“Ngươi không hận ta?” 

             “Hận? Ha ha, lão phu còn muốn cảm ơn ngươi đấy! Không nhờ ngươi cảnh tỉnh, sợ rằng đời này của lão cứ tầm thường vô vị như vậy mãi!” 

             “Vậy ngươi dựa vào cái gì lại cảm thấy ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ?” 

             “Có thu hay không thu là do ngươi, còn bái hay không là do ta! Lão phu, chỉ cầu an lòng!” 

             “Ngươi đường đường Đại Cực Thiên Vị, thật sự có thể để xuống tư thái, hầu hạ bên cạnh ta?” 

             “Làm trâu làm ngựa, sẽ không hối tiếc!” 

             “Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại phủ quốc sư làm một gã tạp dịch! Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, không có lệnh của ta, không cho phép ngươi luyện đan!” 

             “Vâng!” 

             ... 

             Cứ như vậy, Lâm Lan trở thành một gã tạp dịch nho nhỏ ở phủ quốc sư. 

             Chuyện này lại chấn kinh toàn bộ Hoàng thành một lần nữa! 

             Một cường giả Đại Cực Thiên Vị lại cam tâm tình nguyện chạy đến phủ quốc sư phủ làm một gã tạp dịch, muốn không chấn động cũng khó. 

             Lâm Lan ở phủ quốc sư phủ không được phép luyện đan, chỉ có thể ngâm mình ở bên trong kho thuốc mỗi ngày, phân chia và tinh luyện Thiên dược. 

             Điều này đối với một người từng đứng trên đỉnh đan đạo của Đông Lâm Quốc thật sự là một sự tra tấn và nhục nhã vô cùng lớn lao. 

             Mọi người đều cho rằng chắc chắn Lâm Lan sẽ phẩy tay áo bỏ đi. 

             Nhưng mà, bọn họ đều sai rồi! 

             Thế mà Lâm Lan lại kiên trì! 

             Vừa mới bắt đầu, mọi người có chút kiêng kị thân phận trước kia và thực lực của lão ta. 

             Thế nhưng thời gian dần dần trôi qua, hậu nhân phủ quốc sư phát hiện, Lâm Lan hoàn toàn không dám cãi lại và ra tay. 

             Ngay sau đó, bọn họ trở nên không hề kiêng kỵ. 

             Không ít hạ nhân ức hiếp Lâm Lan. 

             Những công việc bẩn thỉu mệt nhọc đều ném hết lên đầu lão ta. 

             Còn Lâm Lan, ai đến cũng không từ chối! 

             “Đại ca, chúng ta đối xử với Lâm Lan như thế, có phải hơi quá đáng rồi không? Hiện tại tin đồn ở bên ngoài đều nói quốc sư đại nhân lòng dạ hẹp hòi, không có lòng bao dung người khác!” Đường Vũ và Diệp Viễn đứng ở nơi bí ẩn quan sát Lâm Lan, Đường Vũ không nhịn được hỏi 

             Ngay vừa rồi, một nha hoàn của phủ quốc sư còn bắt nạt Lâm Lan, kêu lão ta đi đổ bồn cầu. 

             Lâm Lan không rên một tiếng, đi đổ. 

             Diệp Viễn liếc Đường Vũ, cười hỏi: “Vậy còn ngươi? Có phải cũng cho rằng như vậy không?” 

             Đường Vũ lúng túng mỉm cười, nói: “Sao thế được! Đại ca yêu ghét rõ ràng, lúc trước ta vũ nhục đại ca như vậy, đại ca đều không làm gì ta, chỉ khiển trách nhỏ, sao lại là người có lòng dạ hẹp hòi được? Chẳng qua tam sao thất bản thôi!” 

             Diệp Viễn cười nói: “Võ giả như ta, lẽ nào còn để ý lời nói của người khác? Đi, qua đó xem một chút.” 

             Lâm Lan nhìn thấy Diệp Viễn thì vội vàng thi lễ: “Bái kiến Diệp sư!” 

             Diệp Viễn liếc Lâm Lan, thở dài: “Nửa năm rồi, hình như ngươi chẳng tiến bộ một chút nào hết!” 

             Lâm Lan sững sờ, nói: “Lão phu hổ thẹn!” 

             Diệp Viễn cười nói: “Ngươi không phục!” 

             Lâm Lan chấn động, nói: “Đệ tử không dám!” 

             Diệp Viễn cười nói: “Ngươi cảm thấy ta cho ngươi làm tạp dịch, không cho phép ngươi luyện đan chỉ để đùa giỡn ngươi? Thử thách ngươi?” 

             Trong mắt Lâm Lan hiện lên vẻ nghi ngờ. 

             Dường như ánh mắt kia đang nói: Chẳng lẽ không đúng à? 

             Diệp Viễn lắc đầu, thở dài: “Ngươi tìm lại được tấm lòng ban đầu, đáng tiếc ngộ tính quá kém! Làm đồ đệ của ta, ngươi thật sự còn chưa đủ tư cách! So với đồ đệ của ta ở hạ giới, ngươi kém quá xa!” 

             Đường Vũ ở bên cạnh suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu. 

             Toàn bộ Đông Lâm Quốc này, ngoại trừ Diệp Viễn, Lâm Lan chính là đệ nhất giới đan đạo đấy! 

             Cường giả như vậy, thế mà còn không có tư cách làm đồ đệ của hắn? 

             Hơn nữa, Diệp Viễn còn nói, cường giả Đại Cực Thiên Vị, Thiên Dược Sư nhị phẩm như Lâm Lan còn kém hơn cả đồ đệ của hắn ở hạ giới! 

             Việc này hơi đả kích quá rồi! 

             Hiện tại, Đường Vũ vô cùng chắc chắn Diệp Viễn đang cố ý chèn ép Lâm Lan! 

             Thật ra dựa theo tiêu chuẩn thu đồ đệ của Diệp Viễn, Lâm Lan đúng là kém xa Vân Dịch! 

             Vân Dịch làm học đồ ở Đan Tháp, rất nhanh đã lĩnh ngộ được ý đồ của Diệp Viễn. 

             Nhưng này đã nửa năm trôi qua rồi, Lâm Lan vẫn bày vẻ mặt ngơ ngác. 

             Tư chất, quá kém! 

             Diệp Viễn thu đồ đệ, không có yêu cầu cao đối với thiên phú. 

             Hắn muốn là người có lòng kính sợ đối với đan đạo, là người có khả năng chịu được áp lực! 

             Khi lại nhìn thấy Lâm Lan lần đầu tiên, Diệp Viễn đã xác định cái người đã từng là quốc sư này đã tìm về tấm lòng đan đạo ban đầu 

             Lão ta không giống với lúc trước. 

             Nhưng, lại chỉ là một tên đầu gỗ. 

             Nửa năm qua, lão ta đã xem những việc vặt này như việc vặt để làm rồi. 

             Không có thành tựu nào! 

             Nếu Diệp Viễn thật sự không đi ra chỉ điểm, tên này có thể ngây ngốc làm cả đời! 

             Cho nên Diệp Viễn mới nói tư chất của lão ta quá kém. 

             Dù sao một viên ngọc thô chưa được mài dũa như Vân Dịch không phải tùy ý có thể gặp được. 

             Lâm Lan cũng không cảm thấy có cái gì, cung kính nói: “Vâng, đệ tử ngu dốt, kính xin Diệp sư nói rõ!” 

             Diệp Viễn không nói gì, mà là tiện tay cầm lên một cây Long Cốt thảo, bắt đầu tinh luyện. 

             Cùng với Đạo hỏa, Long Cốt thảo nhanh chóng hòa tan. 

             Đột nhiên con ngươi Lâm Lan co rụt lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. 

             Diệp Viễn nhanh chóng tinh luyện xong, hỏi Lâm Lan: “Hiện tại ta tinh luyện Long Cốt thảo so với lúc trước như thế nào?” 

             Lâm Lan hít sâu một hơi, nói: “Thực lực của Diệp sư mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc trước!” 

             Lần đánh cược thứ nhất của hai người, Diệp Viễn tinh luyện Long Cốt thảo, lúc ấy đã siêu phàm thoát tục rồi. 

             Nhưng tinh luyện lúc đó, so với chiêu thức vừa rồi hoàn toàn không cùng một cấp bậc! 

             Có thể nghĩ tới sự rung động trong lòng Lâm Lan như thế nào! 

             Đã nhiều năm như vậy, thế mà Diệp Viễn còn tiêu tốn công phu tinh luyện Long Cốt thảo! 

             Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ta dùng mười tám năm chỉ làm một việc là tinh luyện Long Cốt thảo tới cực hạn! Dùng tám năm thời gian, luyện chế ra Thiên Đan Trúc Cơ! Lại tốn hơn nửa năm tu luyện Thiên Đan Trúc Cơ tới Thất phẩm! Rồi bỏ ra trọn vẹn một năm tu luyện Thiên Đan Trúc Cơ tới Cửu phẩm đại viên mãn! Hơn hai mươi loại Thiên đan trụ cột khác, ta tu luyện bọn chúng tới Cửu phẩm đại viên mãn chỉ mất bốn năm! Về phần Bích Ngọc Đoạn Tục Đan, ta chỉ tốn vài ngày đã tu luyện đến Cửu phẩm! Ta biết rõ ngươi vẫn luôn không tin, đó là lần đầu ta luyện chế Bích Ngọc Đoạn Tục Đan, thế nhưng đó là sự thật!” 

             “Điều này... Điều này sao có thể?” Một phen này khiến cho Lâm Lan vô cùng khiếp sợ. 

             Không sai, lão ta vẫn luôn không tin đó là lần đầu tiên Diệp Viễn luyện chế. 

             Nhưng bây giờ, Diệp Viễn kể kinh nghiệm luyện đan sau khi phi thăng, nói hết một lần từ đầu đến cuối, lão ta mới biết được đó thật sự là lần đầu tiên của hắn! 

             Mà đến bây giờ lão ta mới biết, hóa ra hơn hai mươi loại Thiên đan trụ cột kia, Diệp Viễn lại muốn tu luyện đến cảnh giới cửu phẩm đại viên mãn! 

             Chỉ dùng bốn năm! 

             Chuyện này, thật sự quá khoa trương! 

             Đây là một thành tích, hơn nữa còn là một thành tích cực kỳ chói mắt! 

eyJpdiI6ImRxZjMrbldVVm9DZTY5ZzVxR040Y0E9PSIsInZhbHVlIjoidzlMbkk2U3h1c2tLK3Y3UjNYOGpSVUJtcVNINjNcL29xVkVVRkttUWE5ODJUVWpTUW1sUFdobWZKSFhiY0RiQXFic0l6RTY4VU1jU2ZwYXRTRVFRWk1jZkx1Q1FHS0V6bVdnWCt6OEg0TnYzM2V4VW5wd2RYVUFyVE5JSmJSMDFQd1FZVlVaa0tSYzdSUk4wdVdLMEdWUlFjVE5SZHVrb2hMN1VtQkg2eEduNkRMVnRPT2QzNitTUUIxSFFSN2dLRnBXUTIrb3ZNQlNEd0FUSXBrc1wvdEgxNklpNDB3cHZnaktGTngrMjlZaURyaFVXZVlucGZjT1wvUHowSkhYUkFHYTBhOUR4b3NFc2NESXFrQktmcjZRRDJRRTJIRVhKejJ4a1lnVnE0MGNsdnE0akI3OXUyc2RyTlYxZmx4bG5NN1RjOElWM0ZSRjVLTVFKK0lVMGdIakZ3PT0iLCJtYWMiOiJjMzNiNGZjYmUxNTY5ZDU5YzUxZjQ5ODIyYWJhNmQ5MThjOWE1OGI0NWNhODVhZDE0NzhlN2FhMDRiNzM1MTQyIn0=
eyJpdiI6IlJoZmd4N3Z6aERSeFlaeGtuYm9LT0E9PSIsInZhbHVlIjoiSnlxTitLMDZjcVQxYkpkVDhoODllcjZySGpZVWlxRjFNaTJ5ZWE5alZINjE3R3pRZTB2cVwvUUE3amlOa2xwU3JzUisxMG15QzhNTmkrMk51U0E3NmhrWEJaNUx6TTVYNTE2V2dBWEk2VTFHWWVhV2RIRnNEOEM5aG9tMEZiOWdRYVBSNExudnQ5TklrRmg3T1RTY21neHkrcDk5M28waHphNHV5SExEWWFkR01JTmhLMmFZb0RvVENzZ090NjRiXC9zK2psbGtrZHdRT0Q2NVdVR093YUZFaUt5cytwb05vWXp3U2lvWHBuNndIY29QcTdBY1dEeVNrZ0wwOTU4bmJiUUR6TFd4Sm9Sd2FDcGtTbVhcL2tOQ2c9PSIsIm1hYyI6ImU3NDEwNjFhMzZkOTg1YTViM2RmNTEyNDczNzk4NWMxZGIzYWZjNTE5MDJlZGYwMzMwYTkxNGUyMWIxNTQ4ZGEifQ==

             Diệp Viễn nói: “Nói cho ngươi những điều này không phải có ý khoe khoang mà là muốn ngươi hiểu rõ, ở chỗ này của ta, luyện đan mới là thứ quan trọng nhất! Diệp Viễn ta sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán như trả đũa, nếu không muốn thu ngươi thì tất nhiên ngươi sẽ không thể bước vào cánh cổng này! Đã vào được chỗ này, ở đây của ta không có đường tắt, chỉ có khắc khổ. Ta cho ngươi thời gian một năm, sau một năm, nếu ngươi có thể luyện chế ra Thiên Đan Trúc Cơ thất phẩm, ta sẽ chính thức nhận ngươi làm đồ đệ! Không làm được, ngươi tự mình rời đi.”

Ads
';
Advertisement
x