Không thể nào! 

             Trình Trùng Sơn lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt thất thần. 

             “Sư… sư huynh, huynh không phải đang nói đùa đấy chứ?” Trình Trùng Sơn cười gượng gạo nói. 

             Nhưng Triệu Côn lắc đầu đáp: “Không đùa! Lúc ở tông môn ta đã từng xem qua, trong sách cổ có ghi lại, đây là độc dược gia truyền của Chung Kiến Thù, từng được xưng đệ nhất Ngọc Hoàng Thiên ở Ngũ Đại Thiên Vực, vô cùng khó giải, bộc phát vô thanh, nếu đang trong thời kỳ ủ bệnh thì có thể dùng dược để trấn áp. Nhưng một khi bộc phát ra. Những người dưới Ngọc Hoàng Thiên chết là điều chắc chắn! Có thể thấy, ngôi mộ cổ mà đệ phát hiện, khả năng chính là nơi mà hắn ngã xuống!” 

             Nói đến đây, ánh mắt Triệu Côn lộ ra vẻ tham lam. 

             Chung Kiến Thù từng danh chấn Ngũ Đại Thiên Vực, được xưng là đệ nhất Ngọc Hoàng Thiên! 

             Người như vậy có thể là người thường hay sao? 

             Truyền thừa mà hắn lưu lại tuyệt đối là báu vật! 

             Vậy mà tên ngu xuẩn Trình Trùng Sơn lại dâng cho Diệp Viễn! 

             Có điều cũng không sao cả, nếu hắn đã tự mình tới đây đương nhiên có thể lấy nó về! 

             Trình Trùng Sơn hoảng hốt lo sợ, lẩm bẩm nói: “Không thể nào! Không thể nào! Rõ ràng ta không phát hiện ra độc dược!” 

             Triệu Côn nói: “Đây cũng là chỗ lợi hại của loại độc này, thời kỳ ủ bệnh căn bản không có cách nào phát hiện! Nhưng một khi phát tác, thần tiên cũng khó cứu!” 

             Nói đến đây, Triệu Côn không nhịn được nhìn về phía Diệp Viễn, trong lòng cực kỳ hoảng sợ. 

             Loại độc bộc phát vô thanh này có thể khiến người khác vừa nghe đã thấy sợ hãi, Diệp Viễn lại có thể hoàn toàn trấn áp khi chất độc phát tác! 

             Thủ đoạn này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi! 

             Phải biết rằng đây là loại độc khó giải nhất! 

             Lúc này, Ngô Sương người yêu của Trình Trùng Sơn vội vàng cầu xin Triệu Côn nói: “Triệu sư huynh, cầu xin huynh, nhất định phải cứu lấy Trình huynh!” 

             Triệu Côn cười nói: “Muốn ta ra tay đương nhiên là có thể, nhưng bảy phần bảo vật lần này phải thuộc về ta! Hơn nữa do ta lựa chọn!” 

             Sắc mặt Trình Trùng Sơn khẽ thay đổi nói: “Triệu Côn huynh, đây… đây không phải là hơi quá đáng rồi sao?” 

             Triệu Côn thản nhiên nói: “So với mạng của ngươi mà nói, cũng không tính là quá đáng! Nếu như ngươi không trúng độc, đương nhiên ta sẽ không đưa ra yêu cầu này. Nhưng ngươi đã cầu cạnh ta, dĩ nhiên là phải trả một cái giá thật lớn rồi.” 

             Đều là người ra ngoài lăn lộn, chẳng có ai là ngu cả. 

             Đường đường là mồ mả của đệ nhất Ngọc Hoàng Thiên, sao lại chỉ có mấy viên thiên đan được? 

             Chỉ là, giữa đồng môn cũng có một số chuyện không tiện làm quá đáng. 

             Dù sao, chuyện này Trình Trùng Sơn sẽ thông báo với tông môn. 

             Nếu như Trình Trùng Sơn chết một cách không rõ ràng, Tông môn nhất định sẽ truy xét. 

             Nhưng, nếu Trình Trùng Sơn cầu khẩn đến hắn, vậy thì mọi chuyện lại khác. 

             Trình Trùng Sơn thay đổi sắc mặt, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Được rồi! chỉ cần sư huynh ra tay, ta sẽ dâng cho huynh bảy phần!” 

             Triệu Côn mỉm cười gật đầu nói: “Phát lời thề nguyên thần đi!” 

             “Đợi đã! Giải độc được hay không, hình như các ngươi có nói cũng không được tính? Các ngươi có phải là nên trưng cầu ý kiến của ta không?” Diệp Viễn đột nhiên ngắt lời nói. 

             Mấy người huynh đệ này, ngươi đến bàn điều kiện với ta, lại trực tiếp bỏ người giải độc như Diệp Viễn qua một bên. 

             Cái mà Trình Trùng Sơn gọi là ra tay, đương nhiên là để Triệu Côn bắt lấy Diệp Viễn, ép hắn ta giải độc. 

             Thái độ của Trình Trùng Sơn và Triệu Côn hắn sớm đã dự liệu được. 

             Điều làm hắn thất vọng chính là ngay cả Ngô Sương cũng ngoảnh mặt làm ngơ với ân nhân cứu mạng là hắn. 

             Trình Trùng Sơn trúng độc, nàng không đến cầu hắn lại đi cầu Triệu Côn, đương nhiên là không đem sống chết của hắn đặt ở trong lòng. 

             Hoặc là có thể nói, nàng vốn dĩ không hề quan tâm đến suy nghĩ của hắn. 

             Đúng thật là nực cười! 

             Mấy người này quả thật đã tái hiện rõ câu chuyện người nông dân và con rắn, khiến người khác ớn lạnh. 

             Mặc kệ Diệp Viễn có thái độ gì, hắn đã cứu ba mạng người. 

             Đó là sự thật! 

             Nhưng ba người huynh đệ này lại không có một ai sinh lòng biết ơn với hắn. 

             Đệ tử của Ngọc Chân Thiên Tông quả nhiên khiến Diệp Viễn mở mang đầu óc rồi! 

             Triệu Côn nhìn về phía Diệp Viễn, cười châm biếm nói: “Một con kiến hôi, bảo ngươi làm cái gì, thì ngươi cứ đúng như vậy mà làm, trưng cầu ý kiến của ngươi làm gì? Ta biết ngươi tinh thông không gian quy tắc, nhưng ở trước mặt ta, bất cứ thủ đoạn nào của ngươi đều là uổng phí mà thôi. Đương nhiên, nếu như ngươi dựa vào địa thế hiểm trở, ta có hàng ngàn cách để khiến ngươi nghe lời! À, suýt chút nữa thì quên mất, vừa nãy ngươi khiêu khích ta, đúng không?” 

             Diệp Viễn cười nói: “Ngươi nói gì, tiếng chó đang sủa, ta nghe không rõ.” 

             Tiếng hít lạnh. 

             Khiêu khích của Diệp Viễn khiến da đầu tất cả mọi người trở nên tê dại. 

             Lá gan của Quốc Sư cũng quá lớn rồi! 

             Đã đến mức này mà vẫn cường ngạnh như vậy, đây không phải là đang tìm đường chết hay sao? 

             Quả nhiên, ánh mắt Triệu Côn cứng lại, cười lại nói: “Rất tốt, xem ra ngươi thật sự muốn chết! Nếu đã như thế, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!” 

             Khí thế của Triệu Côn khẽ mở, uy áp cường đại lần nữa đè ép tất cả mọi người. 

             Hắn nhìn Diệp Viễn, giễu cợt nói: “Sợ là ngươi không biết, ta ở Ngọc Chân Thiên Tông nổi danh với thân pháp quỷ dị! Chút thủ đoạn đó của ngươi, còn dám khoe khoang trước mặt ta?” 

             Diệp Viễn chỉ cười không nói gì. 

             Triệu Côn bị bộ dáng tươi cười của Diệp Viễn kích thích, hắn hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt thân hình hắn biến mất. 

             “Mất… biến mất rồi!” 

             “Không phải biến mất, mà là quá nhanh! Nhanh đến mức chúng ta không nhìn thấy!” 

             “Cái này cũng quá là nghịch thiên rồi, không hổ là nội môn đệ tử của Ngọc Chân Thiên Tông!” 

             … 

             Thân hình của Triệu Côn biến mất, lập tức vang lên những tiếng thán phục. 

             Thân pháp quỷ dị như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua. 

             Trình Trùng Sơn nhìn về phía Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Thứ ngu xuẩn, Triệu sư huynh là Thiên Tiên Ngụy Bộ tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm của tông môn, ngay cả mười cường giả đứng đầu, nhìn thấy hắn cũng vô cùng nhức đầu!” 

             Mà ngay lúc này, Diệp Viễn đột nhiên rắc một nắm bột màu vàng nhạt lên không trung. 

             Bột xuất hiện bay phấp phới trong gió. 

             Trình Trùng Sơn nhìn thấy liền cười to hơn nói: “Ha ha ha… ngươi không phải bị ngu đấy chứ? Chỉ dựa vào nắm bột phấn này cũng muốn đối phó với Triệu sư huynh sao?” 

             Rầm! 

             Lời còn chưa dứt, một bóng người rơi từ trên không trung xuống. 

             Thân thể Triệu Côn nặng nề ngã xuống đất, co giật không thôi. 

             Lúc này, sắc mặt Triệu Côn trở nên vặn vẹo, giống như hắn đang lên cơn động kinh, mặt mũi méo xệch, không ngừng co giật. 

             Con mắt của Trình Trùng Sơn như muốn lòi ra. 

             Vẻ mặt của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều như dại ra. 

             Đây… chuyện gì đang xảy ra vậy? 

             Một khắc trước, khí thế Triệu Côn hơn người không ai bì nổi. 

             Giây sau lại có thể biến thành như vậy? 

             Rớt xuống rồi! 

             Một cường giả Đại Thiên Cực, vậy mà lại ngã xuống rồi! 

             “Ngươi… ngươi rốt cuộc đã làm gì với Triệu sư huynh?” Trình Trùng Sơn sợ hãi nói. 

             Diệp Viễn cười đáp: “Ta nói rồi, mở ra cấm chế của Ngọc Giản, từ đó học được một vài thứ, luyện chế ra vài đồ chơi, thứ đồ chơi này gọi là Nghênh Phong Đảo, ngươi… chắc là nghe qua rồi nhỉ?” 

             Sắc mặt Trình Trùng Sơn thay đổi, hắn hô lớn: “Nghênh… Nghênh Phong Đảo! Ngươi…vậy mà học được Nghênh Phong Đảo! Đáng chết, vậy chúng ta chẳng phải là…” 

             Lời còn chưa dứt, mắt miệng của Trình Trùng Sơn cũng méo xệch, cả người co giật. 

             “Thở gấp” một tiếng rồi ngã xuống đất. 

             Rầm! 

             Rầm! 

             Rầm! 

eyJpdiI6Iml5UXpmZlEwOXlPb1U3U1wvUUkzWUtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFzVFMxbnhwYyt6Mkk3Z1h6ZnBQc3BTcWxnQnBaanJuMm9UUXVDTzl1aUN1VUNNXC93cFJMMUR6WlZpeVMydngrOXByNUtKZTJyZjNucTR1ZFUyZkRmamZvZUwzcU9RUnZveWVRbGNWQlE4R3l1Vm1QM3VuVk9aZVRSS2ZwN2FZbDkwN2d0MmdjKzV4QVBSK3Vub1hhOHN1SmM4N2ZUSFhld0JmSWFacXFKR09Da1BhblBiMWZpQnV5eVd2NDl4cWs4a3BkUjM5akFmK2FObEFBXC8rOE53ek5FWERxMUNDeWQwM3dxcWZMQ01ldz0iLCJtYWMiOiI3NTg0ZjNkNTM4NjZhOTVjOWIzYjE4M2NhNTdlMWY5OGYyYTdiYjA3ZDBkYTZiMzk1YTJhNGMwNzIyNDdlYzMzIn0=
eyJpdiI6IlNxOTVuR3hXXC9rUnBRcEVnTmlyK0N3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IllBSEtaUmRTc2FkMDZrN3c5SjByTFRmdWtwT3lDWDNUR3R1SndYSGViWXVFQXc1V2k1SjlQSVJoZG9zdUM0Y3NhYWtBKzdPQ0E5N01DdzFSRXdSYzdzS0JwQmpHMGNpcGZhTHROUUEzMFg3Z2Vka3FpM3RMYWM4emF2QW9KQVk0c3pCR2dGU0pFYUM4MjlCYVc5OUJLXC9HaGREVkRGNUZQMFJEaERZWUhwQmFkdGd3MHdBM1AxU0EwSndVY3pJS3d1ZnZwSGdCV0MyWGJTbkE0SUtQSzdxY0FoV0JVc2dRMXJSd05KXC8wQW9SUT0iLCJtYWMiOiI0NGM5NWQ5NjE2NzNkZDE1OGRhOTBlMDA4OWQ1N2ExOGU5YTYxOWU0OTRiOGIxNTIwZmVhZDE5MmM2ZWMyY2M2In0=

             Mấy trăm người cùng ngã xuống một lúc, trợn mắt nằm co giật dưới đất, cảnh tượng này quả thật là ngoạn mục!

Ads
';
Advertisement
x