“Kim Đan! Kim Đan cửu phẩm!” 

             Trong đám người truyền đến từng trận tiếng kêu kỳ lạ. 

             Đường Vũ đang cầm trong tay một viên đan dược tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt! 

             Không cần xem xét, tất nhiên chính là Kim Đan cửu phẩm! 

             Đường Tấn Hoa ở bên cạnh trợn tròn mắt. 

             Hắn ta còn tưởng rằng, Diệp Viễn đã quên mất nhi tử của mình, trong lòng tức giận khó lắng xuống. 

             Ai ngờ hắn lại cho nhi tử một viên Kim Đan cửu phẩm! 

             “Cha, ta đã nói đại ca sẽ không quên ta mà! Lúc trước hắn luyện đan cho những người kia, chẳng qua là để luyện tập mà thôi!” Đường Vũ nói. 

             Trải qua nhiều năm như vậy, hắn ta đã hiểu Diệp Viễn rất rõ. 

             Nếu như Diệp Viễn luyện chế Bích Ngọc Đoạn Tục Đan, chắc chắn sẽ không quên phần mình. 

             Cho nên vừa rồi Đường Tấn Hoa càu nhàu, Đường Vũ cũng kêu hắn ta yên tâm đừng gấp. 

             Quả nhiên, viên đan dược tốt nhất là giữ lại cho hắn ta! 

             “Cám ơn đại ca!” Đường Vũ cung kính nói với Diệp Viễn. 

             “Đây là ngươi nên được!” Diệp Viễn cười nói. 

             Những người khác không ngừng hâm mộ. 

             Có thể làm bạn bè với Diệp đại sư thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc! 

             “Quốc sư đại nhân, ngài có phục hay không?” Diệp Viễn nhìn xem Lâm Lan ở xa, cười như không cười nói. 

             Lâm Lan đã sớm bị thuật luyện đan của Diệp Viễn làm choáng váng! 

             Có phục hay không? 

             Tất nhiên là phục rồi! 

             Một tên tiểu tử có thể luyện chế Bích Ngọc Đoạn Tục Đan đến cảnh giới Kim Đan cửu phẩm, lão ta có thể không phục được à? 

             Lão ta cũng là người truy cầu đan đạo, chẳng qua sống an phận ở một góc Đông Lâm Quốc, quyền cao chức trọng, đã quên mất tấm lòng ban đầu từ lâu rồi! 

             Chỉ với thất bại này đã khiến lão ta thua hoàn toàn! 

             Lão ta yên lặng quay người rời đi, không nói lời nào 

             Có người chứng kiến, quốc sư ra khỏi thành rồi, ai cũng không biết hắn đi nơi nào. 

             Hoàng đế cũng không giữ lão ta lại, hắn ta biết rõ sự thất bại này của Lâm Lan, có thể nói đã mất hết can đảm. 

             “Hôm nay xem Diệp đại sư luyện đan đúng là kinh sợ! Trẫm muốn phong Diệp Viễn là quốc sư, không biết đại sư có thể đồng ý không?” 

             Dứt lời, Hoàng đế lạy một cái thật sâu với Diệp Viễn ngay trước mặt mọi người! 

             Việc này chính là trọng đãi theo cách thức cao nhất! 

             Hiện tại Kiều Khai Nguyên đang mời Diệp Viễn chứ không phải thực hiện đánh cược! 

             Chỉ là không ai cảm thấy có cái gì không ổn. 

             Diệp Viễn, xứng đáng! 

             Chỉ bằng thực lực đan đạo của Diệp Viễn, làm quốc sư thì đáng gì? 

             Thậm chí Diệp Viễn làm quốc sư còn xem như chịu thiệt rồi! 

             Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nếu bệ hạ đã trọng đãi như thế, Diệp mỗ cung kính không bằng tuân mệnh!” 

             ... 

             Một người đắc đạo, gà chó lên trời. 

             Diệp Viễn quật khởi mạnh mẽ khiến cho Đường gia nhảy lên trở thành đại gia tộc đệ nhất Đông Lâm Quốc! 

             Thế lực của Đường gia nhanh chóng trải rộng khắp toàn bộ Đông Lâm Quốc. 

             Hoàng đế cũng chính thức tuyên bố với bên ngoài, Nhị hoàng tử trở thành Thái tử, ba năm sau kế thừa đế vị. 

             Dương gia, địa vị của một dòng của Giang Ngữ, Lục Vân cũng nước lên thì thuyền lên ở Đông Lâm Quốc 

             Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng gió êm sóng lặng thì xảy ra một sự kiện làm oanh động toàn bộ Đông Lâm. 

             Một buổi sáng sớm nửa tháng sau, trời mới vừa tờ mờ sáng. 

             “Ồ, sao trước cửa phủ quốc sư lại có người quỳ ở nơi đó?” 

             “Ha ha, chuyện này có cái gì hiếm lạ? Từ sau khi Diệp đại sư trở thành quốc sư, người đến đây cầu đan nối liền không dứt. Đoán chừng người này cũng đến cầu đan nhỉ?” 

             “Không đúng, ngươi nhìn dáng vẻ của lão ta, sao lại là quốc sư?” 

             “Quốc sư? Ngươi mù mắt hả? Sao quốc sư lại quỳ gối trước cửa nhà mình chứ?” 

             “Ui chao, người ta nói không phải Diệp quốc sư mà là Lâm quốc sư! Lâm Lan!” 

             “A? Đúng... Đúng thật này! Việc này... Đây là muốn kiếm chuyện! Thế mà Lâm sư còn quay lại rồi quỳ gối trước cổng chính phủ quốc sư!” 

             ... 

             Đợi đến khi hừng đông, trước cổng chính phủ quốc sư đã vây chật như nêm cối. 

             Quốc sư tiền nhiệm quỳ gối trước cửa quốc sư đương nhiệm, muốn chuyện này không náo động cũng không được! 

             Đối với loại chuyện này, tất nhiên không thiếu người chỉ trỏ. 

             Nhưng Lâm Lan không hề động đậy, cứ quỳ thẳng tắp ở đó. 

             Đường Vũ đi ra khỏi phủ quốc sư, nhìn Lâm Lan nhíu mày nói: “Hành động này của Lâm sư là vì sao?” 

             Hôm nay, cánh tay bị đứt của Đường Vũ đã dài ra, không khác người thường là bao. 

             Hơn nữa sau khi hắn ta ăn Thiên Đan Trúc Cơ, thực lực cũng là bất ngờ tăng mạnh, đột phá Thượng vị Tiểu Cực Thiên. 

             Sau khi Diệp Viễn chuyển vào phủ quốc sư, hắn ta giao mọi chuyện trong nhà cho Đường Tấn Hoa quản lý, chính mình lại cam tâm tình nguyện vào phủ quốc sư, giữ chức đại quản gia. 

             Nghe vậy, Lâm Lan chỉ thản nhiên nói: “Ta đến bái sư!” 

             “Bái sư?” Đường Vũ nghe xong thì không khỏi mở to hai mắt. 

             Đường đường cựu quốc sư, Thiên Dược Sư nhị phẩm lại đến bái sư? 

             Đám người xung quanh cũng bị bốn chữ này nhen nhóm! 

             “Bái... Bái sư? Ta có nghe lầm không?” 

             “Nói đùa gì vậy! Không phải Lâm sư và Diệp sư là đối thủ một mất một còn đấy à, lão ta lại có thể để xuống tư thái, quỳ gối trước cửa Diệp sư để bái sư ư!” 

             “Không phải Lâm sư này muốn chịu nhục, gây bất lợi cho Diệp sư đấy chứ?” 

             “Rất có thể!” 

             ... 

             Chẳng ai ngờ rằng quốc sư đại nhân từng ngạo thị Đông Lâm Quốc lại có thể buông tư thái, quỳ xuống bái sư ngay trước mặt mọi người! 

             Lực trùng kích này thật sự quá mạnh mẽ. 

             Ngay cả người thông minh như Đường Vũ cũng không thể nghĩ ra trong chốc lát. 

             “Đi mau đi mau! Quốc sư đại nhân, ngươi lại quấy rối nữa thì đừng trách ta không khách khí!” Đường Vũ theo bản năng cho rằng lão già này lại tới kiếm chuyện, trực tiếp gầm thét. 

             Sắc mặt Lâm Lan vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên nói: “Tùy ý! Không nhìn thấy Diệp Viễn, lão phu sẽ không rời đi!” 

             Đường Vũ nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi cố tình tới gây sự đúng không?” 

             Lâm Lan không để ý đến Đường Vũ, trực tiếp im lặng. 

             Đường Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: “Lâm Lan, đừng tưởng rằng ngươi là cường giả Đại Cực Thiên Vị thì ở Hoàng thành này không có ai thu thập được ngươi! Nói cho ngươi biết, Vân Sư bây giờ đang ở phủ quốc sư, lão ta đã đột phá Trung vị Đại Cực Thiên!” 

             Nghe xong lời này, trong mắt Lâm Lan thoáng qua ánh sáng kỳ lạ. 

             Chẳng qua vòng sáng kỳ lạ này nhanh chóng trở nên kiên định! 

             Đường Vũ thấy Lâm Lan dầu muối đều không ăn, dứt khoát gọi đám người Lục Vân tới giúp đỡ. 

             Có Lục Vân ở đây, lòng tự tin của hắn ta lập tức đầy đủ. 

             Sau khi Lục Vân ăn Thiên Đan Trúc Cơ cửu phẩm, căn cơ đã vững chắc hơn rất nhiều. 

             Thực lực của lão ta cũng bất ngờ tăng mạnh, một lần phá vỡ gông cùm xiềng xích đã đạt đến Trung vị Đại Cực Thiên! 

             “Người tới, đuổi lão ta đi cho ta!” Đường Vũ trầm giọng nói. 

             Một đám người xô xô đẩy đẩy, ý đồ đẩy Lâm Lan ra. 

             Tuy nhiên lão ta không hề sứt mẻ. 

             Tất nhiên Tiểu Cực Thiên Vị không có khả năng nhúc nhích được Đại Cực Thiên Vị. 

             Thế nhưng Lâm Lan cũng không có đánh trả. 

             Có hộ vệ không kiên nhẫn, đá thẳng một cước vào trên người của lão ta, lão ta vẫn không đánh trả như cũ. 

             “Dừng tay!” Lục Vân nhìn thấy một màn này thì không khỏi nhíu mày. 

             Lão ta đi đến trước mặt Lâm Lan, hỏi: “Ngươi thật muốn bái sư?” 

             Lâm Lan nói: “Ý ta đã quyết!” 

             Lục Vân nhíu mày: “Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?” 

             Lâm Lan thản nhiên nói: “Nhiều lời vô ích, ta sẽ chứng minh bằng hành động!” 

             Lục Vân phát hiện dường như Lâm Lan trở nên có chút không giống với lúc trước. 

             Lão ta cảm giác Lâm Lan giống như đã buông xuống tất cả, cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. 

             Không buồn không vui, không kiêu ngạo không nóng nảy! 

eyJpdiI6Ikt0OWl2aHdDS1ZpVlZxSHNTUDRvVWc9PSIsInZhbHVlIjoiM3BPZEFwZFJZeGg3TEZUQVBFWDBuUWNsZkVXT2hqa0tzdmYxbUE0YXZhSGZEYXNkUHJROXFaRnRZaXAwVTdpWlF0VUg5XC9veFFLV3BmUnlnK3BTZFZVNzMxdVE5NjIra1gya0JYcVp0REQ4ZHJWdkQ2UXllcHR6aUVmQTRqT2JoXC9GQTVSZ01cL0RjRDN3RmNyMkZLa0dEK0tcL0g2dENrUThxMjdERjhXZysyQlpPU25nSlwvTW5UUmhQRmlwNFE5QjU1TWVaazF2T1B3Y1pBVXVxUHU0ck10QlFWN1JTeEhvZXQyUGg5VTBHMFJOSnM1aEhqWHNISyt3cFB6N0g1QksxWUc0bmhIV1NTeWs0RERJZTBLcGlabkV4WmpLMVByWVNNRXplZzBacVFLOGFucFwvU2J4N3R3VnN3MTc3WlwvdzVZIiwibWFjIjoiMTJlOTY5ZGE3MjI1ZThhZWViODdhYmZhMTFhNzcwNzA1ZGRjZTFjZTg4NWE1NDY5MGQ4NTc5NzI1ZTg2MDQ1MSJ9
eyJpdiI6IlZMVnFJUExBNFJwQmZlSG1QclZcL0ZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkhaNTVLaXZFY1V3cGp5QVRmOGJSWGN2UlNWMnA5ZlphMDV1WU9KdllcL3FJRmdwM1FyR1RhK05CQmNcL3pkalVvXC9IMll3VEFtY0xVM2JMWGlsN0VNU3pEdU93bU1LbjNiSEdBdHVuR2h0a0JJaVcyMU5uZFwveWJJTzZ5XC9LendLUW55SzhSNU9mQzJkK0dcL2RlVHNYblNHT2RXSlhvTHBKaUNLWTNVVVJSQ2RGTnlBV3N5Y3FXdmFnY1NYMnNOZjhpWUx2VzNWMGJVRk10U25DaTN2TDkzOVQ2NWRQdXU4cVpUbEJQTytUOEIzbUFaQWNNaGwzOWlMb1JWcGE0dkRGbDEiLCJtYWMiOiI5NmVjNWIwMGYzYTExMmNmN2M1ZDFhMDQxODkzYzc0OWQyODNiMzk4NGM2YTNmMjVjNTE0NTBhMTg1NzU1YjhhIn0=

             “Tốt, ta đi thông báo với quốc sư! Về phần hắn có gặp ngươi hay không, không phải là việc ta có thể kiểm soát!” Lục Vân nói.

Ads
';
Advertisement
x