"Chính là chỗ này à?"
Diệp Viễn nhìn hai hòn đảo phía trước, như có điều suy nghĩ.
Giữa hai hòn đảo đó là, là một đường ranh giới.
Bộ dáng kia rõ ràng là bị người ta dùng một kiếm bổ ra!
Lúc này khoảng cách giữa Diệp Viễn và hải đảo vẫn còn rất xa, nhưng ở đây đã lờ mờ truyền đến kiếm khí khiến người ta sợ hãi.
Bên cạnh Diệp Viễn là một Hải tộc có đầu rồng thân người, không phải Hắc Giao Vương thì còn là ai nữa?
Bây giờ đã cách thời điểm đi đến vùng đất Long Miên hơn một năm.
Diệp Viễn cũng không lập tức rời khỏi Kế Nam hải vực, mà ở lại trấn thủ long cung hơn một năm, để thế cục Kế Nam ổn định lại.
Hắc Giao Vương hận Diệp Viễn tận xương tủy, nhưng đối với hành động của Diệp Viễn, hắn ta lại không có lời nào để nói.
Hôm nay, hắn ta đã thành một phế nhân, chỉ có thể nhận mệnh.
Thời gian ở lại càng lâu, Diệp Viễn lại càng hiểu rõ về Hải tộc hơn.
Trước khi đi không lâu, Diệp Viễn từ trong miệng Hắc Sa biết được, hơn một vạn năm trước có một cường giả Nhân tộc đã từng vượt qua thất đại hải tộc, đi về hướng nam phương.
Lúc ấy, đã dẫn đến sóng to gió lớn ở thất đại hải vực.
Thật ra, ngay lúc ấy cách cục của thất đại hải vực cũng không giống như bây giờ, mà sinh hoạt dưới sự thống trị của ba vị Thánh Hoàng Thiên.
Cường giả Nhân tộc kia xuất hiện, đã dẫn đến việc ba đại Thánh Hoàng thiên liên thủ đuổi giết.
Kết quả, bốn đại Thánh Hoàng Thiên triển khai một trận đại chiến có một không hai ở ngay hải vực mà Diệp Viễn đang có mặt.
Cường giả Nhân tộc một người một kiếm, giết sạch ba đại Thánh Hoàng Thiên.
Hải đảo này, chính là do cường giả Nhân tộc một kiếm chém ra!
Từ đó về sau, thất đại hải vực đại loạn.
Mãi tận sau này, bảy cường giả nửa bước Thánh Hoàng Thiên quật khởi, thất đại hải vực mới khôi phục cục diện cho tới ngày nay.
"Không sai, chính là ở chỗ này! Trận đại chiến kia oanh động toàn bộ thất đại hải vực, lúc ấy ta vẫn chỉ là một Vô Cực Thiên hạ kỳ, may mắn được tận mắt nhìn thấy trận đại chiến kia. Cường giả Nhân tộc kia quá mạnh mẽ!"
Nhắc tới người nọ, tới tận hôm nay trong lòng Hắc Giao Vương vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Phải biết rằng, Nhân tộc đại chiến với Hải tộc trong đại dương, bản thân đó đã là khuyết điểm cực lớn.
Nhưng người nọ từ đầu đến cuối đều đè ba Đại Thánh Hoàng ra mà đánh.
Mạnh mẽ gần như khiến người ta tuyệt vọng.
Ánh mắt Diệp Viễn lập loè bất định, hắn nghĩ tới một người.
Trác Bất Phàm!
Theo thời gian mà tính, hình như đúng là chuyện sau khi Trác Bất Phàm mất tích.
Lúc ấy đã có truyền thuyết Trác Bất Phàm rẽ sóng mà đi, chỉ không biết là thật hay giả.
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là sự thật.
Diệp Viễn không nghĩ ra, ngoại trừ Trác Bất Phàm thì còn ai có bản lĩnh này. Có thể dùng sức mạnh một người, đàn áp ba đại Thánh Hoàng Thiên của Hải tộc!
Bỗng nhiên, Diệp Viễn dậm chân lao về hướng hải đảo
Sắc mặt Hắc Giao Vương thay đổi, nói: "Ngươi không thể đi! Luồng kiếm khí kia dẫn động sức mạnh Đại Đạo, đã tồn tại ở hải đảo này cả vạn năm, đến nay vẫn không hề suy giảm bao nhiêu! Ngay cả đám người nửa bước Thánh Hoàng Thiên như chúng ta cũng thể nào tiến vào trung tâm kiếm khí! Ngươi đi, sẽ chết không có chỗ chôn!"
Diệp Viễn không để ý tới hắn ta, tiếp tục đi tới.
Càng đi về phía trước, kiếm khí lại càng lạnh thấu xương.
Xoẹt!
Trên mặt Diệp Viễn bị kiếm khí cắt ra một vết rách, máu tươi nhỏ giọt.
Nhưng Diệp Viễn lại không hề có cảm giác, tiếp tục đi tới.
Mà kiếm khí trên người hắn đã không tự chủ được mà nhập vào cơ thể, hóa thành một cây non nho nhỏ.
Hắc Giao Vương nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút hả hê nói: "Không nghe lão nhân nói, chịu thiệt ở trước mắt! Uy lực của Thánh Hoàng Thiên, đâu phải chuyện ngươi có thể tưởng tượng được? Nhưng mà tốt nhất là ngươi cứ bị luồng kiếm khí này chém thành thịt vụn luôn đi!"
Bây giờ, đối với Diệp Viễn, Hắc Giao Vương rất mâu thuẫn.
Sâu trong nội tâm hắn ta vẫn hi vọng Diệp Viễn chết.
Bất quá thế cục trước mắt của Kế Nam hải vực, cũng quả thật là cần hắn đến ổn định.
Trong mắt hắn ta, hành động này của Diệp Viễn chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Mặc dù hắn điều khiển Bích Hải Thần Loa đánh bại mình, nhưng dưới luồng kiếm khí này, vẫn nhỏ bé như con sâu cái kiến.
"Kiếm khí thật bá đạo, ngươi vào không được." Di Thiên ở trong thức hải nói.
Rõ ràng vị này cũng cảm nhận được luồng kiếm khí kinh động trời đất kia, nên mới tỉnh lại từ giấc ngủ say mềm.
"Ta biết." Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Ngươi như vậy, sẽ chết đấy." Di Thiên nói.
"Không đâu, ta muốn thử một chút xem bản thân có thể đi tới đâu." Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn không tự coi nhẹ bản thân, nhưng hắn cũng chưa cuồng vọng đến mức cho rằng hiện tại đã có thể vượt qua Trác Bất Phàm.
Nhưng nhân vật giống như là truyền kỳ như vậy, hắn quả thật rất muốn mở mang kiến thức một chút.
Đi đến chỗ này, Diệp Viễn cơ bản là đã xác định được, luồng kiếm khí này đúng là của Trác Bất Phàm để lại.
Bởi vì, luồng kiếm khí này có chỗ giống với Lạc Kinh Vân.
Người mà cả đời Lạc Vân Khinh kính ngưỡng cùng khâm phục nhất chính là Trác Bất Phàm.
Cho nên hắn ta đi cũng là còn đường Trác Bất Phàm từng đi.
Chỉ là kiếm khí của Lạc Vân Khinh so với Trác Bất Phàm thì chênh lệch quá xa rồi.
Kiếm khí càng ngày càng sắc nhọn ác liệt, càng ngày càng dày đặc, gần như là muốn tránh cũng không thể tránh được.
Vết thương trên người Diệp Viễn càng ngày càng nhiều.
Hắn đang cẩn thận cảm thụ kiếm khí lưu động, cảm thụ được sự bá tuyệt vô song trong kiếm khí.
Diệp Viễn rung động thật sâu!
Trác Bất Phàm, không hổ là nhân vật có thể hoành hành đè ép Vũ Thanh đại lục.
Quá mạnh mẽ!
Kiếm khí của Diệp Viễn ở trước luồng kiếm khí này thì giống như đom đóm tới trăng sáng!
Luồng kiếm khí này quá thuần túy, trình độ quá cao!
Quá… hùng mạnh!
Loại mạnh này, là loại mạnh bất chấp đạo lý!
Mặc kệ ngươi có thủ đoạn Thông Thiên thế nào, ta chỉ một kiếm chém xuống!
Hơn một vạn năm, kiếm khí ngưng đọng mà không tiêu tan, có thể thấy được loại này kiếm khí mạnh mẽ đến mức độ nào.
Càng đi về phía trước, lực áp bức càng mạnh.
Kiếm khí lại chỉ là thứ hai, nhưng Diệp Viễn lại từ trong kiếm khí cảm nhận được một cỗ ý chí kinh động trời đất.
Đây mới là căn nguyên khiến Trác Bất Phàm mạnh mẽ!
Nhưng mà điều này cũng khơi dậy ngạo khí của Diệp Viễn!
Giờ phút này Diệp Viễn đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới Vong Ngã, toàn bộ thể xác cùng tinh thần của hắn đều dùng để cảm thụ kiếm ý.
Luồng kiếm khí kinh thiên này tán loạn khắp nơi quanh hải đảo, nhìn có vẻ lộn xộn.
Nhưng Diệp Viễn cũng rất tinh thông Kiếm đạo, hắn có thể cảm nhận được trong đó có một quy luật chấn động như có như không.
Đây là Kiếm Đạo, đây là một Thế Giới Kiếm!
Cái này làm sao có thể lộn xộn được chứ?
Tám luồng Hóa Hình Kiếm, vào thời khắc này đã hoàn toàn tách ra.
Cùng với kiếm khí của Trác Bất Phàm, bắt đầu điên cuồng giao chiến.
Mà tay Diệp Viễn lại đang đặt trên cành cây Thanh Hóa Hình Kiếm thứ chín!
Giờ khắc này, Diệp Viễn đã thúc giục Kiếm Đạo của mình đến cực hạn.
Lúc này hắn giống như đang giao chiến với một đối thủ vô hình, tình hình chiến đấu kịch liệt đến cực hạn.
Phía xa, Hắc Giao Vương nhìn thấy thì sắc mặt xanh lè.
Hắn hoàn toàn không ngờ được, Diệp Viễn lại mạnh đến tình cảnh này.
Hơn nữa, con đường hiện tại Diệp Viễn đi đã vượt xa cường giả Ngọc Hoàng Thiên bình thường!
Ở đây, là vùng đất truyền thuyết của thất đại hải vực.
Hàng năm, đều có cường giả thiên tài đến đây khiêu chiến kiếm khí.
Nhưng có thể còn sống sót trở về lại vô cùng ít.
Trong vạn năm nay, Hải tộc cũng xuất hiện không ít cường giả thiên tài.
Đã từng có một thiên tài vô cùng có hi vọng đạt tới Thánh Hoàng Thiên, thời điểm hắn ta ở Ngọc Hoàng Thiên đỉnh phong từng tới đây khiêu chiến kiếm ý.
Kết quả, ở chỗ cách hải đảo khoảng một ngàn trượng thì ngã xuống.
Thành tích này đã khiến rất nhiều cường giả Ngọc Hoàng Thiên phải xấu hổ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất