“Một nghìn năm trăm dặm hẳn là cực hạn của hắn!” Hắc Giao Vương nhìn Diệp Viễn, khẳng định nói.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy bây giờ Diệp Viễn đã cố hết sức, không thể nào cố hơn được nữa.
Chỗ này chính là bình cảnh của hắn!
Một nghìn năm trăm dặm kiếm ý đúng là đã đạt tới cực hạn của Diệp Viễn. Nhưng lúc này Diệp Viễn lại không hề có cảm giác gì cả, giống như không cảm nhận được toàn thân đang đầy vết thương vậy.
Lúc này Diệp Viễn đang cực kỳ phấn khích.
Gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, trạng thái bây giờ giống như đang đánh nhau với Trác Bất Phàm vậy. Hóa giải kiếm ý của đối phương đã trở thành thú vui của hắn. Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được hắn đã tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Hơn một năm nay tuy cảnh giới của Diệp Viễn đã đột phá đến Vô Cực Thiên Vị, nhưng Quy Tắc Kiếm Đạo lại không có đột phá.
Sức mạnh quy tắc càng về sau càng khó lĩnh ngộ, thường là đến hậu kỳ thì lĩnh ngộ Quy Tắc sẽ càng không rời xa cảnh giới.
Đến lúc đó tiềm lực gì cũng đã dùng hết, cho dù muốn đột phá thêm một chút cảnh giới cũng là cực kỳ gian nan.
Nhưng lúc này Quy Tắc Kiếm Đạo của hắn đã hiện lên rất sinh động, rất nhanh sẽ đạt tới tầng thứ ba!
Dưới áp lực cường đại từ bên ngoài, Quy Tắc Kiếm Đạo của Diệp Viễn càng thêm mượt mà dễ hiểu.
Đùng!
Bỗng nhiên, Quy Tắc Kiếm Đạo của hắn tràn ra giống như sóng thần vỡ đê.
Quy Tắc Kiếm Đạo, tầng thứ ba!
Có điều Quy Tắc Kiếm Đạo Diệp Viễn lĩnh ngộ không giống với Quy Tắc Kiếm Đạo mà Trác Bất Phàm lĩnh ngộ.
Kiếm Nãi Đại Đạo, bao hàm toàn diện!
Kiếm của Trác Bất Phàm là bá tuyệt vô song, theo đuổi sức mạnh cực hạn.
Còn kiếm của Diệp Viễn đã đạt đến cực hạn thuần túy rồi. Vứt bỏ hết tất cả kiếm, tiến về phía trước không quay đầu lại.
Thần cản giết Thần, Phật cản thí Phật!
Cái Diệp Viễn lĩnh ngộ chính là Càn Khôn Áo Nghĩa!
Lấy kiếm diễn hóa Càn Khôn.
Một kiếm, một thế giới!
Kiếm của Trác Bất Phàm nhìn thì mang sức mạnh tuyệt đối nhưng cũng có cái hại, chính là một khi đụng phải người có thực lực chân chính thì sức mạnh cực hạn như vậy rất dễ bị đánh gãy.
Cái này gọi là cứng quá dễ gãy.
Còn Quy Tắc Kiếm Đạo của Diệp Viễn thì có lẽ là không mạnh về sức lực nhưng thắng ở sức bền.
Ai mạnh ai yếu còn rất khó nói.
Vận dụng thế nào cho linh hoạt còn phải xem mỗi người.
Giống như Diệp Viễn lúc này, cánh cửa vừa mở đã không thể cứu vãn nữa. Hơn một nghìn năm trăm dặm kiếm khí cũng đã không thể nào ngăn hắn nữa rồi!
Vèo!
Cả người Diệp Viễn lại chuyển động, chớp mắt đã di chuyển đến hai hải đảo.
Hắc Giao Vương nhìn thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
“Vậy mà tên này lại ngộ được rồi!”
“Tiểu tử này có ngộ tính kinh người! Ý chí mạnh mẽ!”
Hắc Giao Vương và Di Thiên dường như là cùng ngạc nhiên lên tiếng.
Ngộ đạo bên ranh giới sinh tử, nói thì đơn giản nhưng làm lại khó như lên trời. Giữa lúc quyết định sống chết chỉ cần sơ ý một chút thôi thì kết cục đã là người chết đạo tiêu. Hơn nữa còn có thể thoát ra khỏi trạng thái cực hạn kia đã ít lại còn ít hơn. Đôi khi cũng có cách đột phá như vậy, nhưng kết cục của đa số đều là cái chết. Nhưng đối với Diệp Viễn thì lại giống chuyện hằng ngày vậy.
Tốc độ của Diệp Viễn lập tức tăng nhanh, không lâu sau đã đạt tới năm trăm dặm!
Ra ngoài ngàn dặm đã là cực hạn của Ngọc Hoàng Thiên. Chu dù là Hắc Giao Vương đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên thì cũng không thể vượt qua ba trăm dặm.
Một bước đi này của Diệp Viễn đã là thành tích kinh hãi thế tục rồi, nhưng mà, Diệp Viễn vẫn chưa ngừng lại ở đó.
Hắn vẫn còn đang tiến về phía trước!
Chín trăm dặm!
Tám trăm dặm!
...
Năm trăm dặm!
Ba trăm dặm!
Một trăm dặm!
Tuy rằng tốc độ càng lúc càng chậm, nhưng cuối cùng Diệp Viễn vẫn đi tới phạm vi một trăm dặm.
Hắc Giao Vương há to miệng, không dám tin nhìn Diệp Viễn.
Quy Tắc Kiếm Đạo của tên này rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới khủng bố gì rồi chứ!
Da thịt trên người Diệp Viễn sớm đã bong tróc, chảy máu đầm đìa. Nhưng hắn căn bản không thèm để ý!
Hắn tiếp tục bước từng bước đến chỗ cái khe.
Kiếm khí lạnh thấu xương dường như muốn lóc da xẻ thịt hắn, nhưng hắn lại ngoan cường chống đỡ.
Tám mươi dặm!
Bảy mươi dặm!
...
Mười dặm!
Chín dặm!
...
Một dặm!
Phụt!
Diệp Viễn phun ra một ngụm máu, dáng vẻ như sắp ngất xỉu tới nơi.
Hắn đã đứng trước lối vào khe, nhưng kiếm khí bên trong thật sự quá đáng sợ!
Mỗi một bước lại dường như khác nhau một trời một vực!
Diệp Viễn tin nếu hắn dám bước thêm một bước nữa thì sẽ bị vô số kiếm khí cắt thành thịt nát!
“Tiểu tử, ngươi đã rất mạnh rồi! Các người kém nhau hai đại cảnh giới đấy!” Di Thiên nói.
“Ừm, ta biết!” Diệp Viễn gật đầu nói.
“Ngươi không thể đi lên nữa, nếu không ta cũng không cứu được ngươi! Tiểu tử, kiếm khí lưu lại này quá mạnh rồi!” Di Thiên nói.
“Ta biết!” Diệp Viễn vẫn gật đầu, rất bình tĩnh nói.
Di Thiên thấy Diệp Viễn muốn lui mới yên tâm lại, nhưng trong lòng lại hoảng sợ không nói nên lời. Vết kiếm Thánh Hoàng Thiên lưu lại kia chắc chắn có sức mạnh kinh người. Nhưng người thanh niên trước mắt này lại không kém chút nào.
Có điều hai thiên tài đương thời này lại ở đây dùng cách đó để đánh nhau. Đến Di Thiên cũng không thể phân xử ai mạnh ai yếu, nhưng hắn ta cũng không cảm thấy Diệp Viễn thua, mà ngược lại hôm nay Diệp Viễn đã cho hắn ta quá nhiều bất ngờ.
Nhưng vào lúc này, Diệp Viễn văng về phía sau một đoạn thật dài, xuất hiện bên cạnh Hắc Giao Vương, nuốt một viên Thiên Đan xong hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi cảm thấy, hắn ta có thể đến sang bờ bên kia không?”
Hắc Giao Vương sửng sốt, lắc đầu nói: “Hắn rất mạnh, nhưng Thất Đại Hải Vực chỉ là một góc mà thôi! Phía trước còn có vô số cường giả siêu cấp! Thậm chí còn có nhân vật mạnh hơn cả Thánh Hoàng Thiên nữa! Hắn không thể nào đi đến bờ bên kia được!”
“Không, chắc chắn có thể!” Hắc Giao Vương vừa nói xong Diệp Viễn lập tức phản bác lại.
Hắc Giao Vương cười nhạo nói: “Ngươi không phải Hải tộc cho nên không biết phía trước đáng sợ như thế nào đâu! Cho dù Nhân tộc các người có mạnh đến mức nào cũng không thể vượt qua Đại Hải đi tới bờ bên kia được đâu!”
Diệp Viễn vẫn chỉ cười, nói: “Người khác không được nhưng chắc chắn hắn ta có thể! Đương nhiên là ta cũng có thể! Có lẽ là tương lai bọn ta có thể gặp nhau cũng không chừng! Cái tên này để lại một mớ rắc rối cho ta, sau này gặp lại phải bắt hắn ta giải thích mới được!”
Hắc Giao Vương hoang mang, không biết tên này lấy đâu ra tự tin đó nữa.
Vương giả bên trong Đại Hải đúng là Thánh Hoàng Thiên, nhưng Đại Hải quá rộng lớn, vẫn sẽ có những nhân vật càng mạnh hơn so với Thánh Hoàng Thiên. Loại này tự tin này sẽ giết chết ngươi đấy!
Nhưng hắn ta cũng nghe ra được trong lời Diệp Viễn tương lai hắn cũng muốn đạp sóng đi đến bên bờ bên kia.
“Ha ha, đi đi! Ngươi cứ đi! Chết luôn trong Đại Hải càng tốt!” Hắc Giao Vương cười lạnh.
Ở trước mặt Diệp Viễn hắn ta chưa bao giờ che giấu hận ý với Diệp Viễn, bởi vì hắn ta biết có che giấu cũng vô dụng.
Diệp Viễn nhìn hắn ta, cười nói: “Ta nhất định sẽ đi. Nhưng ta có dự cảm rằng nha đầu Cảnh Phỉ kia sau này cũng sẽ rời xa nơi này. Thất Đại Hải Vực quá nhỏ không giữ được nha đầu đó!”
Bởi vậy có thể thấy được tương lai sau này ít nhất Cảnh Phỉ cũng sẽ đạt tới cảnh giới Chân Long!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất