“Đó là một việc lớn, không phải ta có thể xử lý! Ta sẽ bẩm báo chưởng môn tự mình giải quyết chuyện này!” Mạc hộ pháp trầm giọng nói. 

             Mặc kệ nói thế nào, Diệp Viễn đúng là Thanh Dực hộ pháp. 

             Thậm chính cấp bậc còn nằm trên hắn ta. 

             Diệp Viễn không thèm để ý nói: “Tùy ngươi!” 

             Mạc hộ pháp nâng cao giọng nói: “Tạm dừng khảo hạch nhập môn! Đợi ta báo cáo chuyện này với chưởng môn sư thúc rồi quyết định tiếp!” 

             Lời còn chưa dứt, một luồng khí tức khủng khiếp bất thình lình phủ xuống. 

             Một lão giả áo đen gào thét phóng tới từ chân trời, lửa giận ngút trời! 

             “Là ai giết đồ nhi của lão phu!” Giọng nói như sấm chấn động mọi người gần như không đứng vững. 

             “Thạch trưởng lão!” 

             “Sư tôn!” 

             Mạc hộ pháp và Hàn Thiên Vân cùng nhau hoảng sợ nói. 

             Người này đúng là sư tôn của Lục Triển Nguyên và Hàn Thiên Vân, Ngọc Hoàng Thiên trưởng lão của Võ Định Thiên Tông, Thạch Phi Vũ! 

             Ngọc Hoàng Thiên vừa ra, tất cả mọi người đều bị áp chế khó có thể hô hấp. 

             Quá mạnh mẽ! 

             Lão giả áo đen vừa hạ xuống đất, nhìn thấy thi thể của Lục Triển Nguyên thì tức giận không thôi. 

             “Thiên Vân, là ai giết Triển Nguyên?” Thạch Phi Vũ giận dữ hỏi. 

             Hàn Thiên Vân chỉ vào Diệp Viễn: “Chính là hắn!” 

             Nghe vậy, Thạch Phi Vũ không khỏi sững sờ, hỏi: “Tiểu Cực Thiên Vị? Chỉ dựa vào hắn đã có thể giết chết Triển Nguyên? Chẳng lẽ hắn là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó gặp?” 

             Sắc mặt Hàn Thiên Vân rất khó nhìn, lúng túng nói: “Không phải, hắn... là tư chất hạ đẳng! Hơn nữa lực tương tác chỉ có bốn phần! Chẳng qua hắn dùng thủ đoạn ác độc xuất thần nhập hóa, sư đệ vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hắn dùng Nghênh Phong Đảo giết chết.” 

             Ánh mắt Thạch Phi Vũ trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi đang làm cái gì, vì sao không báo thù cho sư đệ của ngươi?” 

             Hàn Thiên Vân cười khổ: “Lạc sư huynh đưa lệnh bài Thanh Dực cho hắn! Bây giờ tiểu tử này chính là Thanh Dực hộ pháp!” 

             “Cái gì? Làm càn! Tiểu tử Lạc Vân Khinh này, những năm này càng ngày càng càn quấy! Đưa Thanh Dực lệnh bài cho một tên Tiểu Cực Thiên Vị, còn là tư chất hạ đẳng, hắn ta muốn làm gì đây?” 

             Thạch Phi Vũ tức giận không ngớt, những người khác câm như hến. 

             Lực uy hiếp của Ngọc Hoàng Thiên thật sự quá mạnh mẽ! 

             “Không cần phải để ý đến hắn ta! Tiểu Cực Thiên Vị, tư chất hạ đẳng, vốn dĩ không xứng có được Thanh Dực lệnh bài! Thiên Vân, ra tay đi!” 

             Thạch Phi Vũ bá đạo vô song, hoàn toàn không muốn nói thêm lời nào, trực tiếp phán Diệp Viễn tử hình! 

             Thậm chí lão ta còn không thèm để Thanh Dực lệnh bài vào mắt. 

             Ánh mắt Diệp Viễn trở nên lạnh lẽo, cười khẩy: “Uy phong các hạ thật lớn!” 

             Thạch Phi Vũ nhíu mày hỏi: “Tiểu tử, ngươi dám nói như vậy lão phu?” 

             Diệp Viễn bật cười: “Như thế nào, ngươi cũng muốn giết ta rồi, chẳng lẽ lại còn muốn Diệp mỗ cảm ơn ngươi? Có phải ngươi lớn tuổi nên đầu óc cũng hư mất rồi không?” 

             Hít... 

             Xung quanh truyền đến một trận tiếng hít khí lạnh, gia hỏa này, đúng là điên rồi! 

             Đây chính là cường giả Ngọc Hoàng Thiên đấy! 

             “Ha ha, đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp! Có phải ngươi cho rằng Lạc Vân Khinh cho ngươi chỗ dựa thì ngươi có thể không kiêng nể gì cả không? Ta nói cho ngươi biết, hắn ta ở trước mặt lão phu chẳng phải cái thá gì đâu! Ngươi giở thủ đoạn giết chết Triển Nguyên, ta muốn ngươi đền mạng cho nó!” Thạch Phi Vu cười gằn. 

             Thân là cường giả Ngọc Hoàng Thiên, lúc Thạch Phi Vũ giơ tay nhấc chân đều mang lại áp lực cực lớn cho những Tiểu Cực Thiên này. 

             Lão ta nói giết người, gần như mọi người sắp nghẹt thở. 

             “A, thật sao? Thạch sư thúc, đúng là càng ngày càng bá đạo nha! Có thể tự tiện làm chủ đồ sát Thanh Dực hộ pháp à?” Đúng lúc này một giọng nói thảnh thơi vang lên. 

             Sắc mặt Hàn Thiên Vân và Mạc hộ pháp cùng thay đổi, hoảng sợ nói: “Lạc Vân Khinh!” 

             Chỉ thấy một người đeo kiếm bước ra, không phải Ngọc Diện kiếm khách Lạc Vân Khinh thì là ai? 

             Nhìn thấy Lạc Vân Khinh trở về, Diệp Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. 

             Cường giả Ngọc Hoàng Thiên mang lại cho hắn áp lực thật sự quá lớn! 

             Ánh mắt Thạch Phi Vũ trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hừ! Lão phu thân là trưởng lão, chẳng lẽ giết chết một người... Hả? Ngươi... Ngươi đột phá?” 

             Thạch Phi Vũ vừa nói được một nửa thì chợt phát hiện ra khí tức của Lạc Vân Khinh có chút không đúng! 

             Rõ ràng đã vượt qua Vô Cực Thiên Vị, đạt đến Ngọc Hoàng Thiên Vị! 

             Điều hoảng sợ này không phải là chuyện đùa! 

             Lạc Vân Khinh cười nói: “Một năm này, ta khiêu chiến mười một phân đà của Ngọc Chân Thiên Tông, trước sau giao thủ với hai mươi tám vị cường giả Vô Cực Thiên Vị, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, chém giết sáu vị hộ pháp Ngọc Chân Thiên Tông, rốt cục cũng đâm xuyên tầng cửa sổ này!” 

             Từ Vô Cực Thiên đến Ngọc Hoàng Thiên là một khảo hạch rất lớn. 

             Cho dù Lạc Vân Khinh có thiên phú tuyệt luân cũng bị vướng lại rất nhiều năm. 

             Lần đánh lén trấn Thanh Ngưu lúc này hoàn toàn chọc giận Lạc Vân Khinh. 

             Hắn ta dùng lực lượng một người, giết Ngọc Chân Thiên Tông người ngã ngựa đổ! 

             Thế nhưng không nghĩ rằng dưới chiến đấu ác liệt, hắn ta lại phá vỡ gông cùm xiềng xích, đột phá một khảo này! 

             Sắc mặt Thạch Phi Vũ vô cùng khó xem! 

             Vốn dĩ lão ta không thích Lạc Vân Khinh bướng bỉnh quyến cuồng, nhiều lần chèn ép hắn ta. 

             Nhưng lại không nghĩ rằng, hiện tại vậy mà tiểu tử này đột phá Ngọc Hoàng Thiên, ngồi ngang hàng với lão ta! 

             “Chúc mừng Lạc tiền bối!” Diệp Viễn nói từ đáy lòng. 

             Thật ra nếu như không bởi vì Lạc Vân Khinh, nói không chừng lúc trước Diệp Viễn đã đi thẳng xuống núi rồi. 

             Thanh Dực hộ pháp cái gì chứ, Diệp Viễn vốn chẳng thèm quan tâm. 

             Hắn có ngạo khí của chính mình. 

             Chẳng qua Lạc Vân Khinh đã ẩn núp ở Đông Lâm quốc mười năm chỉ vì mời chào hắn. 

             Nếu cứ rời đi như vậy, Diệp Viễn không khỏi rất có lỗi với sự xem trọng của Lạc Vân Khinh. 

             Lạc Vân Khinh cười lớn: “Lại nói tiếp, còn phải đa tạ Diệp huynh đệ ngươi rồi! Nếu như không phải ngươi đưa ta ít đồ chơi kia, nói không chừng lần này ta thật sự không về được! Càng không cần phải nói tới đột phá Ngọc Hoàng Thiên Vị!” 

             Lần này Lạc Vân Khinh đùa quá lớn, gây xích mích với hầu như toàn bộ lực lượng của Ngọc Chân Thiên Tông. 

             Thậm chí Ngọc Chân Thiên Tông còn phái ra cường giả Ngọc Hoàng Thiên cường giả muốn đá hắn ta rớt ngựa. 

             Chỉ tiếc Lạc Vân Khinh là thần long thấy đầu không thấy đuôi, một người đánh du kích bốn phía khiến bọn họ không có chỗ ra tay. 

             Tuy nhiên cho dù như vậy, Lạc Vân Khinh đối mặt với rất nhiều cường giả cùng cấp, nhiều lần gặp nguy hiểm nhưng vẫn còn sống. 

             Diệp Viễn ném cho hắn ta một ít đồ chơi, mặc dù không có tác dụng lớn với Vô Cực Thiên Vị nhưng thật sự đã tạo ra hiệu quả bất ngờ khiến người khác không kịp đề phòng. 

             Giống như Nghênh Phong Đảo, vào thời khắc mấu chốt chỉ cần tê liệt một chút như vậy thôi. 

             Đối với cao thủ như Lạc Vân Khinh chính là sơ hở chết người! 

             Cuộc nói chuyện của hai người rơi vào trong tai người khác như sấm sét. 

             Lạc Vân Khinh đã đột phá Ngọc Hoàng Thiên Vị, vậy mà lại xưng huynh đệ với Diệp Viễn! 

             Xem ra cái Thanh Dực lệnh bài này thật sự không phải tùy tiện đưa! 

             Có điều một tên tiểu tử tư chất hạ đẳng, dựa vào cái gì khiến hắn ta xem trọng như thế? 

             Chỉ dựa vào việc hắn có thể đánh bại Lục Triển Nguyên cùng cấp ư? 

             Không đủ nhỉ? 

eyJpdiI6IitpUHhXWmFJQmlcL2N0dUFKZWZIcWh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhSNVJaQ1gwa3Z6UHFwUmxCa1BOWEhCdXBPSGRPOWM0ZXFSYnM1MEFIamZnWUpQTW9Xakpac2ZPeXV5UDFxMlA0cFBxMHVWZmtIdTBxNjJEcnhyZlhzYTFXMGlnVm1rMFpYQVwvRUlPQkMyXC91MzByOENGRHJ0dEQrd1NmeVYzcE1DUGxWbWVLajBZNldaN25ZbEV2czNWTGVBQzJoSDZaak9yMzRvTVwvNG5MeE82RnZaTlljejljczhDMzJGTm52aDVIamtKZEhqeFwvR0tNOUV1R0ZvRk1DRWJ4TjY1TkxOK0NhaVhSaCt6K012d0I0XC9GNUVqYlpFMU5zRFcrZ1wvK2RCXC9MSnY5a2RiTjRrUHhrR1V1SDE3Qmxrc2ZjRk8xY09vdlowd2U0b1I1TmF0NXl4N3dIcjJicENiNFNcLzR5V0JQQzhZYTUyTFJuUDJXUWpmbXZJY3hLRmVPN1VNaXhzWW1LMXU0TzhZT3JtNFJ2MzlWUk1Va2FFVDNqdnY2WmVKQ2JSR1NldElVc0hteTFXRlwvMVcxdVJjd2M5VnliSHVkR3poaHZOazV6eVU9IiwibWFjIjoiYjJmYzM2MWJkYjY1YzM5Y2NlODkzY2UxNzMzZWViMTAyZDE3NWIyYjE2NjFmMzA0ZGEyZjAzYjJhYTBjYjFkZCJ9
eyJpdiI6Ik9mNEZaUDQxQUp5NzVOOVlNeHMyUEE9PSIsInZhbHVlIjoiWFhmcXNVQVdDdHNvUis4eVpjTVJTdEppVlU3VWQ1ekFRQ2ZZcGNBU05LSGFReVwvcWRFOElTQjZLYUtsbVNtKzQ0KzVKUmJ6V3ZkUXdJcktnd1lBdzUzRGpzaldTT1p6TldUY2x1MG54UDdwalVyMnhlNzBCM1NVNjNrSlM1V1JuR2oxTG9LVTliTnVOS0dFaVh4c0UwMlptWGVRb2V3c0NMOXhzOTc0OWxLdkRweTA3bzE1TXo4VXRKY3k1OUNyd095dENHeWo0SmNMNG1oUlMrYnNaQ0VUanZ6dmZGXC9Bb2pWRGZxaVhkdUdMczY0dHgxVlZ5aERTdlwvTXlIaFdWWGRuRG5tUnc3TjRSSTJ5eGs3M0hrYmo3SXI2aVorT05hMFlkbWN0SHF5R3JBTDRiXC81YXhnbk5HeHYxWlFTcVVZIiwibWFjIjoiYjljMDY3N2I3OTZkOTI5OTkzZWRmN2M2N2U5MDc0NjZjMjVlZDk3NGExZGUwOWE1ODE5MTA4NGJlOGJmODU3ZCJ9

             Lạc Vân Khinh cười lớn: “Huynh đệ tốt! Chuyện của ngươi cứ ghi trên người đại ca! Cái tên Lục Triển Nguyên kia, ta đã khó chịu hắn ta từ rất lâu rồi, giết rất tốt! Quả nhiên ta không có nhìn lầm người, tính tình của Diệp huynh đệ rất hợp khẩu vị của Lạc Vân Khinh ta! Ha ha ha..., Thạch sư thúc, à không, Thạch sư huynh, Diệp Viễn này, có ta bảo vệ rồi! Nếu ngươi cảm thấy mất hứng, hai ta lập tức đánh một trận, như thế nào?”

Ads
';
Advertisement
x