“A? Còn chưa mở lò đâu, quốc sư đã muốn lấy mạng ta?” Diệp Viễn vừa vận chuyển công pháp khôi phục thực lực vừa thảnh thơi nói.
Lâm Lan cười nhạo nói: “Ngươi luyện chế như vậy còn cần mở lò? Trong dược đỉnh tuyệt đối là phế đan.”
Luyện chế thiên đan có yêu cầu cực cao với chất liệu dược đỉnh.
Cho nên trước khi mở lò sẽ không biết thiên đan trong dược đỉnh là phẩm chất gì.
Từ biểu hiện của Diệp Viễn mà nhìn, lò này là phế đan không thể nghi ngờ.
Thật ra không chỉ Lâm Lan cho rằng như vậy, tất cả mọi người ở đây đều cho rằng như vậy.
Việc tinh luyện của Diệp Viễn đến hậu kỳ đã không thể nhìn nữa.
Phong phạm đại sư vừa mới bắt đầu hoàn toàn không có.
Dùng không ổn định để hình dung còn không chính xác quá.
Hoàn toàn chính là chút sức lực còn sót lại.
Luyện chế như vậy làm sao có thể luyện chế ra được thành phẩm tiên đan?
Huống chi còn là Bích Ngọc Đoạn Tục Đan độ khó cực cao.
“Ha ha ha… Ngươi luống cuống tay chân như vậy còn cần mở lò? Không nổ lò là may rồi.” Tạ Hoa cười nhạo nói.
Diệp Viễn cười nói: “Hay là mở một cái đi, nếu không ta cũng chết tâm, khế ước Nguyên Thần này cũng không thể hoàn thành, có đúng không?”
Lâm Lan khẽ gật đầu nói: “Được, vậy để ngươi dẹp ý nghĩ này.”
Diệp Viễn khoát tay áo nói: “Ta không có sức, làm phiền quốc sư đại nhân tự mình mở lò.”
Vẻ mặt Lâm Lan khinh thường đi tới trước dược đỉnh.
Lúc này hoàng đế lầu hai từ từ đứng lên, thản nhiên nói: “Được, đại cục đã định, trẫm đi trước.”
Câu đại cục đã định này mang hai ý nghĩa.
Một mặt là ý chỉ đấu pháp của quốc sư và Diệp Viễn đại cục đã định.
Mặt khác là đấu pháp của đại hoàng tử và nhị hoàng tử đại cục đã định.
Cho nên hắn ta không có hứng chờ nữa.
Chuyện còn lại tự quốc sư đến xử lý.
“Cung tiễn phụ hoàng.” Trong lòng đại hoàng tử mừng như điên, khom người đưa Kiều Khai Nguyên rời khỏi.
Nhị hoàng tử không quay đầu lại, ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm dưới lầu.
Bỗng nhiên cả người hắn ta chấn động, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng chói lóa.
“Ha ha ha ha…” Nhị hoàng tử cười điên cuồng, tâm trạng bị đè nén trong lòng hắn ta giờ phút này hoàn toàn bùng nổ.
Lúc này đại hoàng tử đưa lưng về phía dưới lầu, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Nghe được tiếng cười điên cuồng không ngớt của nhị hoàng tử, hắn ta còn tưởng rằng đối phương không chịu nổi đả kích, hoàn toàn điên rồi.
“Lão nhị, được mất nhất thời, ngươi cần gì phải để ý như thế. Chúng ta mãi mãi cũng là huynh đệ.” Vẻ mặt đại hoàng tử giả mù sa mưa khuyên nhủ.
Đúng lúc này, phía dưới truyền đến từng tiếng kinh ngạc thốt lên, nháy mắt đè ép giọng của hắn ta xuống.
“Luyện thành! Thật sự luyện thành rồi!”
“Quá giả! Lúc hắn ta luyện đan cũng là loại tạo hình đó, thế mà cũng có thể thành đan?”
“Kỳ tích! Đúng là kỳ tích! Trong vòng năm năm thế mà thật sự luyện ra Bích Ngọc Đoạn Tục Đan.”
Sắc mặt đại hoàng tử điên cuồng thay đổi, quay người nhìn về phía dưới lầu, cả người cũng cứng ngắc ở đó.
Mà Kiều Khai Nguyên đi được nửa đường cũng ngừng bước chân lại.
Dưới lầu, Lâm Lan ngây ra như phỗng, vẻ mặt Tạ Hoa ngớ ra.
Bên cạnh, một viên thuốc lặng lẽ bắn ra trong dược đỉnh.
Trước lầu Thiên Tụy sôi trào khắp chốn.
“Đây… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt mừng như điên vừa nãy đã sớm tan thành mây khói.
Trong lòng đại hoàng tử bị tầng mây đen đậm đặc che phủ sau khi viên thiên đan kia xuất hiện.
Nhị hoàng tử cười to nói: “Hoàng huynh, được mất nhất thời, đừng để ý! Đừng để ý! Ha ha ha…”
Bỗng nhiên hắn ta thay đổi sắc mắt, hoàng đế không biết lúc nào vậy mà đi tới bên cạnh.
Có điều ánh mắt hắn ta lại nhìn xuống phía dưới.
Lúc này vẻ mặt hoàng đế rốt cuộc lộ ra vẻ rung động khiếp sợ.
Hiển nhiên hắn ta cũng không thể tin được tất cả trước mắt.
Bích Ngọc Đoạn Tục Đan đã thành.
Quốc sư thua rồi, thua hoàn toàn.
“Phụ hoàng, lần này có thể chứng minh ánh mắt của nhi thần chứ? Diệp Viễn hắn thật sự lần nữa sáng tạo kỳ tích.” Nhị hoàng tử vô cùng dồi dào sức sống nói.
Giờ phút này hắn ta vô cùng cảm tạ Lục Vân.
Nếu như không phải Vân Sư, hắn ta căn bản không thể trở mình trong bước đường cùng.
Không phải ánh mắt hắn ta mà là ánh mắt Vân Sư tốt.
Vân Sư đã sớm nói Diệp Viễn là rồng trong biển người, là tài năng xuất chúng trong phi thăng giả.
Bây giờ cực long đã bay lên.
“Quốc sư đại nhân, ta nhớ ngươi đã nói nếu như ta có thể luyện ra Bích Ngọc Đoạn Tục Đan, ngươi sẽ nuốt sống dược đỉnh? Bây giờ ngươi nuốt hay không nuốt?”
“Còn có vị Tạ huynh này, vừa nãy vẻ mặt ngươi rất đắc ý, không cần mua Bích Ngọc Đoạn Tục Đan của ta? Ta cầu xin ngươi, tuyệt đối đừng đến chỗ ta mua! Không bán!”
Hai câu nói của Diệp Viễn chọc Lâm Lan và Tạ Hoa tức muốn nổi điên.
Gương mặt Lâm Lan vặn vẹo, gần như muốn chui xuống đất.
Trong khoảnh khắc mở lò, hắn ta hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bích Ngọc Đoạn Tục Đan thành rồi.
Nhưng chuyện này sao có thể?
“Điều này không thể nào! Trước kia ngươi rõ ràng không làm được, thủ pháp luyện chế cũng đã biến hình, sao có thể thành đan?” Lâm Lan gào thét.
Hắn ta tưởng Diệp Viễn không hề có khả năng luyện chế thiên đan, kết quả Diệp Viễn luyện ra được thiên đan trúc cơ.
Hắn ta tưởng rằng Diệp Viễn không thể luyện chế ra Bích Ngọc Đoạn Tục Đan, kết quả Diệp Viễn thật sự luyện ra được Bích Ngọc Đoạn Tục Đan.
Loại chuyện này quả thực quá đả kích người ta.
Diệp Viễn cười nói: “So với luyện đan, ngươi còn kém xa lắm! Ta nói cho ngươi, tất cả sau này đều dựa vào bản năng luyện thành, ngươi tin không?”
Cả người Lâm Lan chấn động, cảm giác tín ngưỡng đan đạo của mình hoàn toàn sụp đổ.
Mỗi một việc Diệp Viễn nói đều khiến hắn ta không thể nào tưởng tượng.
Nhưng mà Diệp Viễn thật sự làm được.
Hắn luyện chế ra Bích Ngọc Đoạn Tục Đan.
Vẻ mặt Lâm Lan thất hồn lạc phách, không còn phong phạm của quốc sư.
Bịch!
Đột nhiên Tạ Hoa trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, khóc rống: “Diệp đại sư, ta… ta sai rồi! Cầu xin ngươi, bán thiên đan cho ta đi! Ta bằng lòng ra giá gấp mười, nếu không ra giá gấp trăm.”
Tạ Hoa muốn trở thành thiên dược sư, cũng chính bởi vì vậy, hắn ta càng thêm căm hận Diệp Viễn.
Trước kia hắn ta căn bản không tin Diệp Viễn có thể luyện ra được Bích Ngọc Đoạn Tục Đan, nhất là từ chỗ Tiểu Thất biết được tình huống mấy năm nay của Diệp Viễn.
Diệp Viễn chỉ cười nói: “Mỗi một lời Diệp mỗ đã nói ra, tứ mã nan truy! Nói không bán cho ngươi thì không bán cho ngươi! Đừng nói ngươi ra giá gấp trăm, gấp ngàn lần vạn lần Diệp mỗ cũng sẽ không bán cho ngươi! Huống chi ngươi cảm thấy Diệp mỗ rất thiếu tiền sao?”
Nói xong hắn giơ viên Bích Ngọc Đoạn Tục Đan lên cười nói: “Ai muốn Bích Ngọc Đoạn Tục Đan?”
“Ta muốn!”
Một người cụt tay phản ứng nhanh nhất lập tức nhảy ra ngoài.
Nói xong Diệp Viễn đúng là trực tiếp ném Bích Ngọc Đoạn Tục Đan cho hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất