Luồng khí đen trên người Diệp Viễn bốc hơi lên.
Khí độc khủng bố như thế khiến cho người nhìn thấy cũng giật mình.
Sắc mặt Đường Vũ khó coi, vội nói: "Chất độc này có thể làm cho Trung Vị Đại Cực Thiên cường giả không có một chút sức lực chống đỡ nào, thì độc này nó thương tổn đến Tiểu Cực Thiên Vị cường giả cũng có thể tưởng tượng được! Đại ca đang làm cái gì vậy!"
Đám người trong phủ Quốc sư nhìn thấy ngoại hình của Diệp Viễn đáng sợ như thế, đều bị dọa sợ.
Họ cho rằng Diệp Viễn chết chắc rồi.
Nhưng rất nhanh khói đen bên người Diệp Viễn dần dần trở nên nhạt đi.
Khí đen trên người Diệp Viễn cũng dần dần rút đi.
Cuối cùng, dáng vẻ của Diệp Viễn cũng khôi phục lại như ban đầu.
Tất cả mọi người đều dại mặt ra, khiếp sợ không nói nên lời.
Chất độc có thể làm cho Trung Vị Đại Cực Thiên cường giả mất mạng, nhưng Quốc Sư vẫn có thể bình yên vô sự sao?
"Chuyện này... Lại không sao rồi?" Lâm Lan dại mặt ra, nói.
Đường Vũ nhìn thấy hoàn cảnh này lại mừng như điên.
Nhưng khi hắn ta nghe xong lời Lâm Lan nói, lại cau mày, nói: "Sao lại có thể, ngươi hi vọng đại ca có việc gì sao, ngươi thật nặng lòng muốn làm Quốc Sư lần nữa à?"
Lâm Lan lắc đầu, đáp: "Ngươi không biết bao nhiêu hung hiểm ở trong này! Chất độc này cực kỳ bí ẩn, ngay cả võ giả sơ kỳ không có cách nào phát hiện ra. Chỉ khi nào chất độc này bộc phát ra rồi, nếu như ta không đoán sai thì chất độc này chỉ sợ là có thể giết chết được cả Vô Cực Thiên Vị cường giả! Đừng nói Tiểu Cực Thiên Vị lấy thân mình thử độc, mà gần như dính vào lập tức sẽ chết! Hành động lần này của sư tôn có thể nói là nghịch thiên!"
Đường Vũ nghe xong cũng há to miệng, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Hành động của vị đại ca này đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Vô Cực Thiên Vị tuyệt đối chính là cấp bậc cường giả chí tôn ở Đông Lâm quốc.
Một Vô Cực Thiên Vị cường giả xuất hiện ở đây cũng có thể diệt sạch một quốc gia là chuyện quá bình thường!
Độc này có thể độc chết nhóm cường giả, nhưng lại không thể làm gì được với Diệp Viễn, có thể thấy được hành động của hắn khủng bố đến mức nào!
Kiều Khai Nguyên kinh ngạc, nói: "Quốc sư là phi thăng giả à? Trẫm sống đến tầm tuổi này rồi vẫn chưa nhìn thấy phi thăng giả nào nghịch thiên như thế!"
Lâm Lan cười khổ, nói: "Nếu như sư tôn không phải là phi thăng giả, thì việc giải trừ độc này cũng dễ như ăn cơm uống nước như vậy! Nếu như ta đoán không lầm, chuyện sư tôn lấy thân mình thử độc đã sớm là chuyện thường xuyên như cơm bữa rồi! Hắn không chỉ là cao thủ Đan đạo, còn là Độc Đạo Tông sư!"
Trong lúc ánh mắt mọi người đang khiếp sợ thì Diệp Viễn chậm rãi đứng lên, cơ thể có chút lảo đảo.
Độc này thật sự rất lợi hại, mặc dù hắn đã bức độc tố ra khỏi cơ thể nhưng bản thân hắn cũng có chút không chịu đựng nổi.
Chẳng qua, hơi thở của Trình Trùng Sơn ngày càng yếu đi, nên không thể trì hoãn được!
Diệp Viễn cũng chỉ tay làm kiếm, từng đạo Kiếm khí đánh vào trong cơ thể của Trình Trùng Sơn.
Lấy kiếm thay châm!
Kiếm khí và Độc khí bắt đầu chém giết tàn khốc trong cơ thể của Trình Trùng Sơn.
Độc khí quá mạnh mà Kiếm khí của Diệp Viễn quá yếu, chạm vào lập tức biến mất!
Nhưng Diệp Viễn đã lấy cơ thể thử độc nên đã có một kiến thức lĩnh ngộ về quỹ đạo vận hành và sự lợi hại của loại chất độc này.
Vậy nên, hắn mới dám thi châm!
Làm việc có mục đích, dù độc tính có mạnh hơn nữa thì cũng không phải là đối thủ!
Độc khí bị bức ép ra ngoài cơ thể.
Bỗng nhiên ngón tay của Trình Trùng Sơn hơi nhúc nhích một chút.
"Vận chuyển Thần Nguyên xung kích theo Kiếm khí của ta!" Diệp Viễn lạnh lùng, quát.
Trình Trùng Sơn đều tê cả người, cảm nhận đừng đợt Kiếm khí dâng trào tự do trong người mình.
Mà độc tố trong cơ thể của hắn đã giảm đi một phần lớn!
Trình Trùng Sơn không dám không nghe lời, hắn ta vội vàng vận chuyển Thần Nguyên.
Hai cỗ sức mạnh khổng lồ tụ hợp lại một chỗ, độc tố đột ngột như nước vỡ đê chạy trốn tan tác.
Sau ba canh giờ, Diệp Viễn cũng đã suy nhược.
Nhưng tinh thần của Trình Trùng Sơn lại một lần nữa sáng rực.
Độc tố trong người đã tốt hơn, như sau bảy bảy bốn mươi chín ngày!
Hạ nhân ở trong quý phủ Quốc Sư nói chuyện say sưa.
"Quốc sự thật là thần thánh! Kỳ độc đến mức này, hắn cũng có thể chữa lành được!"
"Ngươi chưa nghe lão Quốc sư nói gì sao? Độc kia có thể độc chết Vô Cực Thiên Vị cường giả đấy, Quốc sư của chúng ta chỉ mới Tiểu Cực Thiên Vị mà có thể lấy thân thử độc, thật đúng là trâu bò nổ trời!"
"Chà, làm việc ở Quốc Sư phủ thật đúng là vinh hạnh! Có Quốc sư ở đây thật muốn chết cũng khó khăn!"
...
Tất cả đều thán phục không ngớt hành động vừa rồi của Diệp Viễn.
Chuyện ngày hôm nay không ngoài dự liệu, đã rất nhanh lan truyền khắp toàn bộ Hoàng Thành!
Uy vọng của Quốc Sư phủ cũng như mặt trời buổi trưa!
"Lâm Lan xử lý độc tố này một chút đi, cẩn thận đấy!" Diệp Viễn ỉu xìu, nói.
Trình Trùng Sơn nhìn Diệp Viễn, biểu hiện có chút lúng túng.
Độc này đến quá mức đột ngột, lại quá mạnh mẽ, thậm chí hắn ta còn không kịp chống lại, cả người đã sụp đổ rồi.
Hắn ta cứ nghĩ bản thân mình đã chết chắc rồi, ai ngờ lại được cứu sống!
Hành động này của phi thăng giả, đúng là không thể tưởng tượng được!
Trình Trùng Sơn biết độc này rất lợi hại, chính những trưởng lão ở trong Tông môn kia cũng chưa chắc có thể giải hết.
Một tên phi thăng giả nhỏ bé, lại có thể giải trừ độc tố này được!
Nghĩ lại chính mình trước kia còn ra vẻ ở trước mặt Diệp Viễn, còn lập lời thề son sắt nói Diệp Viễn đang hù dọa hắn ta, thật sự hận mà không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Chẳng qua trong lòng của Trình Trùng Sơn lại rất khó chịu!
Hắn ta cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích khi bị một phi thăng giả như vậy làm mất mặt!
Chung quy từng ánh mắt đều nhìn ra vẻ như thế.
Một hạng giun dế nên cần phải trị hắn ta cho thật tốt.
Hiện tại lại suýt chút nữa khiến hắn ta chết rồi.
Loài người có nhiều lúc kỳ quái như vậy đấy, rõ ràng ngươi giúp đỡ hắn nhưng hắn lại cảm thấy ngươi làm chuyện xấu.
Ngươi đã giúp hắn rồi, còn phải cầu xin hắn tha tội.
Nhưng Trình Trùng Sơn cũng không phải là người ngu, hắn ta không thể trở mặt vào lúc này được.
Ngô Sương và sư đệ vẫn còn cần Diệp Viễn đến để trị liệu đấy.
Dưới mái hiên của người khác, không thể không cúi đầu!
Từ Đông Lâm quốc tới Ngọc Chân Thiên Tông cũng mấy thời gian mấy năm.
Nước xa không thể cứu được lửa gần, nếu phải về Tông môn thì Ngô Sương đã sớm chết rồi.
"Diệp huynh đệ, lần này Trình mỗ lỗ mãng rồi! n cứu mạng này Trình mỗ sẽ ghi tạc trong lòng, sẽ có ngày tất báo đáp!" Trình Trùng Sơn chắp tay, nói.
Diệp Viễn xua tay, lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn Bệ Hạ đi. Với thái độ lúc trước của ngươi, ta không cứu ngươi rồi! Nhưng hắn ta đã khổ sở cầu xin ta đi cứu ngươi!"
Trình Trùng Sơn lúng túng đầy mặt, cười nói: "Bất kể là chuyện như thế nào, Diệp huynh đệ đã ra tay cứu Trình mỗ là sự thật. Phần ân tình này Trình mỗ sẽ nhớ mãi không quên! Đợi khi Trình mỗ đến Đông Lâm Hoàng Thất sẽ tự nhiên có báo đáp lớn!"
Hừ!
Tên tiểu tử thối này thật sự giống như cục đá trong cầu tiêu vậy, vừa thối mà lại vừa cứng!
Nếu như không phải vì sư muội, ngươi cho rằng ta sẽ ăn nói khép nép trước mặt ngươi sao?
Đợi cho sư muội tốt hơn rồi, chắc chắn ta sẽ chém ngươi thành trăm ngàn mảnh!
Nếu không thật khó tiêu mối hận trong lòng ta!
Ngươi cho rằng hiểu được Pháp Tắc Không Gian là có thể vô địch thiên hạ rồi sao?
Quá ngây thơ!
Diệp Viễn phất tay, nói: "Ngươi đi đi, ta tiêu hao hết Thần Nguyên rồi, muốn bế quan!"
Trình Trùng Sơn vừa thấy, lập tức vội vàng nói: "Diệp huynh đệ, Trình mỗ còn có sư muội vẫn trúng độc chưa được giải..."
Diệp Viễn lạnh nhạt cắt ngang: "Con người của ta sắt đá như vậy đấy! Ngươi cẩn thận lời nói với ta, tất cả đều dễ nói chuyện. Nhưng ta đã cho ngươi cơ hội! Muốn ta cứu họ thì ngươi cũng phải lấy ra thành ý của mình đi!"
Nói xong, hắn lập tức xoay người rời khỏi, để lại mọi người đầy lúng túng.
Trình Trùng Sơn nhìn bóng lưng của Diệp Viễn, ánh mắt như dao muốn giết chết Diệp Viễn ngay lập tức.
Kiều Khai Nguyên đứng một bên câm như hến, cơ bản hắn ta không dám lên tiếng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất