“Vậy mà lực tương tác của hắn lại tăng lên?”
“Lực tương tác là trời sinh, sao có thể tăng lên chứ?”
“Tên Lạc Vân Khinh này vì bảo vệ mạng của hắn mà bắt đầu nói mê sảng rồi!”
...
Lời này vừa nói ra, tự nhiên đưa tới sự hoảng sợ.
Ánh mắt tông chủ cũng hơi co lại, lộ ra ý kinh ngạc.
Lúc này, đột nhiên Tần Thuận lên tiếng: “Lạc Vân Khinh, ngươi nói lời này là đang nhục nhã Thiên Dược sư chúng ta! Nếu như một phần lực tương tác cũng có thể luyện chế Thiên Đan, vậy chẳng phải bọn ta trở thành trò cười à?”
Lực tương tác chính là ngưỡng cửa lớn nhất của Thiên Dược Sư.
Rất nhiều người phi thăng giả khi ở hạ giới cũng là Luyện Dược Sư, thế nhưng sau khi phi thăng lại không thể không buông tha.
Lạc Vân Khinh cười nói: “Là ngựa chết hay là lừa sống, kéo ra đấu một trận sẽ biết. Tần sư cảm thấy Vân Khinh đang nói giỡn, không bằng các ngươi đấu một trận với nhau đi!”
Nghe vậy, Tần Thuận giận dữ nói: “Lạc Vân Khinh! Ngươi càng ngày càng không coi ai ra gì! Lão phu đường đường là Thiên Dược Sư tam phẩm, thân phận tôn quý cỡ nào, ngươi lại kêu ta đấu đan với một tên rác rưởi chỉ có bốn phần lực tương tác!”
Mặc dù Lạc Vân Khinh đã là cường giả Ngọc Hoàng Thiên nhưng Tần Thuận ở trước mặt hắn ta không hề cảm thấy thua kém một bậc.
Địa vị của Thiên Dược Sư tam phẩm ở bên trong tông môn quá cao!
Có thể ngồi ngang hàng với các trưởng lão!
Lạc Vân Khinh bật cười: “Tần sư không chịu so đấu, vậy muốn như thế nào đây?”
Tần Thuận suy nghĩ, nói: “Tĩnh Tuyền, ngươi tới!”
Một thiếu nữ áo vàng bước ra từ phía sau lưng Tần Thuận.
Thiếu nữ này có một đôi mắt phượng, môi như anh đào, mang lại cho người ta một loại cảm giác xuất trần, quả nhiên đẹp như tiên nữ.
Không ít người phi thăng nhìn chằm chằm nàng ta!
Tần Thuận nhìn Diệp Viễn, đắc ý nói: “Đồ nhi ta Tĩnh Tuyền đã học đan mười năm với ta! Nếu như ngươi có thể thắng được nàng thì xem như qua cái cửa ải này, thế nào?”
Ôn Tĩnh Tuyền nhíu mày nói: “Sư phụ, bốn phần lực tương tác sao đủ để luyện đan được? Ta thắng cũng không được gì.”
“Mười năm này, ngươi đi theo ta học đan, rất hiếm khi xuất hiện ở tông. Hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này, ở trước mặt tông chủ, để bọn họ nhìn xem thành quả mười năm của ngươi!”
Tần Thuận không che dấu lòng riêng của mình, nói thẳng ra.
Thiên Dược Sư rất ưa thể diện, không những muốn bản thân nở mặt mà cũng muốn khiến đồ nhi nể mũi.
Hắn ta kêu Ôn Tĩnh Tuyền đi ra chính là vì chứng minh hắn ta dạy dỗ giỏi hơn Ngũ Thừa Siêu!
“Cái này... Được rồi!” Ôn Tĩnh Tuyền hơi do dự, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ngũ Thừa Siêu đứng bên cạnh, sắc mặt rất khó coi.
Thấy vậy, Thạch Phi Vũ lập tức nói: “Tông chủ, nếu như hắn thất bại trước nha đầu Tĩnh Tuyền, nhất định lão phu phải đòi lại công bằng cho cái chết của Triển Nguyên!”
Lạc Vân Khinh biết rõ thực lực của Diệp Viễn, cho nên hắn ta hoàn toàn không lo lắng, ngược lại còn cười nói: “Vậy nếu như Diệp Viễn thắng thì như thế nào?”
Thạch Phi Vũ cười khẩy: “Hắn thắng, chuyện dừng ở đây!”
Lạc Vân Khinh cười lớn: “Tốt, một lời đã định!”
Tông chủ cũng gật đầu nói: “Đã như vầy...”
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Viễn lên tiếng.
Thạch Phi Vũ cười mỉa: “Sao thế, hiện tại biết sợ rồi? Đã trễ!”
Diệp Viễn xem nhìn lão ta bằng ánh mắt giống như nhìn một kẻ ngu, quay sang hỏi Tần Thuận: “Ngươi là hộ pháp, ta cũng là hộ pháp! Ngươi sai đệ tử ra so đấu với ta là muốn nhục nhã ta đúng không?”
Nghe vậy, Tần Thuận cười phá lên: “Ngươi chỉ là Tiểu Cực Thiên Vị mà cũng muốn ngồi ngang hàng với ta? Ngươi có tư cách gì hả?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ta không muốn ngồi ngang hàng với ngươi! Ngươi không có tư cách ngồi ngang hàng với ta!”
Ngay lúc mọi người cho rằng Diệp Viễn đang sợ hãi, hắn lại chuyển đề tài, thốt lên lời kinh người!
“Cái này... Tiểu tử này, thật sự quá ngạo mạn!”
“Ta rất muốn biết, vì sao một tên Tiểu Cực Thiên Vị lại có thể kiêu ngạo như vậy!”
“Người không biết, không sợ!”
...
Toàn bộ Thiên Hồi Phong truyền đến từng trận âÂm thanh hít khí lạnh.
Lời này của Diệp Viễn thật bá đạo!
Nghe vậy, Lạc Vân Khinh chợt sững sờ, sau đó cười sằng sặc: “Ha ha ha..., Diệp huynh đệ, ta thật sự càng ngày càng coi trọng ngươi rồi đấy!”
Dáng vẻ tươi cười của Tần Thuận chợt cứng lại, quát lên: “Ngươi nói cái gì?”
Diệp Viễn không để ý tới hắn ta, thản nhiên nói: “Lâm Lan!”
Nghe vậy, Lâm Lan tiến lên, cung kính nói: “Có đệ tử!”
Diệp Viễn nói: “Đệ tử này của ta đã theo ta học đan hơn ba năm! Nếu ngươi có thể thắng hắn ta thì hãy tới khiêu chiến ta!”
Về phần Ôn Tĩnh Tuyền đẹp như tiên nữ kia bị gạt thẳng sang một bên.
Người Diệp Viễn nói đến là Tần Thuận!
Vả mặt!
Vả mặt trần trụi!
Ngươi kêu đệ tử tới khiêu chiến ta, ta đẩy đệ tử lên khiêu chiến ngươi!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Trị số ‘kiêu căng’ của Diệp Viễn quả bay thẳng lên cao.
Đây chính là Thiên Dược Sư tam phẩm đấy!
Một tên tiểu tử chỉ có bốn phần lực tương tác lại khẩu xuất cuồng ngôn như thế!
“Ha ha, tốt! Rất tốt! Tông chủ, kẻ này làm nhục ta, nên xử lý như thế nào?” Sắc mặt Tần Thuận u ám đến mức sắp chảy nước.
Ngũ Thừa Siêu ở bên cạnh chứng kiến sự kinh ngạc của Tần Thuận thì thầm vui mừng.
Không đợi tông chủ nói chuyện, hắn ta đã nói: “Tông chủ, ta cảm thấy lời này của Diệp Viễn rất có lý! Mặc kệ cảnh giới của hắn như thế nào, Lạc Vân Khinh đã đưa Thanh Dực lệnh bài cho hắn, hắn là Thanh Dực hộ pháp của tông môn, thân phận tương tự chúng ta! Đây là quy củ của Võ Định Thiên Tông, không thể phế bỏ! Tần Thuận kêu đệ tử khiêu chiến Diệp hộ pháp, không ổn!”
“Ngũ Thừa Siêu, ngươi!” Tần Thuận tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Ôn Tĩnh Tuyền cũng nhíu mày, nhìn Diệp Viễn cười mỉa: “Ngươi đang xem lông gà thành mũi tên đấy à! Chỉ có bốn phần lực tương tác, ở đây giả vờ cái củ tỏi gì? Có bản lĩnh thì đấu một trận với ta!”
Diệp Viễn bật cười lắc đầu nói: “Ngươi không đủ tư cách!”
Tông chủ cũng đau đầu, lão ta phát hiện Diệp Viễn này rất có khả năng gây chuyện!
Một cái khảo hạch nho nhỏ của tông môn lại bị hắn chọc thủng trời!
Tông chủ trầm giọng nói: “Diệp hộ pháp, ngươi có tư cách đảm nhiệm cái chức hộ pháp này hay không còn cần phải bàn bạc! Ngươi cố ý như thế, bản tông chủ chỉ có thể đoạt lại vị trí hộ pháp của ngươi thôi!”
Diệp Viễn nhún vai, thản nhiên nói: “Được rồi, ta sẽ cho tông chủ mặt mũi! Ngươi đấu đan với Lâm Lan, nếu thắng thì tư cách khiêu chiến ta. Nếu như ngươi thua, kêu lão gia hỏa kia lên, ta so với hắn ta! Tông chủ, đây là yêu cầu giới hạn cuối cùng của ta! Nếu như không đáp ứng, vậy tùy ngươi. Có thể chết vì sĩ diện, không thể chết vì nhục!”
Lời này là nói với Ôn Tĩnh Tuyền.
Tông chủ suy nghĩ, gật đầu: “Tốt, làm theo ngươi nói!”
Lạc Vân Khinh đã đưa lệnh bài, Diệp Viễn là hộ pháp thật sự.
Quy củ không thể phế bỏ!
Lão ta cần phải cho mặt mũi này.
Không phải cho Diệp Viễn, mà là cho Lạc Vân Khinh!
Lạc Vân Khinh tuổi trẻ đã gia nhập Ngọc Hoàng Thiên, là người thừa kế thích hợp nhất cho chức môn chủ đời sau.
Lỡ như Diệp Viễn thật sự có bản lĩnh.
Vậy cũng phải cho hắn mặt mũi kia!
Hắn ta hiểu rõ Lạc Vân Khinh, người có thể làm cho Lạc Vân Khinh vừa ý không nhiều!
Diệp Viễn chỉ cười một tiếng, nói: “Ta nói, ngươi, không có tư cách! Không chỉ là ngươi, tên sư phụ kia của ngươi cũng không đủ tư cách!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất