“Không phải chứ? Tặng người ta! Bích Ngọc Đoạn Tục Đan, hắn thế mà tặng người ta!” 

             “Mẹ nó, tặng người ta cũng không bán cho Tạ Hoa! Đủ ác!” 

             “Diệp Viễn làm người không ngay thẳng! Đường Vũ còn cụt tay kìa, hắn thế mà tặng Bích Ngọc Đoạn Tục Đan cho người ta!” 

             Hành động này của Diệp Viễn lập tức gây nên một mảnh xôn xao. 

             Đương nhiên khó chịu nhất vẫn là người nhà họ Đường. 

             Đường Tấn Hoa cau mày lại, hiển nhiên có hơi không vui. 

             Bích Ngọc Đoạn Tục Đan luyện chế ra thế mà không phải tặng ngay cho Đường Vũ. Chuyện này khiến hắn ta không thể nào tiếp nhận được. 

             Nhà họ Đường đi theo làm tùy tùng, gánh cho Diệp Viễn bao nhiêu nguy hiểm, hắn thế mà đưa thiên đan cho một người không liên quan. 

             Người kia nhận được Bích Ngọc Đoạn Tục Đan, tất nhiên vô vàn biết ơn Diệp Viễn. 

             Hắn ta sợ có người cướp, dứt khoát trực tiếp nuốt một ngụm xuống 

             Lúc này hoàng đế mang theo nhị hoàng tử từ lầu hai xuống. 

             Sau lưng không thấy bóng dáng đại hoàng tử. 

             Hiển nhiên đại cục đã định. 

             Sự vui sướng trên mặt nhị hoàng tử thế nào cũng không che giấu được. 

             Hoàng đế nhìn Lâm Lan một chút, không nhịn được thở dài một tiếng. 

             Hắn ta thực sự không ngờ vị lão huynh đệ này của mình cũng có lúc sai lầm mà thất bại. 

             Nhưng khế ước Nguyên Thần đã ký, Lâm Lan không chấp hành, hắn ta sẽ chết chắc. 

             Hoàng đế đi tới trước mặt Diệp Viễn, cau mày nói: “Nếu đã phân thắng bại, vậy trẫm sẽ ban chi vị quốc sư cho ngươi.” 

             Diệp Viễn ra một cái thủ thế, cười nói: “Bệ hạ không cần phải vội, hôm nay cảnh sắc tốt như vậy, ta thấy có không ít người tứ chi không trọn vẹn. Diệp mỗ đã làm chức quốc sư này, đương nhiên phải phân ưu vì bệ hạ. Không bằng luyện đan rồi bán trước mặt mọi người, bệ hạ nghĩ sao?” 

             Hoàng đế kinh ngạc nói: “Ngươi cũng ra như vậy rồi, còn có thể luyện chế?” 

             Hắn ta thấy viên Bích Ngọc Đoạn Tục Đan có thể chế thành đa số là do trùng hợp. 

             Nhưng khế ước Nguyên Thần đặt ở đó. 

             Thành chính là thành, hắn ta cũng không thể quỵt nợ. 

             Một viên thiên đan đã vắt cạn Diệp Viễn. 

             Lại thêm một viên, tên này có thể chịu được? 

             Diệp Viễn cười nói: “Ta thấy quốc sư cũng không phục, đã như vậy, vậy thì để hắn ta tâm phục khẩu phục là được! Còn xin bệ hạ điều phối một nhóm thiên dược tới, những thị vệ gãy tay gãy chân này cứ yên tâm giao cho Diệp mỗ.” 

             Trong hoàng thất, những thị vệ cụt tay này không phải số ít. 

             Câu nói này của Diệp Viễn nhưng lại là số tiền khổng lồ. 

             Hơn nữa vẫn miễn phí. 

             Không thể không nói là một món quà lớn với hoàng đế. 

             Hoàng đế suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Ngọc Đường, ngươi đi sắp xếp.” 

             Nhị hoàng tử vui vẻ lĩnh mệnh! 

             Tạ Hoa đột nhiên hừ lạnh nói: “Luyện chế một viên cũng đã giật gấu vá vai! Theo ta thấy ngươi đây là đang đùa giỡn bệ hạ.” 

             Ánh mắt hắn ta nhìn Diệp Viễn đầy thù hận. 

             Hành động vừa rồi, Diệp Viễn đã sỉ nhục hắn ta cực lớn. 

             Tình nguyện cho không một thị vệ cũng không bán cho hắn ta. 

             Diệp Viễn nhìn hắn ta một cái, cười nói: “Nếu ta là ngươi bây giờ ta sẽ ngậm miệng! Ngươi phải biết quốc sư bây giờ cũng không phải sư phụ ngươi mà là ta! Muốn chơi chết ngươi chỉ là một câu nói thôi.” 

             Cơ thể Tạ Hoa run rẩy, tràn đầy kiêng kị, quả nhiên hắn ta đã ngậm miệng. 

             Không bao lâu nhị hoàng tử mang theo số lượng lớn thiên dược tới. 

             Bảo vật quý già hoàng thất cất giữ đương nhiên nhà họ Đường không thể so sánh. 

             Lúc này Diệp Viễn điều tức cũng không kém mấy, cũng không dài dòng, trực tiếp ra tay luyện đan. 

             Mọi người đều tưởng Diệp Viễn lần này sẽ còn hướng về phía trước rồi cuối cùng mệt đến hư thoát. 

             Nhưng bọn họ thất vọng rồi. 

             Lần này Diệp Viễn luyện chế vô cùng trôi chảy. 

             Mặc dù vẫn cố hết sức, nhưng cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng thoát lực lúc trước ấy. 

             Điều này khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi. 

             “Đây… Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ lúc trước đều là giả vờ?” 

             “Không tới mức đó! Mệt mỏi thành như vậy mà là giả vờ cũng quá rồi đó?” 

             “Các ngươi nói xem, lúc trước không phải hắn thật sự lần đầu luyện chế Bích Ngọc Đoạn Tục Đan chứ? Bởi vì có kinh nghiệm nên lần này thuận lợi hơn nhiều.” 

             Nhìn thấy tình huống như vậy, đám người đương nhiên sôi nổi suy đoán không ngừng. 

             Nói thực ra, lời của Diệp Viễn bọn họ không tin chữ nào. 

             Luyện thiên đan cơ bản năm năm thì có thể luyện ra Bích Ngọc Đoạn Tục Đan? 

             Thiên dược sư kia cũng quá không đáng tiền. 

             Năm năm nay của Diệp Viễn khẳng định thông qua thủ đoạn lừa gạt nào đó, âm thầm khổ luyện thiên đan cao cấp. 

             Nhưng vẻ mặt của Lâm Lan lại trở nên vô cùng nghiêm túc. 

             Bởi vì hắn ta phát hiện thủ pháp luyện chế của Diệp Viễn mượt mà hơn trước đó. 

             Trước đó luyện chế mặc dù phạm vi đầy đủ nhưng rõ ràng có rất nhiều nơi không mượt mà. 

             Mà cái này cũng dẫn đến tình huống cuối cùng thần nguyên không đủ. 

             Nhưng bây giờ Diệp Viễn phân phối và vận dụng thủ pháp với thần nguyên hiển nhiên hợp lý hơn rất nhiều. 

             Điều này nói rõ cái gì? 

             Điều này nói rõ Diệp Viễn tiến bộ. 

             Chỉ là tốc độ tiến bộ này quá khủng bố. 

             Viên thiên đan thứ hai bù đắp được mười mấy năm khổ công của hắn ta. 

             Chẳng lẽ tên này thật sự là lần đầu luyện chế Bích Ngọc Đoạn Tục Đan? 

             Lần đầu luyện chế thiên đan khó khăn cao như thế, một lần đã thành công? 

             Cái này cũng quá biến thái. 

             Lâm Lan không tìm được bất cứ lời nào để hình dung sự rung động trong lòng lúc này. 

             Thiên phú đan đạo của một người lại có thể mạnh đến trình độ như vậy sao? 

             Không được, tuyệt đối không được, 

             Lâm Lan cau mày, suy nghĩ kỹ càng, muốn tìm được vấn đề. 

             Bỗng nhiên cả người hắn ta rung động, nghĩ đến khả năng nào đó. 

             Thiên đan cơ bản! 

             Chẳng lẽ thiên đan cơ bản này thật sự có cái gì mờ ám chắc? 

             Tu luyện tốt thiên đan cơ bản thì có thể luyện được Bích Ngọc Đoạn Tục Đan? 

             “Ngưng!” Diệp Viễn quát lạnh một tiếng, Bích Ngọc Đoạn Tục Đan ra lò. 

             Lần này phẩm chất rõ ràng tốt hơn trước nhiều. 

             Thị vệ nhận được thiên đan, đắc ý mà nuốt xuống. 

             Sau khi Diệp Viễn nghỉ ngơi một lát thì tiếp tục luyện đan. 

             Từng viên lại từng viên, sự khiếp sợ rung động của mọi người càng lúc càng nhiều. 

             Bởi vì tốc độ tiến bộ của Diệp Viễn thực sự quá nhanh. 

             Nhị hoàng tử sớm đã sai người mang Vân Sơn Thạch Mẫu tới, mỗi một viên đan của Diệp Viễn ra lò đều sẽ có người tới kiểm tra phẩm chất. 

             Từ phẩm chất nhị phẩm lúc đầu đến lúc trên tam phẩm, rồi trên tứ phẩm, cuối cùng lên tới lục phẩm khủng bố. 

             Phẩm chất Bích Ngọc Đoạn Tục Đan từng chút một tăng lên. 

             Những thị vệ trước đó nhận được thiên đan kia gần như muốn khóc thét. 

             Phẩm chất càng cao, tay chân bị gãy sinh ra càng thích hợp với cơ thể hơn. 

             “Thật đáng sợ! Tốc độ tiến bộ như vậy quả thực quá nghịch thiên.” 

             “Con mẹ nó, ta lần đầu nghe nói Bích Ngọc Đoạn Tục Đan còn có thể luyện chế như thế.” 

             “Quốc sư quả thực xẹp lép trước mặt Diệp Viễn! Xem ra ván cược này quốc sư thua không oan.” 

             Trong một tràng tiếng thổn thức, mọi người đã sớm phục Diệp Viễn sát đất. 

             Tiến bộ như vậy tuyệt đối không phải giả vờ. 

             Có lẽ một viên hai viên không nhìn ra, nhưng nhiều đan dược như vậy đặt chung vào, loại tiến bộ liên tục kia liếc qua là thấy. 

             Trong ánh mắt hoàng đế càng ngày càng lộ ra vẻ thành tựu. 

             Niềm vui sướng Diệp Viễn mang cho hắn ta quá mạnh mẽ, khiến hắn ta có loại cảm giác như nhặt được chí bảo. 

eyJpdiI6IkxlK1pSSW13eTFobWd6UVlucEFoMFE9PSIsInZhbHVlIjoiZnZwMHppek04Q3Z1T1Bab1h1MkZweDRtdUlDWnlrRWpvU0Y5TjZBTjRyXC9MdllpZFpjYkY2UXljbDlFOFJ0MHZrd0pINkhGeUMxdXlYN3lJa2VZNitvU0pEdTh2ZVlBQlRyRlV2YzZcL1Z3UnJRRWtEVVN4XC9UVmY4eHlXcjhGMFUwakNGNWtkYXpCS2tNTFFiRmwxZysydWpGZW5GbTBzTDU5TVlCeFhXVGloeFdSMWFDR0doY0ZZQzlvZUpRd2pLVW5Da0dJaVdWVGNRK2Z0aER6MnlCeEdMK1V5akpuVXp1Vm9qeVlHbkhMcjNZa1poeGtxakU1dzBHTUxPMVI1MG9KN3hYYkFwWEFpdENNcDV1ditQcmxHblBmdE5cL3lNYXNWVWkwSE53Qm56Vjc0SmpiSE9uOEQ1blhJaUxEeTllIiwibWFjIjoiYjIzYjY5NTZjZGU5YzQxOGRkNmFhNTRlOWVlODBhNWE2ZGY1NDJmYzdmNGE5NzQ0ZTZhMGEyMmI1NDU1OTg0ZCJ9
eyJpdiI6IkF4amc1NUNaXC9UTHIzb0JvdG0wZFhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhWa29xb2tnWnFKSUYremZ1MXJ3M0I4dVA1dENMdzVOU0FyTHBMZnhNa0VzbE4rYlRHcUJKS3R6ZkRJbnRLZW1paVwvXC8zRStJcmFCOUoxOUFWR290MXQ4a2NFTWNSOWpVajFCa1p3V2lKVWdtWDhrWVNtOVk0RE5LOWpybFwvXC9WS2RQcE1FQzZqTVViQXcySkRzSGdYN3JGV1ZBXC9ya2dZaUFaSVc0WW1MTXlVNkNvWU5ldG5IUlkrbkI5VFp0TmsrcTIzSmZQTjRSRENBZmdEK1htKzgzbE1mdXZCZ29TekxGMk1DQ1wvSk42QVVcL0w5R1pwdFZqdXhicFwvUUo0VEVcL0lJa3lrbDNhSFR2MTBpWEg2UmM1d21RPT0iLCJtYWMiOiJiNTA3ZmE4ZjgzZmZhYzBjYTk3YjFhN2VjNjljZDYzMzBkNWYwYTZmNWFhYzBkOWE2ODQ1YWQzMjkyZGJlMDEwIn0=

             “Ngưng!” Một viên Bích Ngọc Đoạn Tục Đan lại tiếp tục ra lò, Diệp Viễn ném nó cho Đường Vũ cười nói: “Tốt nhất đương nhiên phải giữ cho người mình.”

Ads
';
Advertisement
x