRHlKc1FqZ1dSWnorT2NERU1ETm55XC95MkVOUHNVZEVybE1odXM3MUczQVR3NGR5YU56a0h6MkNUUkZKWit3SFRlVnRzcnBWeVN0UUNzRWNCZnJoQXJHVHRSSiIsIm1hYyI6IjUyMDhhOWQ3NzJhMzI0YzlkN2YyYzg3NmViYTU2NzkyNGZmNjhlNWQwZjU2MTFiZDMxNmEwYjdkMDRmZGQ4MzEifQ==

Cô liền trèo ra khỏi hẳn, chưa đi được hai bước liền bị hắn giữ lại ánh mắt nhìn cô đầy gian tà "Em tính đi đâu cơ chứ, giải quyết cho em xong rồi nhưng em chưa giải quyết cho tôi mà"

Ads
';
Advertisement
x