“Đại ca! Đại sự không xong! Không xong rồi! Trong hoàng cung, toàn bộ các cao thủ đều bao vây phủ quốc sư! Đại Hoàng Tử đang ở bên ngoài làm ầm ĩ, kêu huynh ra ngoài chịu chết!” Đường Vũ hốt hoảng chạy tới, vội vàng hét lớn.
Diệp Viễn từ trong mật thất đi ra, thản nhiên nói: “Ồ, có chuyện gì vậy?”
Đường Vũ luống cuống nói: “Đúng vậy… là Thượng Sứ đại nhân! Đại Hoàng Tử mượn sức của Thượng Sứ đại nhân, phát động đảo chính! Hiện tại, Đại Hoàng Tử đã khống chế hoàng cung, phái toàn bộ cường giả đến bao vây phủ Quốc Sư, một con kiến cũng không thể lọt thoát!”
Diệp Viễn cũng không lấy làm bất ngờ nói: “Thì ra là như vậy! Nếu Trình Trùng Sơn đã động thủ rồi, vậy có phải viện binh cũng tới rồi không?”
Đường Vũ sửng sốt nói: “Làm sao huynh biết được?”
Diệp Viễn cười nói: “Với tính cách của Trình Trùng Sơn mà nói, nếu như hắn đã nắm chắc sẽ giết được ra, hắn cũng đợi đến ngày hôm nay! Sở dĩ hắn vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với ta, không phải là đợi viện binh đến hay sao?”
Đường Vũ kinh ngạc nói: “Nếu như đại ca đã biết hắn sẽ gây bất lợi cho huynh, vậy tại sao huynh không rời đi sớm hơn? Lần này hắn mời tới, là Triệu Côn của Ngọc Chân Thiên Tông, hắn là một trong mười người có thực lực mạnh nhất! Chỉ sợ hắn là đang nhắm vào đại ca!”
Diệp Viễn bật cười nói: “Ta đi rồi, ngươi sẽ chết, Đường Gia bao gồm cả Nhị Hoàng Tử không ai có thể thoát khỏi!”
Đường Vũ trợn tròn mắt, hắn không hề nghĩ tới, Diệp Viễn lại vì bọn họ mà ở lại nơi này!
Một cảm xúc không nói nên lời bỗng được dâng lên, nước mắt xuýt chút nữa đã tràn ra khóe mi.
Đi theo một người đại ca như vậy, thật tốt!
Đột nhiên, hắn cắn răng kiên quyết nói: “Đại ca, cao thủ ở bên ngoài quá nhiều, cho dù thân pháp của huynh rất cao cũng sợ rằng khó chạy thoát! Để Lâm Sư bảo vệ huynh đi ra từ cửa phụ, ta chặn ở phía sau!
Chát!
Diệp Viễn trực tiếp cho hắn một cái tát, cười mắng: “Chặn cái đầu ngươi! Chút thực lực như ngươi cho Trình Trùng Sơn nhét kẽ răng cũng không đủ, còn đòi chặn ở phía sau! Đi, ra ngoài xem thử.”
Nói xong, hắn đi thẳng về phía cửa lớn.
Trông thấy Diệp Viễn ra ngoài, Đại Hoàng Tử lập tức nghênh đón, đắc ý nói: “Diệp Viễn, chuyện của ngươi lộ rồi! Ngoan ngoãn chịu trói, nếu không, hôm nay toàn bộ phủ Quốc Sư sẽ chôn cùng ngươi!”
Rầm!
Chỉ thấy bóng người thoáng một cái, Đại Hoàng Tử đã bị đánh bay ra ngoài.
“Ngươi là cái thá gì, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?” Diệp Viễn khinh thường nói.
Toàn bộ cao thủ trong hoàng cung đều thừ người ra.
Tên này cũng quá kiêu ngạo rồi!
Trước tình thế này mà hắn cũng dám động thủ trước!
Triệu Côn cười nói: “Ha ha, xem như có chút thú vị! Tiểu tử, nghe nói ngươi phi thăng từ rừng rậm Mặc Quang, Quân Thiên… có lẽ là do ngươi giết đúng không?”
Diệp Viễn không thèm để ý đến hắn, nhìn về phía Trình Trùng Sơn nói: “Trình Trùng Sơn, đây là cách các ngươi đối đãi với ân nhân của mình sao?”
Sắc mặt Triệu Côn lập tức trầm xuống.
Chó má, lại dám không để ý đến hắn!
Tên tiểu tử này lẽ nào bị mù?
Lẽ nào hắn ta không nhìn ra, người đứng ở giữa là người mạnh nhất ở đây hay sao?”
Trình Trùng Sơn cười lạnh đáp: “n nhân cứu mạng? Ha ha, cả cái Đông Lâm Quốc này, đều nằm dưới sự cai quản của Ngọc Chân Thiên Tông ta! Mạng của Đông Lâm bệ hạ, cũng là do Ngọc Chân Thiên Tông ta một lời định đoạt! Ngươi chính là Quốc Sư của Đông Lâm Quốc, cứu Thượng Sứ lẽ nào không phải là bổn phận của ngươi hay sao?”
Diệp Viễn cười gật đầu nói: “Thì ra là như thế, vậy lần này ngươi bao vây phủ quốc sư là vì cái gì?”
Mặt Triệu Côn đen lại, trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi điếc hay sao? Bây giờ ta hỏi ngươi, có phải ngươi giết chết Quân Thiên không!”
Diệp Viễn vẫn nhìn về phía Trình Trùng Sơn, như cũ cười nói: “Trình Trùng Sơn, ngươi nên biết rằng, ngươi không giết được ta!”
Lại bị hắn ngó lơ rồi!
Trình Trùng Sơn đứng ở bên cạnh, xấu hổ tới cực điểm.
Tên tiểu tử này chắc chắn là đang cố ý!
Những người khác cũng im như thóc.
Sự tức giận của Triệu Côn giống như sắp đốt cháy được mấy lần cái phủ quốc sư này.
Mỗi người đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.
Tất cả mọi người đều biết, Triệu Côn là người đứng đầu ở đây, hết lần này đến lần khác Diệp Viễn không quan tâm đến hắn, mà chỉ hỏi chuyện với Trình Trùng Sơn.
Sự coi thường này quả thật là không chịu được.
“Ha ha, tiểu tử, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Triệu Côn bước lên, khí thế trên người lập tức tăng vọt, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều tái người.
Đại Cực Thiên thượng vị.
Loại sức mạnh này ở Đông Lâm Quốc gần như là vô song!
Nhìn thấy Triệu Côn nổi điên, Trình Trùng Sơn cười lạnh nói: “Diệp Viễn, ta đúng là không giết được ngươi. Nhưng, Triệu Côn huynh giết ngươi dễ như giết một con gà! Ngươi đúng là ăn gan hùm mật báo mới dám khiêu khích đến huynh ấy!”
Diệp Viễn vẫn không quan tâm như cũ, cười nói: “Trình Trùng Sơn, ngươi có vẻ như rất đắc ý, nhưng ngươi có biết chất độc trên người ngươi vẫn chưa hoàn toàn giải hết không? Giết chết ta, thần tiên cũng khó cứu ngươi. Ta dám đánh cược, Ngọc Chân Thiên Tông các ngươi không có một ai có thể giải được độc ‘Bạo Liệt Vô Thanh’!
Sắc mặt Trình Trùng Sơn thay đổi chợt cười chế giễu nói: “Tiểu tử, ngươi đang hù dọa ai đó! Độc trên người ta được giải hay không lẽ nào bản thân ngươi không biết hay sao? Thực lực của ta đã khôi phục hoàn toàn rồi, không những thế còn có chiều hướng tăng lên nữa!”
Diệp Viễn bày ra vẻ sáng tỏ, cười như không cười nói: “Ồ, ngươi biết rồi sao?”
Nụ cười này vô cùng thâm thúy.
Trình Trùng Sơn trông thấy không khỏi lo lắng.
Đột nhiên hắn nghĩ ra, Diệp Viễn lúc trước nói hắn trúng độc.
Lúc đó, hắn cũng không tin.
Kết quả suýt chút nữa thì mất mạng.
Nụ cười này của Diệp Viễn rõ ràng là có ý gì đó.
Hắn trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì? Lẽ nào, lúc trước ngươi đã động tay động chân gì lên người ta?”
Diệp Viễn bật cười nói: “Loại độc mà ngươi trúng tên gọi là ‘Bạo Liệt Vô Thanh’! Loại độc này vô hình không màu, có thể nằm lâu trong cơ thể. Nhưng một khi phát ra thì vô cùng ác liệt. Cho dù là cường giả Vô Cực Thiên Vị cũng không thoát khỏi cái chết! Hôm đó, ta xác thực đã đem chất độc trên người ngươi bức ra ngoài, nhưng chỉ có thể giải quyết phần ngọn, không thể trị tận gốc. Vẫn còn một phần của chất độc đang âm ỉ sâu bên trong cơ thể ngươi, nói không chừng vào lúc nào đó, sẽ lại bộc phát!”
Trình Trùng Sơn nghe xong dưới chân mềm nhũn, xuýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Điều này có nghĩa là trong cơ thể hắn đang chứa một quả bom hẹn giờ hay sao?
“Hừ, một con kiến hôi vừa phi thăng như ngươi, sao có thể biết được độc dược cao cấp như vậy? Ngươi muốn bịa chuyện để lừa ta, ngươi cho rằng ta dễ lừa như vậy hay sao? Trình Trùng Sơn mạnh miệng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Cái này còn phải đa tạ ngươi! Nếu như không phải ngươi đưa ngọc giản cho ta, ta đương nhiên không biết những điều này. Nhưng hiện tại thì biết rồi.”
Ngay khi những lời này nói ra, Trình Trùng Sơn và Triệu Côn đều kinh ngạc, trong mắt lộ ra hoảng sợ.
“Ngươi… ngươi phá vỡ cấm chế ngọc giản rồi? Điều này là không thể! Tiểu tử, ngươi nghĩ ta ngu sao?” Trình Trùng Sơn cười lạnh nói.
Diệp Viễn cười không nói gì.
Triệu Côn hít sâu một hơi nói: “Quả nhiên là như vậy, ta nghĩ, hắn không có lừa ngươi! Loại độc này, quả thật gọi là Bạo Liệt Vô Thanh! Hơn nữa, độc này không có thuốc giải!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất