“Tiểu tử, giao ngọn núi kia ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng!” Lục Nham lạnh lùng nói với Diệp Viễn. 

             Diệp Viễn không để ý đến hắn ta, mà hỏi ngược lại: “Các ngươi từ đâu tới, vì sao lại tấn công Định Nam Thành?” 

             Lục Nham hừ lạnh, nói: “Bây giờ là bổn thống lĩnh đang nói với ngươi, không tới phiên ngươi hỏi ta!” 

             “Xem ra vẫn phải đánh mới có thể hỏi ra rồi.” Diệp Viễn lắc đầu, thở dài nói. 

             Mặt Lục Nham tối sầm, tức giận nói: “Đồ không biết sống chết, Vô Cực Thiên hạ kỳ cỏ rác mà cũng dám vênh váo trước mặt Bổn thống lĩnh ư! Giết cho ta!” 

             Mười mấy đại tướng Vô Cực Thiên Vị đại viên mãn của hắn ta tuân lệnh, đánh tới Diệp Viễn. 

             Vô Cực Thiên Vị đại viên mãn ở Thiên Nam đã có thể coi là chư hầu một phương. Mười mấy Chân Linh ra tay cùng lúc, chỉ khí thế thôi cũng đủ khiến cho người ta sợ hãi rồi. 

             Nhưng Diệp Viễn lại rất bình tĩnh, miệng lẩm bẩm, Thông Thiên Sơn bỗng biến thành một tàn ảnh bay đến một Chân Linh. 

             Rầm! 

             Sau một tiếng vang lớn Chân Linh đã bị thương nặng không ngừng ói máu. Còn Diệp Viễn thì lại thoắt ẩn thoắt hiện biến mất trước mặt những người đánh tới. Với thực lực của Diệp Viễn bây giờ đã có thể phát huy bảy tám phần sức mạnh của Thông Thiên Sơn. Nhưng mà như vậy cũng đã mạnh hơn người bình thường rồi! 

             Tác dụng của Thông Thiên Sơn rất ngang ngược vô lý. Mặc cho ngươi có thủ đoạn lên trời thì ta cũng chỉ cần ném ngọn núi ra thôi. 

             Đơn giản mà thô bạo! 

             Nhưng không đỡ được! 

             Thông Thiên Sơn sau khi được Diệp Viễn phát động thì tốc độ còn nhanh hơn mấy Chân Linh Vô Cực Thiên Vị đại viên mãn kia nữa! 

             Trừ phi là Ngọc Hoàng Thiên ra tay, còn nếu cùng cấp muốn đối phó với Diệp Viễn thì dường như là kẻ ngốc nói mớ mà thôi. 

             “Đi!” 

             Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Viễn đã xuất hiện phía sau bọn họ, tiếp tục phát động Thông Thiên Sơn. 

             Một Chân Linh đột nhiên bị tấn công không kịp trở tay bị Thông Thiên Sơn đập vào lưng, sau đó quỳ xuống đất hộc máu không ngừng, có lẽ là sắp không qua khỏi. 

             Lục Nham nhìn thấy vậy trở nên vô cùng sợ hãi. 

             Thân pháp quỷ dị phối hợp với Thông Thiên Sơn ngang ngược vô lý thế này làm sao đỡ được đây! 

             “Một đám Vô Cực Thiên Vị đại viên mãn hợp tác chẳng những không làm gì được hắn mà còn bị hắn đánh đến một chết một bị thương!” 

             “Nhân loại này từ đâu ra thế, sao lại mạnh như vậy?” 

             ... 

             Đám quân lính Chân Linh bị thực lực kinh người của Diệp Viễn dọa đến há hốc mồm. Những Chân Linh vừa ra tay đều là Vô Cực Thiên Vị đại viên mãn đấy, vậy mà còn không đụng vào được sợi lông của hắn ư! 

             Tô Ý ở phía trên đầu tường nhìn thấy cũng trợn mắt. 

             Cảnh tượng này sao giống như lúc trước Diệp Viễn lấy sức một người đánh lui đại quân hải tộc Kế Nam vậy? 

             Không giống chính là khi đó Diệp Viễn chỉ bày ra “Không thành kế” doạ đối phương rút lui, nhưng lần này Diệp Viễn lại dựa vào thực lực của mình trực tiếp đối mặt với đại quân vạn thú! 

             Lúc này hình tượng Diệp Viễn trong mắt võ giả Định Nam Thành không khác gì Chúa cứu thế cả! 

             Tô Ý nhíu mày nhìn trên đầu tường thành đang vui mừng khôn xiết. 

             Quan trọng là tên thống lĩnh tóc xanh lá kia kìa, hắn ta chính là cường giả Ngọc Hoàng Thiên, nếu không đánh bại được hắn thì cũng vô ích thôi. 

             Định Nam Thành không có cường giả Ngọc Hoàng Thiên. 

             Nếu đại trận bảo vệ thành bị phá thì Định Nam Thành chắc chắn sẽ lâm vào cảnh lầm than. Cho nên hắn ta không thể mở cửa thành đi ra ngoài được, vì nếu mở cửa thành thì chẳng khác nào dâng tính mạng người cả thành vào trong tay đám Chân Linh đó cả. 

             “Còn muốn lên nữa không?” Diệp Viễn khiêu khích nhìn Lục Nham. 

             Lục Nham giận tím mặt, vung tay áo lên nói: “Lui xuống hết cho bổn thống lĩnh! Bổn thống lĩnh phải chính tay giết tên tiểu tử này!” 

             Hắn ta vừa vung tay lên thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, một ngọn núi đá nhỏ được triệu hoán lên. 

             Lục Nham cười lạnh, nói với Diệp Viễn: “Bổn thống lĩnh thật muốn xem núi lớn của ngươi mạnh hơn hay là núi đá gào thét của ta mạnh hơn! Đi cho ta!” 

             Lục Nham vốn là Chân Linh hệ thổ, tinh thông nhất là Thổ Quy Tắc. 

             Vèo! 

             Núi đá kia dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Diệp Viễn. 

             Một màn này quả là vô cùng chấn động. 

             Ánh mắt Diệp Viễn đông lại, miệng niệm pháp quyết, Thông Thiên Sơn lập tức biến thành một ngọn núi nhỏ. 

             Rầm! 

             Hai ngọn núi nhỏ đâm vào nhau phát ra tiếng vang rung trời. 

             Núi đá mà Lục Nham triệu hoán vỡ ra tan tành, còn Thông Thiên Sơn lại vững như Thái Sơn. 

             Nhưng đòn tấn công này đáng sợ nhất không phải là núi đá mà là sức mạnh của cường giả Ngọc Hoàng Thiên! 

             Diệp Viễn cảm giác được sức mạnh dời non lấp biển ập đến khiến hắn cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, sau đó phun ra một họng máu. 

             Đại quân Chân Linh nhìn thấy vậy lập tức la hét rần trời. 

             “Thống lĩnh quá mạnh! Thống lĩnh vạn tuế!” 

             “Thống lĩnh, xé nát tên tiểu tử này ra đi, báo thù cho những huynh đệ của chúng ta!” 

             “Nhân loại vô tri dám chống lại thống lĩnh ư, đúng là chán sống rồi mà!” 

             ... 

             Lục Nham thấy vậy cũng cười lớn: “Ha ha ha, tiểu tử, biết lợi hại rồi chưa? Thực lực mới là tất cả! Không có thực lực thì có báu vật mạnh cũng vô dụng! Báu vật này ở trong tay ngươi chỉ là phí phạm của trời mà thôi, còn không bằng đưa cho ta!” 

             Diệp Viễn thu Thông Thiên Sơn lại, khinh thường nói: “Đây là sức mạnh của Ngọc Hoàng Thiên sao? Cũng chỉ có thế thôi! Ta chỉ là một Vô Cực Thiên hạ kỳ, thấp hơn ngươi cả một cảnh giới, mới chỉ đánh ta bị thương một chút thôi mà đã vui mừng như vậy rồi sao?” 

             Thật ra nếu Diệp Viễn muốn tránh chiêu vừa rồi cũng không khó. 

             Nhưng hắn lại không trốn, bởi vì hắn muốn thử xem Ngọc Hoàng Thiên hạ kỳ mạnh đến mức nào. 

             Lúc trước Hoàng Phủ Vân Tư đánh một chưởng vào Thông Thiên Sơn cũng chưa thể lấy mạng hắn chứ đừng nói đến Lục Nham. 

             Kết quả thí nghiệm dường như... Cũng không tệ lắm. 

             Một chút thương thế này đối với Diệp Viễn có cũng như không mà thôi. 

             Mặt Lục Nham trầm xuống, hừ lạnh nói: “Tiểu tử, nhìn không ra ngươi còn có thể cứng miệng được đấy! Lúc nãy chỉ là món khai vị thôi, bây giờ cho ngươi nếm mùi lợi hại hơn!” 

             Vừa nói xong thì hắn ta lại hút ra thêm một núi đá nữa. 

             “Núi đá gào thét! Đi cho ta!” 

             Lúc này đây, Lục Nham vận dụng tám phần sức mạnh! 

             Có thể nhìn thấy được hắn ta bị chọc giận thật rồi. 

             Nhưng lúc này có vẻ Diệp Viễn cũng không có ý dùng Thông Thiên Sơn. 

             Lục Nham thấy vậy càng cười lạnh không thôi, nói: “Đồ không biết sống chết, đi chết đi!” 

             Bỗng nhiên ánh kiếm chợt lóe, một bóng người cầÂm thanh kiếm lóe ra sự sắc bén bay lên núi đá. Sau đó khối núi đá thật lớn kia bị chém thành hai, ầm ầm rơi xuống! 

             Đồng tử Lục Nham co rút, kêu lên: “Sao có thể?” 

             Lại nhìn lên thì thấy trong tay Diệp Viễn đã có thêm một thanh trường kiếm hình rồng, tản mát dao động hư vô mờ mịt. 

             Loại dao động này khiến cho Lục Nham cảm giác tim đập nhanh hơn. 

             Tròng mắt hắn ta chuyển một vòng, sau đó kinh hãi nói: “Hồng... Hồng Âmông chí bảo! Sao... Sao có thể?” 

             Diệp Viễn nhìn Lục Nham, cười nói: “Không tệ, còn nhận ra Hồng Âmông chí bảo đấy. Chẳng phải ngươi nói, có bảo vật mạnh thì cũng chẳng được tích sự gì sao? Ta chỉ có thể nói đó là do kiến thức của ngươi quá hạn hẹp đấy! Hay nói cách khác là bảo vật ngươi gặp chưa đủ mạnh mà thôi!” 

eyJpdiI6Im9PTlFib2VjUlhhYVVyaTNVNFFwOGc9PSIsInZhbHVlIjoiMjFkS3o1SzI4MndGNktWV3pZbmV0UjdGb1dBNnhTbDVFbGhqSW5UMEdMdXp1Y2FMWnNJVUY0OVl1MmJVY2hYazFjSkVrb1lVMkh0K1pxZytmcFwvTEJRRk5FbFFrUzNHOFVoVzErTVRXbE84bmloZm1HeWVzQ1JUbWlyZURycXhXQVlvYUJMbFdLWU9tVExVZzdPNzlCVWtheWEzbzh1SnJUbTBScjh2OU9DZ3F4eFBMZEEzY2hvOVk4R1JCK1ZBQmU2MVFcL0p3cXQwRzF1cmlhTE04TjlkeHAzN3VlNk9kcHhtODIwbDBXMXBvPSIsIm1hYyI6ImUyZDZjZjZlMzU2Y2QzYjc2NmRlMjllNmViNDljNjA0YzdhMjJiZmNmOThlYmY2YmQxYTdhYTI0M2EwZjRlMzMifQ==
eyJpdiI6IjBRdVJnUVhmRis5b1VQUFo5Y0txeWc9PSIsInZhbHVlIjoidnI2T2dySHpqN09oZ0pRNWZXcGxtZXZCcExWd0dQS3V5MFVUNStzWTVVMFlkd0I5eDloRlwvK1JcL0hTTWVMVG9SVDE3YTc4RG54cWFOQm9LcGg1YmhLTE95XC9GdW1OK3JmTkdpcXlsSTBuZjMzbnZCYTl1VWdYRlhMQWpKMWdVUVlxYlBQekF2UnpKb1wvdWhJREIxOHp3UHVnSlNHTE9obUtNZW0xeGJJZDYxd3ZwYVBNN29cL2NoZjIwTSs1K3FLR0M4a0ZNdzltakJYXC9NdW9RT215ZzBvQ1I0eTNqZnpoeUpUQXpJaVRVYVprVU01eExkVGhnclo3RWIrSGx0WEJsWlwvaXBGbXFLam1vcVZhdkJRWHZhQzBreEtcL05iaUROdUk5bUlVODJvSFBLcmd6U1prWlM5dURWNGhwa2ZpNTJlRVkzWjlqSmEyYmtEZVllbFZsT3FKbldEbmdkYXdteXJGRVZNK040Rm5hWTQ9IiwibWFjIjoiOWZjNDYxZGM5NTQ1MWMzNzA3MWFlY2VkY2FlMWU2MzAzYzE2ZTgwZDQ5Mzg0NWI0Y2QyYTIwYmI4OTAxNWJmNCJ9

             Long Tuyền kiếm này đúng là Di Thiên đưa cho Diệp Viễn!

Ads
';
Advertisement
x