“Vậy sao?” 

 

Tay Diệp Viễn khẽ dùng lực, nữ tử kia ‘phốc’ một tiếng, phun ra một ngụm máu đen. 

 

Nhị hoàng tử và Hoàng đế nhìn thấy một màn này, sắc mặt đều điên cuồng thay đổi. 

 

Muốn chết! 

 

Diệp Viễn này, không thể cứng rắn. 

 

Lần này, thế mà đã tàn nhẫn đắc tội thượng sứ rồi. 

 

Sắc mặt Trình Xung Sơn thay đổi, tức giận nói: “Tên tiểu tử kia, ngươi dám!” 

 

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nói... Xin lỗi!” 

 

Mắt thấy Trình Xung Sơn muốn nổi giận, nghiến răng nói với Lâm Lan: “Xin lỗi thì có thể, nhưng, ngươi cảm thấy ngươi có thể nhận được sao?” 

 

Lâm Lan loạng choạng đứng lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nói với Diệp Viễn: “Sư tôn, nếu không...” 

 

Diệp Viễn cắt ngang lời nói của Lâm Lan: “Đồ đệ của Diệp Viễn ta, không có gì là không chịu nổi! Nếu ngươi cảm thấy không nhận nổi, hiện tại có thể rời đi!” 

 

Cả người Lâm Lan chấn động, đột nhiên nhớ tới lúc đầu ở Đường gia. 

 

Người sư tôn này cũng như vậy! 

 

Mặc kệ ngươi là Thiên Vương lão tử, không được phép ra tay với người của Diệp Viễn! 

 

Một dòng nước ấm chảy qua trong lòng Lâm Lan. 

 

Sư tôn như vậy, đáng giá đi theo! 

 

Đột nhiên ánh mắt của lão ta ngưng tụ, trầm giọng nói: “Ngươi cứ việc xin lỗi, lão phu, nhận được!” 

 

Trình Xung Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt! Rất tốt! Ngược lại bản sứ muốn nhìn xem, tên phế vật nhà ngươi làm thế nào chịu được! Chịu, được! 

 

Lâm Lan thản nhiên nói: “Không, quan, hệ! Còn nữa, ta không phải là quốc sư, sư tôn của ta mới là quốc sư! Ta không cứu được bọn họ, không có nghĩa là sư tôn của ta không cứu được!” 

 

Ánh mắt Trình Xung Sơn cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn. 

 

Hắn ta nhìn thấy Lâm Lan đầu tiên, trực tiếp không đặt Diệp Viễn vào mắt. 

 

Một tên Trung vị Tiểu Cực Thiên lại có thể là quốc sư? 

 

“Nói láo! Ta từng nghe nói, quốc sư Đông Lâm Quốc sư là một Thiên Dược Sư nhị phẩm, sao có thể là hắn được?” Trình Xung Sơn giận dữ nói. 

 

Lâm Lan nói: “Hơn một năm trước, lão phu cược với sư tôn, kết quả thua hoàn toàn dưới tay hắn. Từ đó về sau đã bái hắn là sư tôn. Tất nhiên vị trí quốc sư này cũng là của hắn!” 

 

Ba người Trình Xung Sơn vẫn luôn bề bộn nhiều việc trong cổ mộ, ngược lại không nghe thấy mấy chuyện khúc chiết này. 

 

Một tên Thiên Dược Sư nhị phẩm lại bái một gã Trung Cực Thiên vị làm sư tôn, hơn nữa còn là một phi thăng giả! 

 

Đột nhiên, hắn ta cười lờn: “Phế vật, ngươi đang chơi ta đúng không? Tiểu tử kia chỉ là một người phi thăng, sao có thể là Thiên Dược Sư được? Ta thấy từ trên xuống dưới Đông Lâm Quốc các ngươi đúng là không kiên nhẫn được nữa!” 

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng đế và Nhị hoàng tử đều là thay đổi. 

 

Rõ ràng Trình Xung Sơn thật sự nổi giận rồi! 

 

“Có phải bọn họ không sống kiên nhẫn được nữa không, ta không biết. Nhưng, sợ rằng ngươi không kiên nhẫn được nữa đâu!” Diệp Viễn thản nhiên nói. 

 

Trình Xung Sơn cười lạnh nói: “Phi thăng giả, ngươi là đang uy hiếp bản sứ sao? Ngươi đã biết, bản sứ là người nào chưa?” 

 

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngươi là người nào không liên quan tới ta. Nhưng ta biết rõ, so với hai người bọn họ, ngươi càng nguy hiểm hơn. Không tới ba ngày, chắc chắn ngươi sẽ chết không thể nghi ngờ!” 

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi. 

 

Khí thế của Trình Xung Sơn như mặt trời, trên người không hề có dáng vẻ bị thương hoặc là trúng độc, tại sao ba ngày sau chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ? 

 

Trình Xung Sơn cười lớn: “Tiểu tử, ngươi đang hù dọa ta đó à? Ngươi cảm thấy bản sứ dễ bị hù dọa như vậy sao? Hơn nữa, ngươi chỉ là một người phi thăng, biết luyện đan cái gì, dám nói xằng nói bậy ở đây?” 

 

Diệp Viễn nhún vai, không có ý tứ muốn giải thích. 

 

Mà đúng lúc này, nữ tử bên cạnh Diệp Viễn yếu ớt tỉnh lại. 

eyJpdiI6ImRJb2MwVzhkdUZPY0JBMm5BXC90ZTFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFmZ2lJQmJWcGcrWkJMZ2k4Wk84aktyclhyTk1rTDJQbUFsN1REK28xU1FaeGhpN1pCMFFkVTBBK1hpMEpNZGsiLCJtYWMiOiI4OTliNzcxNTg4ZDE4ZDY2NjBmZDMwYTRkMjEyMTAyMTFmOTI3MmVlOWNlOTZjMmJlYjhmNmM4YzQxZWQwOTRiIn0=
eyJpdiI6ImVuRmFDbnRDcVFzTXBjOXN2S3ZySHc9PSIsInZhbHVlIjoiZGh6bFVaQ2VFRkhENEsreXhWVnFWQk9FZXlTNitXUmJRZWxRdFAzSjNRV1l5cGtJSU1hcnl2TkVcL0hCWFVTa3IwdHdRQTh3clJSVmJtVEFqK2huZ2FyNkNqcG12MVRDSndod3U0UW9SMVwvOVV2NVwvNXJBdnlzV3ArNVRlaXlvb2I3aXFHc2FMYlJ5K1FTXC9XY3dVcDVZWGJNR0VCdGpyNUVMYVZQVVBSTVwvZU9qelplYVVwUW5HXC9xK1pnclpiZkMzYWVVaitoRnBJUVlPODlwNmZZdEl1NTRXdzRrQ0hPMUpBbTY4KzVoSExwRGhsWVwvNXJQdkxjOTZrSFZpbUlZQ2F1RmlaejRucUxMY1BrckN4UWExMmc1Z090XC9PaVg1SHhrUWhqcTI3em1iaz0iLCJtYWMiOiJmZDlmMDAwYzA0YzZkZjkxYTYxZjE2YmM4MzdjZjE0MDgwNzZlMWNmNWJiNjA5MzJmNDc0ZjUyZjAyYjNlNzA2In0=

“Ngô Sương sư muội, ngươi đã tỉnh! Cảm giác... Cảm giác như thế nào?” Trình Xung Sơn kích động hỏi.

Ads
';
Advertisement
x