Là kiếm giả, kiệt ngạo bất tuân, ý cao trời xanh, đặc biệt không quen nhìn chuyện bất bình trên thế gian. 

             Lục Triển Nguyên ỷ vào chỗ dựa Thạch Phi Vũ, vô cùng ngang ngược càn rỡ trong tông môn. 

             Lạc Vân Khinh không quen nhìn, từng ra tay giáo huấn qua mấy lần. 

             Cũng chính bởi vì như vậy mà Thạch Phi Vũ nhìn hắn ta rất khó chịu. 

             Đánh đồ đệ của hắn ta chính là đánh vào mặt hắn ta! 

             Lại nói tiếp, ngược lại một mạch này của Thạch Phi Vũ thật sự là nhất mạch tương thừa. 

             Từ Thạch Phi Vũ đến Lục Triển Nguyên, lại đến Lý Trọc đều là một cái đức hạnh. 

             Bá đạo! 

             Ngang ngược! 

             Chẳng qua lúc trước, Lạc Vân Khinh kiêng kị thực lực của Thạch Phi Vũ, không thể làm quá phận mà thôi. 

             Nhưng mà Lạc Vân Khinh không nghĩ tới, Diệp Viễn càng ngang ngược hơn cả hắn ta! 

             Lại có thể cứ thế giết chết Lục Triển Nguyên! 

             Loại tính tình không kiêng kị, không sợ cường quyền này rất hợp khẩu vị hắn ta. 

             Có điều phía bên kia, Thạch Phi Vũ bị đánh mặt liên tiếp đã bùng nổ lửa giận. 

             Đồ đệ của hắn ta bị người khác giết, hiện tại còn nói giết rất tốt! 

             Thật sự xem trưởng lão hắn ta ăn chay à? 

             “Tốt, tốt, tốt! Ngược lại lão phu rất muốn nhìn xem hậu sinh đáng sợ như thế nào!” Thạch Phi Vũ nói liên tục ba chữ “Tốt”, có thể thấy được sự tức giận lúc này của hắn ta. 

             Khí thế của Ngọc Hoàng Thiên vừa bùng nổ, uy áp khủng khiếp ngay lập tức bao phủ Lạc Vân Khinh. 

             Trung vị Ngọc Hoàng Thiên! 

             Sắc mặt Lạc Vân Khinh không hề thay đổi, kiếm ý trên người phóng thẳng lên trời. 

             Mặc cho hắn thấp hơn Thạch Phi Vũ một cảnh giới nhỏ nhưng chiến ý của Lạc Vân Khinh lại xé rách trời xanh! 

             Hai đại cao thủ Ngọc Hoàng Thiên giằng co, sắc mặt mọi người rối rít thay đổi. 

             Ngũ đại Thiên Vực, có thể đạt tới Ngọc Hoàng Thiên chính là chư hầu một phương! 

             Bất kể ở tông môn nào đều giữ vị trí rất cao. 

             Cường giả bậc này sẽ không tùy tiện ra tay. 

             Nhưng vừa ra tay sẽ long trời lở đất! 

             Không đợi có người dặn dò, mọi người rối rít nhượng bộ lui binh, sợ bị ảnh hưởng đến. 

             Vèo! 

             Đột nhiên bóng dáng của Lạc Vân Khinh biến mất, hắn ta ra tay trước! 

             Ầm ầm ầm... 

             Hai người giao thủ, ngay lập tức đánh cát bay đá lở, đất rung núi chuyển. 

             Trên đỉnh Thiên Hồi Phong ngay lập tức biến thành một đống bừa bộn. 

             Chẳng qua dù Lạc Vân Khinh thấp hơn Thạch Phi Vũ một tiểu cảnh giới, hắn ta lại không hề ở thế hạ phong! 

             Mạc hộ pháp trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ nói: “Kiếm ý của Lạc sư huynh ngập trời, vừa vào Ngọc Hoàng Thiên đã đánh ngang tay với Thạch trưởng lão! Hắn ta đã là người ở hai thế giới với chúng ta rồi!” 

             Ánh mắt Hàn Thiên Vân lập loè, đột nhiên cảm thấy khó chịu. 

             Người bên cạnh bọn họ bất ngờ cá chép vượt long môn, trở thành người trên cao. 

             Sự chua xót trong đó chỉ có bọn họ hiểu rõ. 

             Hai người kịch chiến say sưa, bỗng nhiên một luồng kiếm quang bay tới từ bên ngoài. 

             Ầm! 

             Một tiếng nổ mạnh truyền đến trực tiếp đánh bay hai người. 

             Ngay sau đó, một người trung niên tiên phong đạo cốt đạp không bay đến. 

             Nhìn thấy người này, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, lập tức hành lễ. 

             Ngay cả người kiêu ngạo như Lạc Vân Khinh cũng khom người thi lễ. 

             “Bái kiến tông chủ!” 

             Diệp Viễn ngạc nhiên, không nghĩ tới lại kinh động đến tông chủ! 

             Mặt mũi người này như quan ngọc, thần sắc nội liễm, vừa nhìn đã biết là cao thủ. 

             “Hừ! Hai đại Ngọc Hoàng Thiên, lại đánh nhau tàn nhẫn trước cửa tông môn nhà mình, còn ra thể thống gì? Trong mắt các ngươi còn có tông chủ ta không?” Người trung niên trầm giọng hỏi. 

             Rõ ràng lão ta rất khó chịu với việc người trong nhà nội chiến. 

             Kẻ ác Thạch Phi Vũ cáo trạng trước, vội vàng nói: “Chưởng môn sư huynh sáng tỏ! Tiểu tử Lạc Vân Khinh không biết tìm tới một tên vô sỉ từ chỗ nào, chưa vào tông môn đã giết chết đồ nhi yêu quý của lão phu! Thế mà tên này còn nói giết rất tốt! Lão phu tức giận không nhịn nổi mới đánh nhau với hắn ta!” 

             Đè ép hai đại cao thủ xong, ngược lại tông chủ không tức giận giống như trước. 

             Lão ta liếc nhìn Lạc Vân Khinh, trong ánh mắt lộ vẻ tán thành, khen: “Vân Khinh, không tệ!” 

             Lạc Vân Khinh nói: “Tạ tông chủ tán dương!” 

             Tông chủ thản nhiên nói: “Ngươi đã gia nhập Ngọc Hoàng, là trưởng lão Thiên Tông! Sẽ cử hành đại điển sắc phong cho ngươi! Chẳng qua chuyện hôm nay, phải chăng nên có nói rõ một lời?” 

             Lạc Vân Khinh thản nhiên nói: “Lục Triển Nguyên có lý do đáng chết, không cần giải thích nhiều! Huống hồ, dưới cái nhìn của Vân Khinh, nếu chết một tên Lục Triển Nguyên có thể khiến Diệp Viễn thoải mái thì rất đáng giá!” 

             “Ngươi! Lạc Vân Khinh!” Thạch Phi Vũ ở bên cạnh tức giận đến sắp nổ tung. 

             Nói như vậy, đồ đệ của lão ta cứ thế chết vô ích vậy hả? 

             Mặt của lão ta lại bị đánh? 

             Hơn nữa còn là một tiểu tử Tiểu Cực Thiên Vị đánh! 

             Chuyện này kêu cường giả Ngọc Hoàng Thiên như lão ta biết giấu mặt vào đâu? 

             Những người khác nghe xong lời này cũng sợ ngây người. 

             Bọn họ đều biết tư chất của Diệp Viễn, mặc dù sức chiến đấu Diệp Viễn biểu hiện ra ngoài rất khiến người khác ngạc nhiên nhưng tư chất còn đó, không gian phát triển có hạn. 

             Thế nhưng Lạc Vân Khinh lại nói, chỉ cần làm cho Diệp Viễn hài lòng, chết một người Lục Triển Nguyên hoàn toàn không sao cả. 

             Ý tứ trong lời nói nói đúng là chết rồi cũng vô ích! 

             “Sư huynh, ngươi nghe một chút đi, tên này nói cái gì thế! Triển Nguyên chính là Thái Dương chi thể Tiên Thiên ngũ phẩm, tương lai có hi vọng cao bước vào Ngọc Hoàng Thiên! Thế mà cái chết của nó chỉ để mua vui cho một tên tư chất hạ đẳng?” Thạch Phi Vũ mạnh mẽ lên án. 

             Tông chủ cũng nhíu mày, nhìn về phía Diệp Viễn hỏi: “Tư chất hạ đẳng?” 

             Thạch Phi Vũ nháy mắt, Hàn Thiên Vân hiểu ý, vội vàng nói: “Khởi bẩm tông chủ, vừa rồi Diệp Viễn đã thông qua trận pháp, không có đạo thể, tư chất hạ đẳng, lực tương tác chỉ có bốn phần!” 

             Hàng lông mày của tông chủ xoắn chặt vào nhau. 

             Hiện tại lão ta hơi cảm thấy Lạc Vân Khinh này mượn đề tài để nói chuyện của mình rồi. 

             “Vân Khinh, chuyện này không phải chuyện đùa, cần phải hướng về lòng người Thiên Tông! Nếu ngươi không thể đưa ra một lời giải thích, bản tông chủ sẽ trừng trị nghiêm khắc!” Giọng điệu của tông chủ lời nói trở nên nặng nề. 

             Nghe xong, trong lòng Thạch Phi Vũ mừng rỡ hả hê. 

             Hai người này lớn lối như thế, xem các ngươi còn có thể hung hăng càn quấy đến mức nào! 

             Lạc Vân Khinh không để ý, thản nhiên nói: “Thái Dương chi thể Tiên Thiên ngũ phẩm thì như thế nào? Lạc Vân Khinh ta cũng chỉ là đạo thể tam phẩm, không phải hôm nay cũng bước chân vào Ngọc Hoàng Thiên Vị à? Ngược lại tông môn tuyển chọn không ít đệ tử có đạo thể ngũ phẩm, nhưng có thể bước chân vào Ngọc Hoàng Thiên lại có mấy người? Vì vậy tư chất không có nghĩa là tất cả!” 

             Thạch Phi Vũ cười gằn: “Ngươi đang cưỡng từ đoạt lý!” 

             Lạc Vân Khinh vốn không thèm để ý tới lão ta, thản nhiên nói: “Lúc ta ở Chân Dương Thiên Vực, tình cờ nghe thấy Đông Lâm tiểu quốc vừa có người phi thăng, dùng một phần lực tương tác luyện chế ra Thiên Đan thì đi hỏi thăm tin tức. Về sau, ta ẩn núp ở Đông Lâm quốc mười năm để quan sát Diệp Viễn, tận mắt nhìn thấy hắn trưởng thành vùng lên, tu luyện Thiên Đan nhất phẩm đến cực hạn! Thiên tài như thế, tiềm lực càng lớn hơn tên Lục Triển Nguyên kia!” 

             “Đợi một chút, ngươi nói là, vốn dĩ ngươi đưa Thanh Dực lệnh bài giao cho hắn là vì hắn biết luyện đan?” Đột nhiên Thạch Phi Vũ hỏi. 

             Lạc Vân Khinh thản nhiên đáp: “Đúng vậy!” 

             “Ha ha ha...” Thạch Phi Vũ cười như điên: “Đúng là cười chết người! Một tên tiểu tử chỉ có bốn phần lực tương tác tu luyện Thiên Đan nhất phẩm đến cực hạn! Cái cực hạn này cũng không có bao nhiêu kim lượng nhỉ?” 

             “Đợi đã!” Đột nhiên tông chủ lên tiếng: “Vừa rồi ngươi mới nói hắn chỉ có một phần lực tương tác?” 

eyJpdiI6Ik9RcWdzU0hvM1RmRHdLSDhqbEJoRGc9PSIsInZhbHVlIjoiR0JROHF4aVwvR1djc091VEFEU3hjOUNPbDdEUkFVdDM2Nm9SYXBEa1A3elRMaUF6TjllWWpkMkpxT2Zna05mbG1CSkRGOWoxS29Db1wvMzFOSnZSRytPUUtRU3RrQ045am9QaHRCOHV3a0orN3haYllFelwvcnBCTFhndDVBVjhwQzk1ckp1eVVCXC9UUzFob1NZbFd0aDdxdm40a1ZTek1nWitNWit1TDdjZGtOQXJMSTJ4UytxRDl5XC9FYzVxdEU2WXlvRVBhc29QdW13cWVGVHhUeGJpVEJtVTBGNnNkS0szc1RxV3Vzcnpwa2g0PSIsIm1hYyI6IjZiODNiMTYwYWFhMzYxZWIyNzRkMGE1M2RlM2Y4N2NjOWU4NTJhYWVjOGU4NmNkNzhlNGQwZjc1ZTg0NTVhYzEifQ==
eyJpdiI6ImEycWpGVU50elRRMWhmVksyNFJcL013PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdCQ3FqZHJ6MnNadmhrb0RKVVpUTUhhVVwvSHl1YzRUWkRPREYrT3ZSWWJxeURVTEhcL2FUaVV1OEhQM09JMXgwMnhIMHhPWHk1SzM0Zm5kbkN0a1wvNjU2eFVTaVwvSjNmTkpSb3pBcUYrenBRNXFCWFNESjFMczltYitab3RNaEtoMVBSTUFXMVFEXC9oOG5Hc1BxdlQ0djV4TUZPamRSOFN4TFhlcmtBOFI0MFQ0RjNJNENXUkx3cFRrdldjNlMxTEVcL3RDSkZoMjhOcWppVHZleklTeXdQSFd0TUNaZEdLNzIyM3pDT2hReXJpdGRpMTFYU1RRUmRnbWMyYTBOMmJyN0ZBb3JEMzBvWGtvYkJTbXRkKzBWSE02eWFnU2tuZ1E2cmg1M2t6TEFqT1wvUT0iLCJtYWMiOiI3NmI4ZTA4OTQ4MmM0YmI5Yjc2MzkwNTcwOTA3ZTQwOTNmYTE3MTU0OTQ2ZGZjMWFmMzc3YWZmZTNmNTdiYjFiIn0=

             Lạc Vân Khinh cười nói: “Không sai! Lúc Diệp Viễn vừa mới phi thăng, hắn chỉ có một phần lực tương tác! Nhưng bây giờ, hắn có bốn phần! Tông chủ, ý nghĩa bên trong này, không cần ta nhiều lời chứ?”

Ads
';
Advertisement
x