Mục tiêu Diệp Viễn đưa cho Lâm Lan không thể nói là thấp.
Từ ngũ phẩm đến thất phẩm, nhìn thì rất gần nhưng lại rất khó vượt qua.
Phẩm chất của Thiên đan, từ tam phẩm, ngũ phẩm đến thất phẩm, cửu phẩm đại viên mãn, tất cả cùng một đường.
Hơn nữa càng về sau càng khó!
Lâm Lan dựa vào thực lực Thiên Dược Sư nhị phẩm có thể đột phá ngũ phẩm.
Nhưng lại lên cao thì càng khó khăn hơn.
Nếu dễ đột phá thất phẩm thì lúc Diệp Viễn luyện chế ra Thiên Đan Trúc Cơ thất phẩm đã không tạo thành chấn động lớn như vậy rồi.
Diệp Viễn có thể làm được là dựa vào việc trải qua nhiều lần gọt giũa, cộng thêm thiên phú siêu việt.
Nhưng đối với Lâm Lan mà nói, đây chính là khảo nghiệm lớn nhất cuộc đời của lão ta.
Từ đó về sau, Lâm Lan tu luyện giống như phát điên.
Thế nhưng càng tu luyện, lão ta càng kinh ngạc!
Trước kia, lão ta chưa bao giờ trải nghiệm tiêu hao lượng tinh lực lớn như thế ở một viên Thiên đan cơ bản.
Nhưng bây giờ, lão ta phát hiện từ ngũ phẩm đến thất phẩm, thật sự là một cái lạch trời!
Lão ta rất buồn bực, rốt cuộc Diệp làm được như thế nào.
Người kia đúng là tên biến thái!
Bản thân thất bại hoàn toàn thật sự không hề oan ức một chút nào.
Chẳng qua Lâm Lan hiện tại đã không phải là Lâm Lan lúc trước.
Ngày đó sau khi lão ta thất bại, mất hết can đảm, gần như bắt đầu sinh ra ý niệm muốn chết.
Nhưng mà, vật cực tất phản.
Cuối cùng lão ta hoàn toàn tỉnh ngộ, tìm về sơ tâm.
Lão ta hoàn toàn tỉnh ngộ mới hiểu được bản thân đứng ở vị trí cao nhiều năm như vậy đã đánh mất phương hướng của bản thân.
Cho nên, lão ta mới có thể buông xuống tất cả, trở về bái sư.
Nhưng cho dù lão ta tìm lại được ý muốn ban đầu, muốn tiến bộ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mãi cho đến lúc này, lão ta mới biết được bản thân và Diệp Viễn có bao nhiêu chênh lệch!
Long Cốt thảo Diệp Viễn tinh luyện ngày đó đặt ở ngay bên cạnh.
Mỗi lần Lâm Lan tinh luyện một cây đều sẽ so sánh với nó
Kết quả thường xuyên khiến người ta thất vọng.
Quá trình này thật sự vô cùng sụp đổ.
Cũng may Lâm Lan kiên trì được.
Một năm sau, hốc mắt Lâm Lan lõm sâu, thân hình gầy gò, đầu tóc rối bời, giống như vừa mới bò ra từ trong mộ.
Trong tay lão ta đang cầm một viên đan dược, cổ họng phát ra tiếng cười quái dị, la hét muốn gặp Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn thấy viên Thiên đan miễn cưỡng đạt đến thất phẩm Trúc Cơ, không khỏi lắc đầu thở dài.
“Thật sự làm khó ngươi rồi! Thôi được rồi, ta đành cố gắng nhận lấy ngươi vậy.” Diệp Viễn nói.
“Ha ha ha ha..., cám ơn Diệp sư! Đệ tử, bái kiến Diệp sư!”
Trong tiếng cười quái dị, Lâm Lan dập đầu bái sư, sau đó trực tiếp ngã xuống, tiếng sấm rung trời.
Những ngày kế tiếp, Lâm Lan bắt đầu đi theo Diệp Viễn tu luyện.
Diệp Viễn giao cho lão ta nhiệm vụ rất đơn giản, tu luyện Thiên Đan Trúc Cơ tới cửu phẩm.
Về phần cửu phẩm đại viên mãn, Diệp Viễn trực tiếp bỏ qua.
Tư chất của Lâm Lan quá kém, cơ bản không có hi vọng với đại viên mãn.
Dù là Cửu phẩm nhưng đối với Lâm Lan mà nói cũng là một mục tiêu cao không thể chạm tới.
Một ngày này, đột nhiên Nhị hoàng tử vội vàng đi vào phủ quốc sư.
“Quốc sư, thượng sứ Ngọc Chân Thiên Tông tuyên ngài yết kiến!” Nhị hoàng tử nói.
“A? Bọn hắn muốn gặp ta, vì chuyện gì?” Diệp Viễn tò mò hỏi.
Nhị hoàng tử nói: “Trước đây ít năm, thượng sứ phát hiện ra một tòa cổ mộ ở Mặc Quang Sâm Lâm, hình như là nơi ngủ say của cường giả Ngọc Hoàng Thiên Vị. Để tiến vào chỗ này, những năm qua Đông Lâm Quốc chúng ta đã có vô số cao thủ chết và bị thương. Hai năm trước, rốt cục bọn họ cũng mở ra cổ mộ, cho nên mấy người bọn họ dẫn theo theo rất nhiều cao thủ tiến vào trong đó. Ai ngờ, ngay tại ba ngày trước, bọn họ trở lại rồi, một người trong đó bị thương nặng, một người thì trúng độc, Trình thượng sứ sai người mời quốc sư qua.”
Nghe xong, Diệp Viễn cũng là không ngừng ngạc nhiên, chẳng trách nhiều năm qua, việc điều tra cái chết của Quân Thiên vẫn luôn là sấm to mưa nhỏ.
Hóa ra người Ngọc Chân Thiên Tông tới đây đều đặt hết tâm tư lên chỗ này.
Cũng đúng, mặc dù Quân Thiên không ai bì nổi ở Thông Thiên Giới nhưng ở Ngọc Chân Thiên Tông chỉ một nhân vật nhỏ bé không được coi trọng mà thôi.
Mà cổ mộ của cường giả Ngọc Hoàng Thiên Vị lại có khả năng ẩn chứa cơ duyên cực lớn, sao bọn họ có thể buông tha?
Phía trên Vô Cực Thiên Vị chính là Ngọc Hoàng Thiên Vị!
Cường giả bậc này, dõi mắt khắp toàn bộ Chân Dương Thiên Vực cũng là chí tôn một phương rồi.
Tùy tiện lưu lại một cơ duyên đã đủ lớn để Đại Cực Thiên Vị thoải mái hưởng thụ.
Dĩ nhiên tinh lực của bọn họ sẽ đặt trên chuyện này.
“Thì ra là thế, vậy đi thôi! Lâm Lan, ngươi đi cùng ta, chắc sẽ có chỗ cần dùng ngươi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
...
Trình Xung Sơn nhìn thấy Lâm Lan, lập tức không vui hỏi: “Sao hiện tại mới đến? Lề mà lề mề, còn không mau đi vào cho ta! Trị không hết, ngươi tự biết hậu quả!”
Về phần Diệp Viễn ở bên cạnh, hắn ta không thèm nhìn thẳng.
Lâm Lan còn muốn giải thích cái gì, đã thấy Diệp Viễn lắc đầu.
Lão ta chỉ đành kiên trì đi vào khám và chữa bệnh.
Hoàng đế khoanh tay đứng ở một bên, có vẻ khá kinh sợ.
Rõ ràng sứ giả Ngọc Chân Thiên Tông mang lại áp lực rất lớn cho hắn ta.
Diệp Viễn và Nhị hoàng tử cũng muốn đi vào, lại bị Trình Xung Sơn quát dừng lại: “Đứng lại! Nơi đây không phải chó mèo gì cũng có thể vào! Mấy người các ngươi đứng chờ ngay chỗ này!”
Nói xong, hắn ta quay người tiến vào hành cung.
Vẻ mặt Nhị hoàng tử đầy xấu hổ, cười khổ nói: “Quốc sư, thượng sứ không biết ngài là quốc sư, cho nên...”
Diệp Viễn xua tay, cười nói: “Không sao! Lâm Lan có thể trị tốt, ngược lại miễn cho ta phải ra tay!”
Đối với cái loại người mắt nhìn còn kém hơn mắt chó này, Diệp Viễn đã thấy nhiều lắm rồi.
Hắn còn chưa đến mức tức giận với loại người này.
Ầm!
Chỉ một lúc sau, bên trong truyền ra một hồi tiếng quát mắng cùng với âÂm thanh đánh nhau.
“Phế vật! Chỉ có chút thương tích ấy cũng trị không hết, cần ngươi làm cái gì?”
Sắc mặt Diệp Viễn thay đổi, lắc mình vọt vào trong.
Lúc này, một quyền của Trình Xung Sơn vừa vặn nện lên ngực Lâm Lan, trực tiếp đánh bay lão ta.
Trong miệng Lâm Lan điên cuồng phun ra máu tươi, dĩ nhiên đã bị trọng thương.
“Đông Lâm Quốc đúng là một đám phế vật, chỉ chút thương tích ấy cũng trị không hết! Hừ!” Trình Xung Sơn tức giận nói.
Đều là cường giả Đại Cực Thiên Vị cường giả nhưng Lâm Lan hoàn toàn không phải là đối thủ của Trình Xung Sơn.
Chênh lệch, quá lớn!
“Dừng tay!” Trình Xung Sơn còn muốn ra tay, Diệp Viễn lạnh lùng quát lên.
Nhưng Trình Xung Sơn làm như không có nghe thấy, lại vỗ một chưởng lên ngực Lâm Lan.
Trình Xung Sơn đảo mắt nhìn chằm chằm Diệp Viễn, cười gằn nói: “Chỉ là một tên phi thăng ti tiện, ngươi tính là cái thứ gì, cũng dám kêu bản sứ dừng tay? Bản sứ cho ngươi vào đây à?”
Lời còn chưa dứt, Trình Xung Sơn đã hóa thành một bóng mờ, đánh về phía Diệp Viễn.
Lần này là muốn đánh chết Diệp Viễn!
Ánh mắt Diệp Viễn trở nên nặng nề, thân hình nhoáng một cái, biến mất không thấy gì nữa.
Ầm!
Chỗ Diệp Viễn vừa đứng trực tiếp bị nện thành một cái hố to.
Mà hắn đã đi tới bên giường.
Tay của hắn dừng trên mạch máu của một nữ tử nằm trên đó, ánh mắt âm trầm nói: “Ta kêu ngươi dừng tay, ngươi điếc à?”
Con ngươi Trình Xung Sơn co rụt lại, trầm giọng nói: “Không Gian Quy Tắc, hay cho một tiểu tử! Chẳng qua ta khuyên ngươi buông nàng ra, nếu không... Ngươi sẽ hối hận khi được sinh trên đời này.”
Diệp Viễn hoàn toàn không để ý tới hắn ta, thản nhiên nói: “Xin lỗi!”
Trình Xung Sơn cười lớn: “Ngươi kêu bản sứ xin lỗi một tên phế vật? Ngươi, tính là cái thá gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất