Trình Trùng Sơn đưa tổng cộng có ba tấm thẻ ngọc. 

             Trong đó Diệp Viễn thưởng thức một tấm thẻ ngọc, rồi cười nói: "Trình Trùng Sơn cho rằng ta cũng sẽ như hắn ta, không thể mở được thẻ ngọc ra nên mới mất cảnh giác đưa chúng cho ta đây mà. Chỉ tiếc là hắn ta đã tính sai rồi! Tuy cấm chế của tấm thẻ này rất mạnh mẽ, nhưng chỉ cần ta lĩnh ngộ được một phần ở bên trong đó, thì lập tức có thể dò xét được bí ẩn đang chứa đựng bên trong!" 

             Thật sự, Diệp Viễn cũng không muốn phá giải cấm chế mà là lĩnh ngộ những cấm chế này. 

             Độ khó của hai cái này, đương nhiên không giống nhau. 

             Cấm chế ở trong thẻ ngọc cực kỳ tinh diệu, vượt ra cả kiến thức hiện tại Diệp Viễn đang có. 

             Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra thủ pháp của cấm chế Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên và trận đạo của mình khác một trời một vực. 

             Có rất nhiều thứ kỳ diệu, mà Diệp Viễn trước giờ chưa từng nghĩ qua. 

             Những cấm chế này hoàn toàn mở cho Diệp Viễn một cánh cửa lớn mới, một thế giới mới lạ được bày ra ở trước mắt hắn. 

             Thế Diệp Viễn mới biết, khinh thường anh hùng trong thiên hạ! 

             Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên hoàn toàn là một quy tắc tạo ra thế giới. 

             Tất cả mọi thứ ở nơi này đều có thể vượt qua cả Thông Thiên giới vị diện như vậy. 

             Diệp Viễn càng nghiên cứu những cấm chế này, càng cảm thấy chúng sâu không lường được. 

             Chúng có khí phách, ký tự tự nhiên họa thời gian, đường nét điêu khắc như pho tượng có cảm giác. 

             Những cấm chế này hình thành từ tự nhiên, dường như chúng vốn dĩ đã ở chỗ này rồi. 

             Bỗng nhiên một ngày, từng luồng sức mạnh quy tắc giáng lên trên người của Diệp Viễn. 

             Diệp Viễn lại cười khổ, nói: "Không ngờ một Đan đạo quy tắc như ta vẫn không hoàn hảo, trận đạo quy tắc này trước tiên cần sự hoàn hảo. Trình độ của vị tiền bối bày ra trận đạo này thật sự rất hoàn hảo, khi còn sống chắc chắn là một đại nhân vật có tài hoa rung động trời đất! Chỉ tiếc, người này lại ngã vào trong vùng rừng rậm Mặc Quang." 

             Diệp Viễn ngộ ra đạo lý này, nên hắn cũng sẽ không rập khuôn cứng nhắc như thế nữa. Hắn lấy tinh hoa của cấm chế này nghiền nát rồi hoàn vào trong trận đạo của chính mình. 

             Mấy năm qua đi, trình độ trận đạo của Diệp Viễn tăng nhanh như gió, đến mức trận đạo quy tắc đã đạt đến tầng thứ nhất rồi, tu luyện cũng đã đạt tới Cảnh Giới Viên Mãn. 

             Trong nội dung của thẻ ngọc này không có nhắc đến, nhưng riêng cấm chế này lại không thể không nói Trình Trùng Sơn thật sự đã đưa cho hắn một lễ vật rất lớn. 

             Diệp Viễn cầm một miếng thẻ ngọc lên, dùng Thần Thức dò xét bên trong đó. 

             Từng luồng tin tức tràn vào trong đầu. 

             "!" 

             Ghi chép bên trong thẻ ngọc này lại dùng Độc Pháp Môn viết. 

             Trong thẻ ngọc, đa phần ghi chép đều là cách dùng độc vô cùng quỷ dị. 

             Mặc dù Diệp Viễn là cao thủ dùng độc, nhưng hắn cũng không khỏi nhìn thấy mà than thở. 

             "Hóa ra, độc trong người của Trình Trùng Sơn gọi là "Bạo Liệt Vô Thanh", nó thật không hề sai với cái tên của nó. Loại chất độc này, ngay cả Vô Cực Thiên Vị cường giả cũng không chống đỡ được! Chẳng qua, Trình Trùng Sơn không biết rằng loại độc này vẫn chưa có loại bỏ sạch hết, nó chỉ đang ẩn núp lần thứ hai mà thôi" Diệp Viễn trêu chọc nói. 

             Ngược lại đây cũng không phải là do Diệp Viễn cố ý, mà hắn thật sự có cảnh giới quá thấp mà Trình Trùng Sơn lại bị trúng độc quá sâu. 

             Chỉ là Diệp Viễn không cần nói cho hắn ta biết những thứ này. 

             Hắn biết rằng Trình Trùng Sơn còn sẽ quay lại chống đối mình, nên coi như đây là hậu chiêu lưu lại về sau. 

             Mặc khác, hai tấm thẻ ngọc này cũng làm cho Diệp Viễn vui mừng không thôi. 

             Trong đó có một tấm thể ngọc ghi chép hơn một nghìn loại dược tính và tập tính sinh trưởng của Thiên Dược, cùng với mấy chục loại phương pháp luyện đan và luyện đan Tâm Đắc cực quý giá. 

             Loại phương pháp phong ấn trịnh trọng trong thẻ ngọc như thế, đương nhiên không phải là loại phương pháp luyện đan bình thường. 

             Hơn nữa, đây chỉ là một điểm nhỏ xíu của tảng băng chìm. 

             Bộ phận bị cấm chế này cất giấu, mới chính là tinh hoa! 

             Thẻ ngọc này quả thực chính là bảo bối của Diệp Viễn. 

             Hệ thống của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên đan và Thông Thiên giới cũng không cùng một mạch kế thừa, mà hỗn tạp và to lớn hơn rất nhiều. 

             Tuy Diệp Viễn đã tu luyện Thiên Đan cơ bản đến cảnh giới Viên Mãn, nhưng khoảng cách tầng thứ nhất Viên Mãn vẫn còn một đoạn chênh lệch dài. 

             Hắn tu luyện Thiên Đan thật chỉ vì để tu luyện nền tảng cho Bích Ngọc Đoạn Tục Đan có độ công kích. 

             Nhưng thật sự thì làm sao Thiên Đan cơ sở dừng hơn hai mươi loại được?" 

             Mặc dù trùng lặp, nhưng con đường quá xa xôi! 

             Nhưng thẻ ngọc này có thể đem đến cho Diệp Viễn giá trị tham khảo rất lớn, có thể nói là để cho hắn giảm bớt đi rất nhiều đường vòng. 

             Cho tới một tấm thẻ ngọc cuối cùng, bên trên thẻ ghi chép mấy môn công pháp và võ kỹ. 

             Ba tấm thẻ ngọc này, có thể nói là ba kho tàng kho báu! 

             Chỉ sợ đây chính là kỹ năng cả đời tu luyện tâm đắc và truyền thừa của chủ nhân Cổ Mộ này. 

             Trình Trùng Sơn cứ đơn giản đưa cho mình. 

             Diệp Viễn suy nghĩ một hồi, quyết định nên nghiên cứu trước đã. 

             Chắc Trình Trùng Sơn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, nên nắm giữ được thời gian này, có thể sẽ đưa đến hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. 

             Thực lực của Diệp Viễn bây giờ quá yếu, Thông Thiên Sơn lại không thấy được ánh sáng nào, đương nhiên hắn phải dùng chút thủ đoạn khác thường để tự vệ rồi. 

             Hắn vốn là tổ tông của dùng độc nên cũng sẽ không xa lạ gì với đạo này, đương nhiên kiến thức cũng không ít mà hiệu quả cũng rất nhiều. 

             Chẳng qua trong ghi chép về các loại độc có gì về thủ đoạn và phương pháp hạ độc, đúng là vô cùng thần diệu, vậy nên Diệp Viễn cũng đạt được vô số lợi ích. 

             ... 

             "Triệu sư huynh! Không ngờ Tông Môn đã phái ngươi tới đây!" 

             Trình Trùng Sơn nhìn thấy cao thủ mà Tông môn đã phái tới, mà vui mừng khôn xiết. 

             Triệu Côn là đệ tử nội môn xếp hàng thứ mười trong Ngọc Chân Thiên Tông, thực lực của hắn ta cũng hơn gấp mấy lần so với Trình Trùng Sơn. 

             Hơn nữa, Triệu Côn làm người khác kiêng kỵ nhất chính là Thân Pháp của hắn ta. 

             Có hắn ta ra tay, thì Diệp Viễn còn chạy được nữa sao? 

             Triệu Côn hừ lạnh, nói: "Một phi thăng giả Tiểu Cực Thiên Vị, mà ngươi lại bắt không được đúng là rác rưởi!" 

             Trình Trùng Sơn thu hồi tất cả ngạo khí của mình khi ở trước mặt Triệu Côn, hắn ta chỉ cười theo rồi đáp: "Triệu sư huynh nói đúng lắm là do sư đệ vô dụng! Do tên tiểu tử kia tinh thông về Quy Tắc Không Gian, nên rất khó chơi. Đương nhiên cũng sẽ không để công lao của Triệu sư huynh đại giá bỏ không, đây chính là một chút lòng thành nho nhỏ kinh xin Triệu sư huynh vui lòng nhận cho." 

             Ánh mắt của Triệu Côn ngưng lại, ngạc nhiên nói: "Lạc Minh Hóa Vũ Thiên đan!" 

             Trình Trùng Sơn cười, nói: "Đúng vậy! Những năm qua, tiểu đệ ở Đông Lâm quốc, đã tìm được một cái Cổ mộ và tìm được viên đan này ở trong đó. Nên viên Thiên Đan này muốn hiếu kính sư huynh." 

             Triệu Côn nhắm hai mắt lại, cười lạnh nói: "Ngươi cũng được đấy, không phải chỉ có một viên Thiên Đan thôi chứ?" 

             Trình Trùng Sơn lúng túng đầy mặt, đáp: "Sư huynh thật sáng suốt, lần này đệ lấy được bảo bối quan trọng nhất phải nhắc đến là mấy tấm thẻ ngọc! Chỉ là... Hiện tại chúng đều ở trong tay của Diệp Viễn cả rồi!" 

             Vừa dứt lời, hắn ta đã tóm tắt hết chuyện này trước nói cho Triệu Côn một lần. 

             Đương nhiên từ trong miệng hắn ta nói ra, Diệp Viễn trở thành một đại phản phái vì giải độc mà ép buộc hắn ta giao ra thẻ ngọc. 

             Sau khi Triệu Côn nghe xong cũng hừ lạnh, nói: "Thật đúng là thứ rác rưởi! Mặt mũi của Ngọc Chân Thiên Tông ta cũng do ngươi mà mất sạch rồi!" 

             Trình Trùng Sơn bất đắc dĩ đành đồng ý liên tục. 

             Nếu như không bị bức đến bất đắc dĩ, hắn ta cũng sẽ không nhờ Tông Môn phái người đến đây. 

             Nhưng nếu đã lại đây rồi, thứ tốt nhất hắn ta đã đạt được trong Cổ Mộ kia, đương nhiên cũng phải chia cho đối phương. 

             Nhưng nếu mượn tay Triệu Côn diệt trừ Diệp Viễn, cũng đáng. 

             "Chẳng qua chỉ là một tên phi thăng giả, lại có thể giải và ép được kỳ độc như vậy, đúng là có chút tay nghề! Trình Trùng Sơn, ngươi muốn ta ra tay cũng được, nhưng ngươi phải lấy thêm năm viên Lạc Minh Hóa Vũ Thiên đan ra, hoăc cũng là giống với Thiên Đan, còn có thêm mấy tấm thẻ ngọc cho ta mới phải!" Triệu Côn nói. 

             Trình Trùng Sơn nhe răng trợn trắng mắt, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn cắn răng đồng ý. 

             Trên thực tế, trong lòng hắn ta đang rất hồi hộp. 

             Lần này vào Cổ Mộ, bảo vật trộm được đã vượt xa với sức tượng tượng! 

eyJpdiI6InZvK2dMWTRhMXhFTmhyV0FGdnJjNlE9PSIsInZhbHVlIjoiRnZKUThraUFMOWNsZHZcLzNpVlpkaGJoc2wzRW5MbTVKczY4MUZYR1c2ZXpsXC9lNWdRVHdLN3M5K2NOSjZ1VGt6R29oaFdkZURRUnN2TG9UcHhhZlVWTWp6VHNZcnZMaWduakl2OVpQQ00rZDVPS0NYdFptSnpYclhRNlo5amlsaDRNalo5SDJ1NUFsXC81cFpRZFlscVZ4TnJXd0ZzZjZ2WG1XZiszTWRLMG9kdjJiME11OXRHQzB6eHBmV0J3cnZ3YnpnQldWc1ZpcGpOa0VhaHphamo2UlU1eDgxc2oyZHFmNmtcL1lYd2JtMkhqd2FTYnFiNmJpeFROVlwvNFM5S2Q1NXdpbUZES0l0QTl1elhkZUZOQmJkXC82eENkam5XOXAxVnNFTkdHUVpmemM9IiwibWFjIjoiNmRjOThjYTljNjg4NzZiNmUzYTVhZjYwZThjZDE1M2E3ZmZlYzE4N2NjZmNjMjEyNGU5MTUxYmZiOWM3ZTQ3ZCJ9
eyJpdiI6InhcL0YzdmFvZ0RPRjVrVWVVN1JBcEFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFUWGxqWHNINGtPT1wvSVVYZjV4UWVnRW5ibENhZzFiWngrMzIwTVwvZnVxUlduR1VvUDhNODJ6WnJpdUhvZHZWczVlZjRhXC91WnFFdWtWeGpleGJybm90RHlvdWgrcnJkK3ZDTjBZMUY2XC9hT0x2R0I4YnN1eXZTZ1h4VjUyNVhMRFwvbGhlUW9RQksrUEVVSU5Jb2xtY0duNEluMzhHakNvWHIxNDlBMFNaOVwvZ1gwK281dFA5NG9xVHRxODhWUHlvUjhTRlVGQXNEcDE1Ynloc05TSjhVTFdPXC9zaFNrbXhuVFZhcCttZWYzYnhwTm9uUFpIb0tCeVZVODFSYjNlQk1aWXY5OTZXeHlcL2RZQ1dudElpN1FJWjZ1V0h5Yk1yRUNIQkF4XC80QVp0ZExDNG9ITEFEcWhFN3FqNytDSU92WnQ2VzB2UCsrUE41R1hmM3N6aTJ2QkRDaVd1NzQwNVh0RVdSSldseER3TUNmbTFOUmNJQWs5eHdiMVorQnNpYXYyaSIsIm1hYyI6ImNmZTE2MDIxZmUzNjVhMGY1NjQ2Mjg3NzlkMTE2NWFhODg0ODVjYzc3MGFiNTg3MTk0MmU5NzQxNzNjNmQ4MGEifQ==

             "Dẫn đường đi, ta thật muốn xem tên phi thăng giả này có phải ba đầu sáu tay không!" Triệu Côn lạnh nhạt, nói.

Ads
';
Advertisement
x