Một câu nói của Lâm Lan đã khiến cho cả nơi đó đều bùng nổ.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng chắc hẳn trong năm năm này Diệp Viễn sẽ điên cuồng nghiên cứu về Bích Ngọc Đoạn Tục Đan.
Thế nhưng hắn không hề làm vậy!
Diệp Viễn đã tốn hết năm năm chỉ dành thời gian cho thiên đan cơ bản!
Thiên đan cơ bản chính là thiên đan ở cấp bậc nhập môn, là nền tảng cơ bản của thiên dược sư!
Việc nghiên cứu loại thiên đan này căn bản không hề có ích đối với Bích Ngọc Đoạn Tục Đan!
Điều này cũng có nghĩa là thật ra trận đánh cược này chỉ là một trò đùa thôi ư?
Trên tầng hai của Thiên Tụy lâu có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài một cách rõ ràng thông qua cửa sổ.
Một người trung niên mặc trường bào màu xanh nhạt đang đứng ở bên cửa sổ và nhìn tất cả mọi chuyện ở bên dưới.
Người trung niên này có đôi mắt sáng ngời, trông cao to khỏe mạnh, khí thế mạnh mẽ không cần tức giận cũng khiến người khác sợ hãi, người này chính là Kiều Khai Nguyên, hoàng đế của Đông Lâm Quốc!
“Lão nhị, đây chính là người mà ngươi chọn trúng à? Ngươi khiến trẫm quá thất vọng rồi!” Hoàng đế nói.
Lúc này, nhị hoàng tử đang đứng ở bên cạnh Kiều Khai Nguyên.
Hắn ta không khỏi đổ mồ hôi hột khi nghe thấy câu nói này.
Hắn ta cũng không ngờ rằng trong khoảng thời gian năm năm này, Diệp Viễn lại tốn hết thời gian vào thiên đan cơ bản!
“Thưa phụ hoàng, Diệp Viễn có thiên phú vô cùng lợi hại về đan đạo! Chỉ cần cho hắn thời gian thì hắn chắc chắn có thể vượt qua quốc sư!” Nhị hoàng tử cắn răng nói.
Kiều Khai Nguyên chắp hai tay ra sau và nói một cách lạnh nhạt: “Dù thiên phú có mạnh hơn đi nữa mà không có tâm tính thì cũng uổng công mà thôi! Những người phi thăng đều là những tên cậy tài khinh người, phần lớn đều có kết cục thảm hại! Hắn cũng không ngoại lệ! Rõ ràng không hề chắc chắn lại làm một trận đánh cược năm năm! Người như vậy không đáng để nhờ cậy!”
Mồ hôi lạnh của nhị hoàng tử chảy xuống ròng ròng, những lời này của phụ hoàng đã đồng nghĩa với việc phán tội chết cho hắn ta.
Đại hoàng tử đã đi lên tầng hai không biết từ lúc nào, hắn ta đúng lúc nghe thấy những lời này bèn không khỏi cảm thấy vui mừng trong lòng.
“Ha ha, phụ hoàng minh giám! Tên này kiêu căng ngông cuồng, không coi ai ra gì! Lần trước khi thắng được quốc sư, tuy rằng hắn có năng lực nhưng phần lớn đều dựa vào may mắn. Vậy mà hắn lại nghĩ rằng bản thân đã vượt qua quốc sư rồi, đúng là nực cười!” Đại hoàng tử cười lên và nói.
Kiều Khai Nguyên gật đầu nói: “Ngọc Tần nói không sai, quả thật Trúc Cơ Thiên Đan thất phẩm rất tuyệt vời, nhưng mà cũng chỉ ở mức tuyệt vời mà thôi!”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã xoay người rời khỏi chỗ bên cửa sổ và ngồi ở trong phòng.
Hắn ta nhìn hai người nhi tử một cái và lạnh nhạt nói: “Trong những năm này, tinh thần và sức lực của trẫm đều kiệt quệ, trẫm đã có ý nghĩ thoái vị rồi! Vì vậy trẫm muốn chọn ra một người kế vị trong hai người các ngươi. Ngọc Tần làm việc điềm tĩnh, suy nghĩ chu đáo rồi mới hành động. Ngoại trừ điều này thì mấy năm nay nó còn giúp ổn định ba vị thượng sứ của Ngọc Chân Thiên Tông, công lao vô cùng to lớn! Trẫm cảm thấy rất yên tâm khi giao giang sơn cho Ngọc Tần!”
Cả người nhị hoàng tử run lên, trong ánh mắt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn ta không ngờ rằng lúc này phụ hoàng lại trực tiếp quyết định.
“Đợi sau khi chuyện này được giải quyết xong, trẫm sẽ chọn ngày tuyên bố chuyện này!” Kiều Khai Nguyên nói như đinh đóng cột.
Nhị hoàng tử cắn răng nói: “Phụ hoàng, nhi thần… không phục!”
Kiều Khai Nguyên cũng không hề tức giận mà bình tĩnh nói: “Ngọc Đường, việc đã đến nước này, trong tay ngươi vẫn còn quân cờ nào sao? Quốc sư trở mặt và không còn duyên phận với thượng sứ, ngươi… đã không còn quân bài nào có thể đánh trong tay nữa!”
Nhị hoàng tử nói với giọng điệu trầm thấp: “Không! Phụ hoàng đã sai rồi! Nếu như Diệp Viễn có thể thắng thì quốc sư… sẽ là của con!”
Đại hoàng tử nghe thấy vậy liền cười lên và nói: “Lão nhị, ngươi đã thua đến đỏ mắt rồi à? Việc đã đến mức này, chẳng lẽ ngươi vẫn cảm thấy Diệp Viễn có thể thắng sao? Một tên đã luyện thiên đan cơ bản đến năm năm, ngươi mong rằng hắn có thể luyện chế ra Bích Ngọc Đoạn Tụ Đan à?”
Nhị hoàng tử lạnh lùng cười lên và nói: “Đại ca của ta à! Lần trước cũng không có người nào xem trọng hắn đấy? Ngươi sao lại dám bảo đảm lần này hắn không thể lật ngược ván cờ được chứ?”
Đại hoàng tử đang muốn nói tiếp thì lại nghe thấy Kiều Khai Nguyên lạnh nhạt nói: “Nếu như hắn thật sự có thể thắng thì ngược lại trẫm có thể thu lại quyết định đã ban ra! Thế nhưng không thể nào có chuyện đó đâu!”
Tất cả mọi người đều không biết quyền sở hữu ngôi vị hoàng đế của Đông Lâm Quốc đã được quyết định ở trên tầng hai này.
Tất cả mọi người đều đang ở trước Thiên Tụy lâu và chửi bới Diệp Viễn không biết lượng sức mình.
Rõ ràng không có đủ năng lực mà còn muốn chơi với lửa.
Tạ Hoa ở phía sau Lâm Lan lớn tiếng cười lên và nói: “Diệp Viễn, chẳng phải ngươi nói rằng năm năm sau bảo Tạ mỗ đến tìm ngươi mua thiên đan sao? Bây giờ Tạ mỗ tìm ngươi mua thiên đan đây, thiên đan của ngươi đâu? Ha ha ha…”
Diệp Viễn nhìn vào hắn ta và nói một cách bình tĩnh: “Hình như ngươi rất khoái chí đấy!”
Vẻ mặt của Tạ Hoa đột nhiên thay đổi và trở nên vô cùng dữ tợn, hắn ta tức giận hét lên: “Dĩ nhiên ta cảm thấy khoái chí! Ngươi đã cắt đứt con đường thiên dược sư của ta, bây giờ con đường sống của bản thân ngươi cũng đứt rồi! Ngươi nói xem ta có thể không cảm thấy khoái chí sao? Ha ha ha…”
Sự căm thù của Tạ Hoa đối với Diệp Viễn không hề thua kém so với Lâm Lan.
Thiên dược sư là nghề nghiệp vinh quang đến mức nào?
Hắn ta đã từng tận hưởng sự vinh quang tột đỉnh này và được hàng ngàn con người kính trọng!
Thế nhưng những điều này đều bị hủy hoại ở trong tay Diệp Viễn!
Bây giờ sao hắn lại không vui vẻ khi nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Viễn chứ?
Thế nhưng Diệp Viễn chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt và nói: “Vậy sao? Nếu như người đã cảm thấy khoái chí đến như vậy thì ta sẽ không bán Bích Ngọc Đoạn Tục Đan của ta cho ngươi nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất