Năm cường giả đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên chính là một đội hình kinh người. Phải biết rằng, toàn bộ Thiên Nam cũng chỉ có Mạnh Hàn Phong là đến được cấp bậc đấy thôi.
Năm cường giả kia cùng nhau tấn công mà đến giờ Thiên Nam Thành còn chưa bị phá không thể không nói đúng là kỳ tích.
“Thiên Nam và Vạn Yêu Đại Sơn vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng, vì sao các ngươi lại đánh chiếm Thiên Nam?” Diệp Viễn nhíu mày hỏi.
“Nước sông không phạm nước giếng ư? Ha ha! Mạnh Hàn Phong và năm vị Đại vương cùng đi vào bí cảnh, kết quả vào lúc mấu chốt hắn ta lại lừa năm vị Đại vương chiếm lấy một món chí bảo sau đó trốn bặt tăm luôn rồi! Nếu không tìm thấy hắn ta thì bọn ta tới diệt Thiên Nam vậy!” Lục Nham nói.
Diệp Viễn nghe xong cũng trợn mắt, thì ra là tai hoạ do Mạnh Hàn Phong gây ra. Nhắc mới nhớ, thì ra Diệp Viễn vẫn chưa gặp được vị thành chủ kia là vì hắn ta đang lên kế hoạch đi vào bí cảnh.
Nhưng mà hoạ hắn ta gây ra lại đổ lên đầu cả Thiên Nam thì thật đúng là hết nói nổi. Bây giờ không cần nhìn Diệp Viễn cũng biết khắp cả Thiên Nam đều đang lầm than. Có điều Diệp Viễn đoán báu vật mà Mạnh Hàn Phong cướp đi có liên quan đến việc bước vào Thánh Hoàng Thiên. Nếu không năm vị Đại vương kia cũng sẽ không tức giận đến vậy.
Cơ duyên để bước vào Thánh Hoàng Thiên quả thật vô cùng quý giá.
Diệp Viễn không tin Mạnh Hàn Phong không biết hậu quả, nhưng hắn ta vẫn làm như vậy chứng tỏ loại nhân phẩm như vậy thật khiến người ta khinh thường.
Nhưng bây giờ tức giận cũng không có tác dụng gì, vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt trước.
“Mạnh Hàn Phong cướp đi thứ gì thế?” Diệp Viễn hỏi.
Trong lòng Lục Nham âm thầm khinh bỉ, định mở miệng châm chọc vài câu, nhưng lời đến miệng vẫn cố gắng nuốt xuống.
“Thiên Đan ngũ phẩm, Thánh Duyên Đan!” Lục Nham nói.
Diệp Viễn giật mình hiểu ra, quả nhiên là thế!
Sau đó lại hơi bất ngờ trong bí cảnh kia lại có Thiên Đan ngũ phẩm!
Diệp Viễn đã từng thấy trong ngọc giản nhắc tới Thánh Duyên Đan, là Thiên Đan ngũ phẩm có thể tăng tỉ lệ đột phá Thánh Hoàng Thiên, khó trách những người đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên lại điên cuồng như thế.
Bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên có nghĩa là chỉ cách Thánh Hoàng Thiên nửa bước mà thôi. Nếu bọn họ có sự giúp đỡ của Thánh Duyên Đan thì khả năng bước vào Thánh Hoàng Thiên sẽ tăng cao.
Diệp Viễn thu Long Tuyền Kiếm về, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, dẫn đường.”
Lục Nham giật mình hỏi lại: “Đi? Đi đâu?”
Diệp Viễn: “Ta muốn gặp năm vị Đại vương.”
Lục Nham lại giật mình, sau đó bật cười, nói: “Ngươi còn muốn trả nợ thay cho Mạnh Hàn Phong à? Ngươi trả nổi sao? Đúng là ngươi rất tài giỏi nhưng ngươi có thể lấy ra Thánh Duyên Đan sao? Năm vị Đại vương không cần gì cả, chỉ cần Thánh Duyên Đan mà thôi!”
Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Chuyện đó không cần ngươi lo, chỉ cần dẫn đường là được.”
Sau trận chiến khốc liệt như thế Truyền Tống Trận chắc chắn đã bị đại quân Chân Linh phá hủy rồi. Dọc đường đi chắc chắn sẽ đụng phải rất nhiều Chân Linh, cho nên Diệp Viễn cần một người dẫn đường, nếu không quá nhiều Chân Linh giết không hết nổi.
Lục Nham cười lạnh, nói: “Nếu ngươi đã muốn đi tìm chết vậy thì bổn thống lĩnh cũng không ngăn cản làm gì!”
...
Diệp Viễn cũng không vào Định Nam Thành mà trực tiếp mang theo Lục Nham đi. Chuyến này bình thường phải đi một tháng, nhưng Diệp Viễn đẩy nhanh lộ trình, dùng tốc độ tối đa đi đến Thiên Nam Thành một cách nhanh nhất.
Lục Nham đi theo phía sau âm thầm hoảng sợ. Hắn ta đã dùng tốc độ nhanh nhất rồi nhưng mà vẫn có chút không theo kịp tốc độ của Diệp Viễn!
Phải biết rằng tốc độ này thuần tuý là do thực lực của Diệp Viễn chứ không hề dùng bảo vật gì giúp đỡ cả. Thậm chí Lục Nham còn có cảm giác nếu không phải Diệp Viễn cố tình duy trì khoảng cách như vậy thì hắn ta đã bị bỏ xa rồi.
Tên này đúng là biến thái mà!
Trên đường đi cảm xúc của Diệp Viễn cũng bị lai lịch của Thông Thiên Sơn từ miệng của Di Thiên làm cho không ngừng phập phồng hoảng sợ.
Thì ra, Thông Thiên Sơn trong tay hắn chỉ là một bộ phần của một món bảo vật chí tôn! Hơn nữa do Thông Thiên Sơn bị hỏng nghiêm trọng nên mới bị coi thành Thiên Linh chí bảo. Mà món bảo vật chí tôn kia chính là Hỗn Độn Thánh Bảo năm đó uy chấn Tam Thập Tam Thiên, Vạn Giới Sơn!
Ý là vì trấn áp Vạn Giới Sơn!
Sức mạnh của nó có thể dùng từ thông thiên triệt địa để hình dung.
Trên Thiên Linh chí bảo chính là Hồng Âmông chí bảo.
Mà Hồng Âmông chí bảo tổng cộng chia làm năm giai.
Nhất giai yếu nhất, ngũ giai mạnh nhất.
Long Tuyền Kiếm chỉ là Hồng Âmông chí bảo nhất giai, còn Bích Hải Thần Loa thì là Hồng Âmông chí bảo nhị giai.
Chỉ kém một giai nhưng sức mạnh lại chênh lệch cực lớn, vậy thì Hồng Âmông chí bảo ngũ giai mạnh đến mức nào không thể tưởng tượng ra được nữa.
Mà trên Hồng Âmông chí bảo đó là Hỗn Độn Thánh Bảo!
Vạn Giới Sơn, là do chính tay Hỗn Độn Chủ của Tam Thập Tam Thiên nổi tiếng chế tạo ra. Hắn đi khắp chư thiên vạn giới, tìm vô số chất liệu quý giá chế tạo ra bảy ngọn núi. Bảy ngọn núi này mỗi cái đều là Hồng Âmông chí bảo ngũ giai. Khi hợp lại đó là Hỗn Độn Thánh Bảo, hơn nữa còn là Hỗn Độn Thánh Bảo vô cùng mạnh.
Hỗn Độn Chủ vốn đã rất mạnh lại cầm trong tay Hỗn Độn Thánh Bảo nên lúc tung hoành ở Tam Thập Tam Thiên hiếm có địch thủ. Nhưng sau đó không biết vì sao lại mai danh ẩn tích, Vạn Giới Sơn từ đó cũng không rõ tung tích.
Không ngờ một trong số đó lại rơi vào tay Diệp Viễn. Có điều sau nhiều thăng trầm thì cảnh giới của Thông Thiên Sơn giảm xuống dần, trở thành Thiên Linh chí bảo không bằng rác rưởi.
Diệp Viễn không thể nào tưởng tượng ra được sức mạnh của Hỗn Độn Chủ. Đối với hắn bây giờ mà nói thì Thánh Hoàng Thiên đã là cực kỳ mạnh rồi, nhưng không ngờ Thông Thiên Sơn lại có lai lịch lớn đến vậy!
“Nếu có thể gom đủ bảy ngọn núi thì chẳng phải ta sẽ có được một món Hỗn Độn Thánh Bảo rồi ư?” Diệp Viễn ngẫm lại cũng cảm thấy hơi kích động.
“Ha ha, ngươi nghĩ dễ dàng nhỉ! Bảy ngọn núi kia e là đã lưu lạc khắp chư thiên vạn giới rồi, ngươi có bao nhiêu năng lực có thể đi khắp chư thiên vạn giới? Hơn nữa đừng nói đâu xa chỉ ngọn núi trong tay ngươi này, muốn khôi phục nó lại thành Hồng Âmông chí bảo ngũ giai thì đã cần có không ít kiến thức về binh khí Hồng Âmông rồi! Chỉ bằng một chút bản lĩnh bây giờ của ngươi ấy hả, mơ cũng đừng mơ!” Di Thiên đả kích Diệp Viễn.
Nhưng có vẻ Diệp Viễn cũng không có dấu hiệu bị đả kích, ngược lại còn cười nói: “Ha, ta vẫn luôn rất may mắn kia mà!”
...
Hai người ngày đêm lên đường, lộ trình hơn một tháng bọn họ chỉ dùng nửa tháng đã tới nơi. Cho dù Lục Nham là Ngọc Hoàng Thiên cũng mệt mỏi kiệt sức, nhưng cũng may mà có Lục Nham đi theo, nên trên đường không bị cản trở nhiều.
Diệp Viễn nhìn Thiên Nam Thành ở đằng xa mà trợn mắt. Ngoài Thiên Nam Thành Chân Linh nhiều đếm không xuể. So với Thiên Nam Thành thì Định Nam Thành đúng là không đáng nhắc tới. Năm tên Đại vương kia được lắm, định dời cả Vạn Yêu Đại Sơn đến đây luôn đấy à?
Nhưng nhìn thấy Thiên Nam Thành vẫn chưa bị phá thì Diệp Viễn cũng yên tâm.
“Đứng lại! Lục Nham, không phải ngươi đang tấn công Định Nam Thành ư, sao lại trở về rồi?” Hai người đi xuyên qua đại quân, sau đó bị một Ngọc Hoàng Thiên cản lại.
Lục Nham đen mặt nói: “Tả Thanh, hắn là Tam Điện Chủ của Thiên Nam Đan Điện, có việc muốn gặp năm vị Đại vương!”
Tả Thanh nhìn Diệp Viễn, sau đó bật cười: “Một Vô Cực Thiên Vị mà muốn gặp năm vị Đại vương? Lục Nham có phải ngươi uống lộn thuốc rồi không?”
“Năm người đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên cùng ra tay mà cũng không có cách nào công phá được Thiên Nam Thành sao?” Diệp Viễn cũng không hề giận, ngược lại tò mò hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất