“Đại… đại ca, huynh đúng là trâu bò! Nghênh Phong Đảo này, rốt cuộc đây là thứ gì, sao lại lợi hại như vậy?” Đường Vũ giơ ngón tay cái nói với Diệp Viễn. 

             Nhìn thi thể nằm đầy trên mặt đất, Đường Vũ vẫn còn có chút sợ hãi. 

             Cảnh tượng trước đây thực sự đã đi sâu vào lòng người. 

             Diệp Viễn chỉ rắc một nắm bột đã khiến hàng trăm cường giả ngã xuống. 

             Ngay cả đám cường giả như Triệu Côn cũng không chống lại được. 

             Diệp Viễn cười nói: “Nghênh Phong Đảo là một loại thuốc mê cực mạnh, gió thổi không bay, không hỗn loạn, đụng vào nhất định sẽ nhiễm phải, trừ khi chuẩn bị trước thuốc giải, nếu không dưới Vô Cực Thiên Vị, không có thuốc nào giải được!” 

             Đường Vũ nghe xong không khỏi líu lưỡi không nói nên lời. 

             Thứ đồ chơi này cũng quá yêu nghiệt rồi. 

             “Nhưng mà huynh làm tê bọn họ rồi, chuyện này giải quyết thế nào! Nếu như Ngọc Chân Thiên Tông biết được nhất định sẽ thiêu rụi Đông Lâm Quốc! Đường Vũ cau mày nói. 

             Diệp Viễn thản nhiên đáp: “Ta tự có sắp xếp.” 

             Dứt lời, Diệp Viễn lấy ra một bình nhỏ, quơ quơ trước mũi đám người Triệu Côn. 

             Sau khoảng nửa giờ, Triệu Côn từ từ lấy lại sức, thỉnh thoảng lại lên cơn co giật. 

             Nhưng thỉnh thoảng vẫn khiến người ta nhịn không được phải bật cười. 

             “Tiểu… tiểu tử, ngươi… hức… dám ra tay với ta... hức, ngươi chết chắc rồi!” Triệu Côn vừa co giật vừa đe dọa Diệp Viễn. 

             Đệ tử Ngọc Chân Thiên Tông, cường đại ngang tàng trong tông môn. 

             Chết đi một Quân Thiên, Ngọc Chân Thiên Tông cũng không sao cả. 

             Nhưng, nếu chết đi Triệu Côn thì lại khác! 

             Triệu Côn là đệ tử nội môn nằm trong mười người giỏi nhất, tương lai phía trước còn đang tươi sáng. 

             Nếu như hắn chết ở Đông Lâm Quốc, Ngọc Chân Thiên Tông nhất định sẽ giáng cơn giận thiên lôi xuống. 

             Diệp Viễn cười nói: “Tù nhân dưới bậc, ngươi có thể giả bộ với ta được nữa không? À, quên nói cho ngươi biết, cái vừa nãy ngươi ngửi tên gọi là Thất Thất Tố Hồn. Loại độc này, Triệu sư huynh đây hiểu biết sâu rộng chắc hẳn là nghe qua nhiều rồi nhỉ?” 

             Nghe thấy cái tên này, Triệu Côn không nhịn được co giật. 

             Lần này là bị dọa cho co giật. 

             Độc Thất Thất Tố Hồn, độc ác không gì sánh được. 

             Một khi độc phát, phải chịu tra tấn bảy bảy bốn mươi chín ngày mới mất mạng. 

             Trong bốn mươi chín ngày này, ngày nào cũng thảm như ngày nào, người bình thường căn bản không chịu nổi mười ngày đã tự sát. 

             Mà loại độc này, chính là một món độc gia truyền khác của đệ nhất Ngọc Hoàng Thiên – Chung Kiến Thù. 

             Đương nhiên, loại độc này đều là trước khi hắn thành danh. 

             Sau khi hắn đột phá lên Ngọc Hoàng Thiên, hắn đã không sử dụng đến những độc cấp thấp này. 

             Nhưng mà dùng để đối phó với Triệu Côn là đủ rồi! 

             “Ngươi… ngươi muốn thế nào!” Triệu Côn sợ sệt nói. 

             Diệp Viễn cười đáp: “Cũng không muốn thế nào cả, ta dự định sẽ cùng các ngươi đi Ngọc Chân Thiên Tông!” 

             Đồng tử Triệu Côn khẽ co rút lại, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn đi Ngọc Chân Thiên Tông?” 

             Không chỉ có Triệu Côn, đám người Đường Vũ cũng sửng sốt không kém. 

             “Đại ca, huynh đi Ngọc Chân Thiên Tông để làm gì? Ngọc Chân Thiên Tông vô cùng bài xích phi thăng giả, huynh đến đó không phải là tự chui đầu vào lưới hay sao? Đường Vũ sửng sốt nói. 

             Diệp Viễn đáp: “Đi Ngọc Chân Thiên Tông đương nhiên là có lý do riêng. Huynh đệ, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, chúng ta chia tay nhau từ đây đi!” 

             Mặc dù biết Diệp Viễn sớm muộn cũng sẽ rời đi, nhưng đến tận hôm nay Đường Vũ cũng không hề muốn. 

             Từ bị Diệp Viễn chặt đứt một tay đến người đáng tin bên cạnh Diệp Viễn. 

             Ngưỡng mộ của hắn đối với Diệp Viễn sớm đã không thể diễn tả bằng lời. 

             “Đại ca, ta…” Đường Vũ nghẹn ngào nói. 

             Diệp Viễn cười nói: “Không cần lo lắng, Ngọc Chân Thiên Tông mặc dù bài xích phi thăng giả, nhưng bọn họ đối với thiên dược sư như ta lại như ruộng hạn chờ mưa. Cộng thêm đệ tử trong nội môn hết lòng giúp đỡ, muốn tiến vào tông môn hẳn là không khó. Đúng không, Triệu Sư huynh?” 

             Sắc mặt Triệu Côn thay đổi liên tục, thỉnh thoảng vẫn còn co giật, cuối cùng chỉ có thể gật đầu. 

             Không còn cách nào khác, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu! 

             Hơn nữa, Diệp Viễn nói không sai, thiên dược sư ở Ngọc Chân Thiên Tông cực kỳ khan hiếm. 

             Lấy thực lực đan đạo của Diệp Viễn mà nói, đến đó đương nhiên có thể đứng vững. 

             Cứ như vậy, Diệp Viễn đã áp giải bốn người Triệu Côn lên đường đến Ngọc Chân Thiên Tông. 

             Về phần Lâm Lan, Diệp Viễn để hắn tạm thời ở lại Đông Lâm Quốc. 

             Một phi thăng giả như hắn mang theo đồ đệ tiến vào tông môn quả thật ngứa mắt. 

             Bốn người Triệu Côn là một phiền não! 

             Bọn hắn tới bắt người, kết quả lại đổi ngược lại thành phạm nhân của người khác. 

             Trong Đông Lâm Quốc, Diệp Viễn cứu Nhị Hoàng Tử, xử tử Đại Hoàng Tử. 

             Cũng coi như là thuộc về tranh giành hoàng vị. 

             Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Diệp Viễn áp giải bốn người đi về phía Ngọc Chấn Thiên Tông. 

             … 

             Diệp Viễn đi Ngọc Chân Thiên Tông, thứ nhất là để tìm kiếm bí mật liên quan tới núi Thông Thiên, thứ hai là tìm cách cứu Mộ Linh Tuyết. 

             Đại tông môn có nội tình thâm sâu, có rất nhiều thủ đoạn thần bí. 

             Biết đâu lại có cách thức ngưng tụ thần hồn? 

             Đương nhiên, đi Ngọc Chân Thiên Tông cũng có vài phần mạo hiểm. 

             Nếu như tông môn quá mức thù địch phi thăng giả, hắn cũng có khả năng đưa cừu vào miệng sói. 

             Có điều, có Triệu Côn ở đây là một lợi thế, Diệp Viễn cho rằng tình huống đó khó xảy ra. 

             Diệp Viễn tự tin, lấy thực lực đan đạo của hắn mà nói, có thể đủ đứng vững ở Ngọc Chân Thiên Tông. 

             Thậm chí rắc rối như Quân Thiên, thật ra cũng không tính là phiền phức. 

             Cứ nói Quân Thiên ở rừng rậm Mặc Quang gặp phải Chân Linh Nhị Phẩm là xong rồi. 

             Sống chết của một tên chấp sự ngoại môn, tông môn chắc chắn sẽ không để vào trong mắt. 

             Còn về Diệp Viễn chẳng qua chỉ là hiểu lầm. 

             So với một thiên dược sư siêu phàm mà nói, mất đi một tên chấp sự ngoại môn chẳng có gì đáng kể. 

             Việc nào nặng việc nào nhẹ, hắn tin những người có danh vọng của tông môn có thể rõ ràng. 

             Lần này đi Ngọc Chân Thiên Tông cần bôn ba mấy năm, hắn đã đi qua hơn mười đại quốc. 

             Những quốc gia này đều nằm dưới sự cai trị của Ngọc Chân Thiên Tông. 

             Sau một tháng, đoàn người rời khỏi biên giới Đông Lâm Quốc, đến địa phận của Cổ Húc Quốc. 

             Trước mắt là một mảnh đất hoang vắng. 

             “Diệp Viễn, ngươi dùng độc khống chế chúng ta, ngươi không sợ bị trưởng lão tông môn phát hiện ra sao? Triệu Côn trầm giọng nói. 

             Hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể bị Diệp Nguyên khống chế? 

             Diệp Viễn cười nói: “Ngươi cũng quá coi thường độc dược đệ nhất Ngọc Hoàng Thiên rồi! Ta lựa chọn Thất Thất Tố Hồn, đương nhiên là do nó không dễ dàng bị phát hiện! Chỉ cần các ngươi dùng thuốc của ta đúng giờ, cho dù là thiên dược sư tam phẩm ở đây đi chăng nữa cũng không phát hiện được các ngươi đã trúng độc! Trừ khi, cường giả Ngọc Hoàng Thiên của Ngọc Chân Thiên Tông tự tay kiểm tra cho các ngươi! Nhưng mà, có khả năng sao?” 

             Sắc mặt Triệu Côn thay đổi, trong lòng tuyệt vọng. 

             Nghĩ tới sau này, mỗi ngày đều phải sống dưới uy quyền của Diệp Viễn, hắn dường như muốn phát điên! 

             Nhưng phát điên thì có thể làm được gì cơ chứ? 

             Hắn vốn tưởng rằng, lần này sẽ kiếm được một khoản. 

             Ai ngờ cuối cùng lại tự nhảy xuống hố! 

             Nghĩ đến đây, hắn giận không nhịn được một cước đá lên người Trình Trùng Sơn, đạp bay hắn ra ngoài. 

             “Tất cả mọi chuyện là tại ngươi cái đồ đầu heo này! Nếu như không phải do ngươi, làm sao ta lại bị hại thành thế này!” Triệu Côn hét lên nói. 

             Dọc đường đi, chuyện phát sinh như vậy không phải lần đầu xảy ra. 

             Trình Trùng Sơn bò dậy cười lạnh nói: “Ta là heo lẽ nào huynh không phải? Đường Đường là một trong mười đệ tử mạnh nhất nội môn, vậy mà bị người ta đánh ngã cũng không biết!” 

             Triệu Côn nghe vậy giận giữ nói: “Cẩn thận lão tử giết chết ngươi!” 

eyJpdiI6InpFOXlxMk5nU3NobHJjeDhNcVNuaGc9PSIsInZhbHVlIjoiNllFcmhNRU5TQk9qSXBOSU1CZU8yZW9QWDZZVXpCeW1FRXBXOExXNDFXOHpcL01Vd0tSNkFDQTZBR0ZJSVZFVVFMZ0NNNHNCVUlUMnlpYitSUVBXbTAyRGFtM01MekEwZFBNT2hEZHkzakh4XC9naVhEKzRaMjhXTWRCVVV6VXNQcjQzYlN3c2NVRjMwcDB4bVJrUTJrelJla3drUWI5UkM3QXRjM2lsUEVkYThsT3QyWTFaZEhSYU51VzJuUDkrRU15aXdrTGY0RjJIbHc1WkY2K09cL0REZlF0OUdmVjVTZjZrRDNyREE4aVQrND0iLCJtYWMiOiJmOTdkNjc3NzYyZWJhYjMxZDNkYjgxMDVlN2MzM2NkYmVjMDQ4YzQxMzQ1M2M3NjVlNjk0Y2Y4ZWE4NzAzNzU1In0=
eyJpdiI6InFpRnN3VkhhbVJtb3pVSjY0K2pYM1E9PSIsInZhbHVlIjoiZlUwc00rdk1YY1Zta2R6OUcxTG8renhrOE9LNWtleWJ5aTV1ZDg3enRRQlVUNWZuNGxna2tcL0tnOFJOR05xTWY3cU96WmppZVV0MFI1NWpJU1VmUnM4YTRDVTRJeWlDSHVcL2diNFhsNzlBeEo1Q3QzRnN3RWlGUWplQ01NNllHaklcL3J1NEFpSzlBRkEydnN0QlFDbnZLTmR0NllWUjZDbjU1YmFkdmFJWVc2QUptWkt2M3BnejN3R29za3phQ2xsT3BxeGZsTm5PeWNTR052akttNjhaQWZzd2FvYThQdDQ3XC83VGN3QUFxdmhVTm9vU1l3OVNGalREa0VaOWR2M1JPWmRKZWM3QjNCSGVhYmVFMkc4aXI1TXBVY1NKTm4zeEhNSWRUTVozVTVvZnVOMFFTQnlpVVwvSm1mbTFNTHM5dSIsIm1hYyI6ImUwN2FjN2ZhOTU0MTQ1Mjk3NzY0OWEyZDA5YjdkOWY3OWE1ZTM4MGY3YjZhZjY4Y2VjYjc5MjcyMDVmMTYwNTIifQ==

             Ánh mắt hắn khẽ ngưng lại, kinh ngạc nói: “Phi… phi thăng giả! Phi thăng giả Vô Cực Thiên Vị! Ngươi… ngươi là ngọc diện kiếm khách – Lạc Vân Khinh.

Ads
';
Advertisement
x