Ba năm sau, Tiểu Long Nữ Cảnh Phỉ một lần nữa đột phá Ngọc Hoàng Thiên, khiến Thất Đại Hải Vực khiếp sợ. 

             Không những thế mà Long khí cũng thành công tiến hóa đến giai đoạn thứ chín! 

             Cộng thêm Bích Hải Thần Loa thì thực lực của nàng ta tuyệt không kém hơn người đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên, thậm chí còn mạnh hơn. 

             Ngày hôm nay Diệp Viễn tạm biệt ra đi. 

             “Diệp Viễn ca ca, cảm ơn huynh!” Tiểu Long Nữ nói với vẻ mặt rối rắm. 

             Diệp Viễn trấn thủ ở Kế Nam Hải Vực ba năm, khiến sáu Vương tộc lớn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đối với Diệp Viễn mà nói đó đã là tận tình tận nghĩa rồi. Dù sao thì chuyện Hắc Giao Vương bị phế chính là do hắn ta trêu chọc Diệp Viễn trước. Đổi lại là người khác nói không chừng đã trực tiếp đồ sát toàn bộ Kế Nam Vương tộc luôn rồi. 

             Diệp Viễn cười nói: “Đừng làm ra vẻ người lớn nữa, ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Lo chăm chỉ tu luyện đi, Thất Đại Hải Vực quá nhỏ, bên ngoài mới là sân khấu của ngươi! Nếu sau này thấy chán thì đến Thiên Nam Thành tìm ta chơi.” 

             Tính háu ăn của Tiểu Long Nữ bị câu ra rồi, vui mừng nói: “Diệp Viễn ca ca, huynh nói thật sao?” 

             Diệp Viễn cười nói: “Đương nhiên là thật rồi! Với thực lực bây giờ của ngươi đã đủ để những Vương tộc khác nể sợ, lâu lâu đi ra ngoài chơi mà thôi, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. Đương nhiên, nếu bọn họ dám làm ra chuyện thiếu suy nghĩ gì ta sẽ về đây diệt bọn chúng với ngươi.” 

             Tiểu Long Nữ rất vui vẻ, nói: “Diệp Viễn ca ca là tốt nhất!” 

             Diệp Viễn nhìn Tiểu Long Nữ, mỉm cười gật đầu. 

             Đây mới là dáng vẻ thật sự của Tiểu Long Nữ, mấy năm nay đã khiến nàng ta kiềm chế sắp điên rồi! 

             Nhìn thấy Tiểu Long Nữ đã trút được gánh nặng, Diệp Viễn cũng rất vui. 

             ... 

             Lúc Diệp Viễn trở lại đất liền, còn chưa tới Định Nam Thành thì đã cảm thấy không bình thường. Dọc đường hắn đã bị vài con Chân Linh tập kích, hơn nữa cách Định Nam Thành càng gần thì gặp càng nhiều. Đương nhiên với cảnh giới của Chân Linh thì không làm gì được Diệp Viễn, nhưng trong lòng Diệp Viễn không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Định Nam Thành xảy ra chuyện gì rồi? 

             Đa số lãnh thổ ở đây đều đã chịu nhiều quấy rối từ Hải tộc nên rất hiếm khi có Chân Linh dám ra làm loạn. 

             Vậy những Chân Linh này là từ đâu ra? 

             Diệp Viễn cảm thấy khó hiểu, không tự giác bước chân nhanh hơn. 

             Lúc tới gần Định Nam Thành rồi Diệp Viễn lập tức hoảng sợ. 

             Phía dưới tường thành đều là Chân Linh, nhiều đến nỗi không sao đếm xuể. Chúng nó đang bao vây Định Nam Thành điên cuồng tấn công vào trong. 

             Đại trận bảo vệ Định Nam Thành dưới sự tấn công như vũ bão đã tràn ngập nguy cơ. 

             Thậm chí Diệp Viễn có thể nhìn thấy Tô Ý đang sốt ruột như kiến bò chảo nóng đi tới đi lui trên đầu tường thành. 

             “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Định Nam Thành ở gần Đại Hải kia mà, sao lại xuất hiện nhiều Chân Linh như vậy chứ? Theo lý thuyết thì chỉ có Vạn Yêu Đại Sơn mới có nhiều Chân Linh như vậy thôi! Hay là đám Chân Linh này đều chạy ra từ Vạn Yêu Đại Sơn? Còn nữa, vì sao Định Nam Thành nguy ngập thế này rồi mà Thiên Nam Thành và tám thành khác còn chưa tiếp viện nữa?” Diệp Viễn nhìn thấy cảnh kia cảm thấy rất kỳ lạ. 

             “Mau nhìn kìa, ở đó có người, giết hắn!” 

             “Hắn là của ta, không được cướp!” 

             “Giết! Giết! Giết!” 

             ... 

             Diệp Viễn không cố tình ẩn thân nên rất nhanh đã bị Chân Linh ở phía sau phát hiện. Lúc bọn chúng nhìn thấy Diệp Viễn thì xôn xao nhào đến giống như nhìn thấy miếng mồi ngon vậy. 

             Diệp Viễn hừ lạnh, kiếm khí vừa rung động chớp mắt đã giết chết mười mấy Chân Linh. Đối phó với đám lâu la này Diệp Viễn vốn không cần tốn bao nhiêu sức lực. Dưới Vô Cực Thiên Vị thì chỉ cần giải quyết trong nháy mắt thôi. 

             Trong lúc nhất thời tiếng gào thét nối tiếp nhau vang lên. 

             Xôn xao quá lớn nhanh chóng khiến đám quân Chân Linh phía trước chú ý. Bọn chúng dồn toàn lực tấn công vào thành không hề chuẩn bị gì bảo vệ phía sau cả, Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện đã hoàn toàn phá hỏng thế công thành của chúng. 

             “Hả? Sao lại thế này?” Lục Nham đang chỉ huy đại quân công thành thì đột nhiên nhận ra phía sau đang loạn, nhíu mày lại. 

             Hắn ta là thống lĩnh đại quân Chân Linh, bản thể là con Lục Mao Thanh Nham Thú, thực lực đã đạt tới Ngọc Hoàng Thiên hạ kỳ. 

             Thấy đại trận bảo vệ thành đã sắp bị công phá rồi mà nửa đường lại lòi ra một tên Trình Giảo Kim làm hắn ta rất bực bội. 

             Lục Nham nheo mắt nhìn về phía sau thì thấy một bóng người đang điên cuồng lao tới đây. Quân đội của hắn ta không ngăn được người nọ chút nào. Thậm chí mấy thống lĩnh Vô Cực Thiên Vị cũng bị người nọ xử lý một cách nhanh chóng. 

             “Hừ! Vô tri ngu xuẩn, chỉ bằng một mình ngươi mà cũng muốn cứu một tòa thành sao? Chúng tướng nghe lệnh, ngừng công thành, giết tên tiểu tử kia cho ta!” Lục Nham hét lớn. 

             Hú! 

             Đám Chân Linh nhận được mệnh lệnh lập tức chuyển sang bao vây giết Diệp Viễn. 

             Biến cố dưới thành làm Tô Ý ở trên đầu thành hoảng sợ. 

             “Xảy ra chuyện gì thế? Hả? Có viện quân à? Nhưng... Nhưng sao chỉ có một người vậy?” Tô Ý tập trung nhìn lại thì lập tức phát hiện ra manh mối. 

             Nhưng sau khi nhìn thấy giữa vạn thú chỉ có một bóng người cô đơn thì lập tức thất vọng. 

             Sau đó lại nhíu mày, lẩm bẩm: “Hửm? Nhưng sao nhìn bóng người kia quen thế nhỉ?” 

             Ầm! 

             Bỗng nhiên mặt đất chấn động, mấy trăm Chân Linh đã bị ép thành thịt nát. Thì ra là do Diệp Viễn sử dụng Thông Thiên Sơn đè chết bọn chúng. Trong trường hợp kẻ địch tập trung dày đặc như thế này dùng Thông Thiên Sơn đúng là quá thích hợp. 

             Ầm! 

             Mặt đất lại rung lên, lại có mấy trăm Chân Linh bị đè bẹp. 

             Diệp Viễn lúc này đã biến thành thiên thần, đám Chân Linh bị núi đè bẹp làm gì có ai còn dám tới gần? 

             Ngọn núi lớn kia đúng là quá đáng sợ mà, đám thú sắp đến gần Diệp Viễn lập tức dạt ra, va vào đám phía sau đang xông lên, khiến đại quân Chân Linh loạn thành một nùi. Xung quanh Diệp Viễn lập tức trống rỗng một khoảng không ai dám lại gần. 

             Tô Ý bỗng hoảng sợ kêu lên: “Là Tam Điện Chủ! Ngài ấy... Sao ngài ấy lại một mình xông vào đó, ngài ấy điên rồi sao?” 

             Lục Nham nhìn thấy áp lực của Thông Thiên Sơn chẳng những không ngạc nhiên mà ngược lại còn mừng như điên. 

             Thiên Linh chí bảo! 

             Chỉ cần giết Diệp Viễn thì báu vật này chính là của hắn ta rồi! 

             Nhưng lúc này Di Thiên ở bên trong thức hải của Diệp Viễn lại đang vô cùng khiếp sợ. 

             “Tiểu tử, ngươi lấy thứ này ở đâu ra?” Giọng của Di Thiên lạc đi hẳn, có thể thấy được hắn ta đang chấn động đến mức nào. 

             Diệp Viễn khó hiểu hỏi: “Việc này nói ra thì rất dài, đây là thứ khống chế sự phát triển của ta ở hạ giới, nhưng cuối cùng bị ta luyện hóa. Chỉ là một Thiên Linh chí bảo thôi mà sao lại khiến ngươi ngạc nhiên đến thế?” 

             Ở trên Vũ Thanh đại lục thì Thiên Linh chí bảo đúng là báu vật hiếm có, nhưng Diệp Viễn biết cảnh giới của Di Thiên là thứ Diệp Viễn không thể tưởng tượng ra nổi, đáng lẽ phải chướng mắt mấy thứ báu vật như vậy mới đúng. Nhưng phản ứng của Di Thiên làm Diệp Viễn ý thức được có vẻ lai lịch của Thông Thiên Sơn không phải tầm thường. 

             “Chỉ là một Thiên Linh chí bảo ư? Ha ha! Năm đó vật ấy uy chấn Tam Thập Tam Thiên, mạnh đến không tưởng tượng nổi đấy! Hình dáng hiện giờ chẳng qua là minh châu phủ bụi trần mà thôi! Chuyện này để sau hẵn nói, ngươi vẫn nên giải quyết chuyện trước mắt trước đi!” Di Thiên nói. 

eyJpdiI6ImxjWmlwdHNmbVh4Z0VGZU16MmZDV2c9PSIsInZhbHVlIjoiXC8rQVhNd0VrTEJkSUFlcXl0NlRPSkprYldEVlQzOCsrV0YrbEtXVGpCUGp1Y2VcL2d3aFlNXC92UUpaSGxabEV3R0xMcGoxRXU2emhoc0NzV3Rnd2lSUXRVOFMrR3plSlwvRXRGaWNFVDVxNFQ3SnNiTlwvdlNZbk9zMDJvQUV1SUpYSHAxQktWMjBLU3QySzhhdE9BeENObHVPTkg1am1uV3dFc0Z0TmZqMG1hWlU5NXZjZWw2K2djdTA3ZHNaMWt3UUlybnF2MVhzSzkxMXpxN0IyZlVvVjBlU25nb1paZjZMTXVWTUZEV2hzTjF2RUp4V2F1YVpGY3RJbnJQQ0twOXRWbkFZQ2k2SGFZZ25zN0pFUEhVaDI3b3JLSzRDQ29BZUNQeEx1dFJBR0kxST0iLCJtYWMiOiJkOGEwNDIwMWRiOWY5OGVhZmRjY2ZmNmM5NTY3N2JiNzllYTI3ZWY3ZDUzY2QwODc4Y2QxYzRjNzJmNjZlYWMyIn0=
eyJpdiI6IklHalwvU2JIOHdDRlZBeVNtZ3MrQVVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9LZ2FMV3VyN3Rsc3hqQ3FkbjNCMmxJQXQzeVdPcTJjbnJGb3NcLzJmZG4wMjIreWFhOGl2eldXSnFNVG1wdUR5RVpjajAyOUtISVg3T09wcStWbDkwem9nbmNSaHlkQmZ0T3pQR0V4bjN0VWlrOXdLUHBaUFZxeldzMitMT1h3M2NKMFBJVDNoM3hraWoxOU5qUnpndWh5OWo4aUlCdkVTeWVnY0NrY1pJMHdLSFRlZGswQ1ZKZTFKSlJ5c00xWXZrenc4NE5sOWxIVytLTkNGaklmbWgxSzZUUzhzc3ZTdFwvdFJhdzBlUkRhTDNGVGpZSWRNbkhmRjFjK2xMTXlSV1ZqdTRKbDFLVGJLYWx3NnV6bzBUSkZBdTZWalJEUHg4R09WRnRKTXNYZUs4SjdYeUo4SDgycFwvRzN6dFRaQ3FwUWV6dUU4THNwQWdKdTdic1dcL2RlZjZuMDA1NDhWTDJEdWgrWXBzbWhseDZnV241QzVkdjFVTEtUSFUrNllxcGw2NzRpVmRweHZMRktmQ0dmSXozdlN5VGlwUXJ6dFZvdXExZUtuNVJZS2tjYnViWXE3TUhOMGZrcm9PbzFjTzhPcFBNUXJ3U09mdjU3UCs3ZnRMUW12YnFKZ2l2RVUrXC9ROE93YThVcTM2Q0ZKWUNlUnJFK3pOYUFXUzRCKzNMbzFcL0NPSGkxODVrZ1UrSHE4NHB0aEFpd09laklZRkZEam05cGZCRTd6RTd1bTlZbnRhWjFlSVBRN2VwUTV6TnBvTzNJbTZZNjZCVGhcL2hDWGdyTDErbVp3PT0iLCJtYWMiOiJhMGRkZmQyNzRmN2FkZTM5ZWUyZWRmMTgzMDRhZTBkMGMxYmE0Mjk0OWYxOWM5OTg0MDJkMzU2MmYxODlmOTdiIn0=

             Nhưng mà trước mắt đúng là không phải lúc thích hợp để hỏi, bởi vì Lục Nham đã tới rồi!

Ads
';
Advertisement
x