"Thượng sứ đại nhân, chuyện của Quân Chấp Sự, chúng ta điều tra nhiều năm như vậy rồi cũng không điều tra ra nửa manh mối nào. Nhưng gần đây Ngọc Tần đã điều tra ra được một chút manh mối rồi!" Đại hoàng tử nói.
"Ồ? Nói nghe một chút đi!" Trình Trùng Sơn cau mày, nói.
"Ngọc Tần cảm thấy rất có thể Quân Chấp Sự là chết trong tay của Diệp Viễn!" Lời của Đại hoàng tử nói làm cho mọi người kinh ngạc.
Trình Trùng Sơn vô cùng hứng thú, hỏi lại: "Chuyện này, ra sao?"
Đại hoàng tử nói: "Thời gian Quân Chấp Sự ngã xuống cũng đúng lúc là thời điểm Diệp Viễn phi thăng! Hơn nữa, hắn lại phi thăng từ trong trong rừng rậm Mặc Quang! Ngọc Tần biết chuyện này có không thể tưởng tượng được, nhưng bản thân con người Diệp Viễn lại chứa quá nhiều bí ẩn! Từ khi hắn ta tới Đông Lâm quốc đã làm quá nhiều chuyện không thể tin được! Nếu như do Quân Chấp Sự bất cẩn chết ở trên tay hắn thì chuyện này cũng không thể nào không xảy ra!"
Trình Trùng Sơn cũng lộ ra vẻ suy tư, trầm mặc đi.
Đại cục của Đông Lâm đã được định, nhưng tâm tư của Kiều Ngọc Tân vẫn chưa chết!
Hắn ta có ý định lấy lòng Trình Trùng Sơn, tâm tư của những con người này đều không để trên mặt như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.
Đại hoàng tử sớm đã điều tra tất cả mọi thứ trên trời dưới đất của Diệp Viễn rồi, chuyện sau khi Diệp Viễn phi thẳng dĩ nhiên cũng là một ví dụ.
Hắn ta phát hiện được chuyện này trùng hợp như vậy, cũng khiến cho hắn ta mừng rỡ như điên!
Vậy thì cái chết của Quân Thiên vừa đúng lúc trùng hợp với thời điểm Diệp Viễn phi thăng!
Ngay bây giờ, hắn ta muốn nêu ý kiến của mình với Trình Trùng Sơn, để mượn tay Trình Trùng Sơn đẩy đổ Diệp Viễn.
Chỉ cần lật đổ được Diệp Viễn rồi, cơ hội của hắn ta lập tức sẽ đến.
Nhưng chẳng biết làm sao mà đám người Trình Trùng Sơn thâm nhập vào cổ mộ, mới trở về gần đây.
Ai ngờ, sau khi mấy người này trở về kẻ bị thương nặng, kẻ lại trúng độc.
Hắn ta càng không ngờ đến trong lúc đó Diệp Viễn và Thượng sứ lại xuất hiện xung đột!
Đại hoàng tử cảm thấy chuyện này chính là cơ hội trời cho!
Hắn ta chỉ cần báo chuyện này cho Trình Trùng Sơn, thì không cần hắn ta nói thêm cái gì nữa, mà tự Trình Trùng Sơn cũng sẽ giúp hắn ta diệt trừ chướng ngại này.
Ai giết Quân Thiên không quan trọng đối với Trình Trùng Sơn.
Quan trọng chính là phải cho Tông Môn một câu trả lời xác đáng!
Đương nhiên không phải ai cũng có tư cách này, nếu không chỉ là kẻ thế mạng.
Tùy tiện bắt con mèo con chó về, làm sao Tông Môn có thể tin tưởng được tên này là hung thủ chứ?
Nói ra cũng khó làm người ta khâm phục được!
Trước tiên, kẻ thích hợp nhất đương nhiên là Hoàng Đế Đông Lâm.
Nhưng hiện tại lại là Diệp Viễn!
Uy vọng của Diệp Viễn ở Đông Lâm quốc quá cao!
Thậm chí, hắn còn cao hơn cả Hoàng Đế.
Nếu như hắn là hung thủ thì Trình Trùng Sơn có giết chết Diệp Viễn, cũng như giết gà dọa khỉ, đương nhiên có thể làm cho biên thùy kinh sợ!
Chuyện lộn xộn, cũng không còn lộn xộn như thế nữa!
Cho tới khi biết Diệp Viễn có phải là hung thủ thật hay không, thì cơ bản cũng không còn quan trọng nữa!
Rất nhanh, Trình Trùng Sơn cũng rút ra được điểm mấu chốt, khóe môi cũng cong lên một vệt ý cười.
Hắn ta nhìn Đại hoàng tử, cười nói: "Kiều Ngọc Tân, ngươi thật thông minh, biết luôn Bản sứ đang cần cái gì! Tin tức này của ngươi thật sự có tác dụng rất lớn với Bản sứ! Ngươi muốn gì, Bản sứ đều sẽ cho ngươi. Nhưng chuyện sau này làm thế nào, không cần ta phải nói cho ngươi nữa chứ?"
Kiều Ngọc Tần vừa nghe xong vui mừng khôn xiết, lập tức dập đầu nói: "Về sau Ngọc Tần chính là thuộc hạ đắc lực của Thượng Sứ, chết không từ chối!"
Trình Trùng Sơn nói: "Chẳng qua người này lại tinh thông về Quy Tắc Không Gian, thân pháp của hắn cực kỳ quỷ dị, khó đối phó được! Ta sẽ đưa tin về Tông môn xin Tông Môn phái cao thủ đến đây bắt kẻ này! Cho tới khi đó, trong khoảng thời gian này ngươi biết điều một chút cho ta!"
Kiều Ngọc Tần mừng như điên, liên mồm nói: "Thượng Sứ yên tâm, Ngọc Tần nhất định sẽ làm việc có chừng mực!"
...
Ngày hôm đó, Trình Trùng Sơn mang theo sư đệ và sư muội, đưa lên rất nhiều lễ vật đến phủ Quốc Sư.
Dọc theo đường đi, đều gây nên náo động rất lớn.
Đương nhiên mọi người không biết Trình Trùng Sơn và Diệp Viễn không hợp nhau, họ chỉ biết Diệp Viễn là Quốc sư của Đông Lâm quốc.
Ngay cả Thượng Sứ của Ngọc Chân Thiên Tông cũng đích thân đến tận cửa, để cầu Quốc Sư trị liệu.
Chuyện này thật sự quá trâu bò!
"Chà, Đông Lâm quốc của chúng ta thật sự trâu bò quá độ mà! Sứ giả với tay sai đều cần đến tận nhà để chữa trị!"
"Ta nghe nói mấy vị Thượng Sứ kia vô cùng kiêu ngạo, ngay cả Hoàng Đế cũng phải cẩn thận vài phần. Nhưng trước mặt Quốc sư, họ vẫn hạ thấp tư thái của mình!"
"Ngày ấy, Trình Thượng sứ bị trúng kịch độc, trên đường đi đã hạ độc hơn trăm người! Cuối cùng, vẫn là Quốc Sư có tay nghề trác tuyệt mới chữa khỏi cho hắn ta!"
...
Hơn nữa, từ khi Diệp Viễn đảm nhận chức Quốc sư đến nay, cửa lớn của phủ Quốc sư cao lãnh ngày xưa đã thay đổi như ruột thịt của thường dân.
Nhà ai có người bệnh có tai ương cũng có thể đến chẩn đoán.
Đương nhiên, đa phần rất nhiều bệnh đều đến không tới Diệp Viễn, mà tự có Lâm Lan, Giang Ngữ và Đường gia chuẩn bị cả.
Nhưng cũng có một chút vướng tay chân, chính Diệp Viễn vẫn tự mình ra tay giải quyết.
Vì thế tuy Diệp Viễn đảm nhận chức Quốc Sư một thời gian không lâu, nhưng ở trong lòng bách tính vẫn vô cùng kính yêu.
Trình Trùng Sơn nhìn thấy Diệp Viễn, lập tức chắp tay, cười nói: "Diệp huynh đệ, ngươi xem lần này thành ý này của Trình mỗ có đầy đủ không?"
Diệp Viễn cười, hỏi lại: "Diệp mỗ không thèm để ý đến những hư danh này, thực tế một chút được hay không vậy?"
Trên mặt của Trình Trùng Sơn vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng hắn ta đã hận đến cùng cực.
Nhưng hắn ta cũng biết được, lần này không ra được ít đồ thì đúng là cửa ải này không qua được rồi.
Bất đắc dĩ, hắn ta lấy ra mấy tấm thẻ ngọc, đưa hai tay cho Diệp Viễn, nói: "Mấy cái tấm thẻ ngọc này chính là do Trình Mỗ lấy được từ trong Cổ Mộ ra. Chúng đã bị giấu ở trong một chỗ bí ảnh, Trình mỗ muốn được chúng nó suýt chút nữa đã mất mạng tại chỗ rồi. Chỉ là bên trên thẻ ngọc có cấm chế cực kỳ mạnh mẽ, Trình mỗ cũng phá đi không được. Chẳng qua ta nghĩ chúng chắc là đồ vậy cực kỳ quý giá!"
Diệp Viễn nhận thẻ ngọc, rồi đưa Thần Thức mình vào trong đó, quả nhiên hắn gặp một nguồn sức mạnh cực mạnh mênh mông ngăn trở.
Lực cấm chế này cực kỳ mạnh mẽ, sâu không lường được.
Chỉ sợ là trong tin tức này cực kỳ quan trọng.
Đương nhiên Diệp Viễn biết được Trình Trùng Sơn suy nghĩ cái gì, đồ vật này là thứ tốt nhưng ngươi không mở ra cũng chẳng có tác dụng gì đâu?
Mấy cái tấm thẻ này, chắc chắn Trình Trùng Sơn đã dùng rất nhiều cách nhưng vẫn không thể nào mở ra được.
Nên đến khi đánh nhau, hắn ta cũng chẳng thể nào lấy ra được.
Vì thế, hắn ta mới dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, đưa cho Diệp Viễn.
Chẳng qua, Diệp Viễn lại có một suy nghĩ khác.
Trong cấm chế của thẻ Ngọc, là bảo tàng đối với Diệp Viễn.
Chỉ cần Diệp Viễn có thể nhìn thấu tất cả thì trình độ Trận đạo nhất định có thể nâng cao hơn một cấp.
Mà đồ vật được cất giấu trong đó, càng làm cho Diệp Viễn cảm thấy rất hứng thú.
Diệp Viễn rất hài lòng với lễ vật này!
Có thể nói là hai bên đều được lợi.
Diệp Viễn cười nhẹ, nói: "Trình huynh có lòng, lễ vật này Diệp mỗ rất yêu thích."
Trình Trùng Sơn cũng cười nói: "Diệp huynh đệ thích là được rồi!"
Trong lòng hắn ta thì lại không ngừng cười lạnh.
Cấm chế này là do Ngọc Hoàng Thiên Vị cường giả bày ra, chắc chắn là cấm chế Tứ phẩm!
Chỉ bằng một tên Tiểu Cực Thiên Vị như ngươi cũng muốn phá giải sao?
Đừng nói là Diệp Viễn, ngay cả trưởng lão của Tông Môn cũng có tám phần mười không thể mở ra được rồi!
Huống hồ người thấp hơn mười ngàn cấp, cứ xem như ngươi biết cách phá giải cấm chế này đi, cũng khó thoát khỏi cái chết!
Diệp Viễn nhận xong lễ vật, đương nhiên phải làm việc.
Độc Ngô Sương cũng được xem là rất lợi hại, thật ra cũng không có nhiều kiêng kỵ gì.
Cho tới vết thương của Trình Trùng Sơn càng không phải là chuyện gì cả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất