Tả Thanh nghe Diệp Viễn hỏi thì lập tức nổi giận.
Hiển nhiên là hắn ta cũng canh cánh trong lòng chuyện này.
“Hừ! Đáng lẽ ra Mạnh Hàn Phong không có ở đây thì đánh Thiên Nam Thành là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng nào biết trong Thiên Nam Thành bỗng dưng nhảy ra ba người đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên! Bọn họ lưng dựa đại trận bảo vệ thành đánh nhau với năm vị Đại vương mấy lần, khó khăn cầm cự đến được bây giờ!” Tả Thanh buồn bực nói.
“Ba người đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên?”
Diệp Viễn nhướn mày lên, hiểu ra cười nói: “Xem ra là mấy tên kia, cũng không làm ta thất vọng nhỉ!”
Nếu đoán không sai thì ba người kia là trong số mấy người Triệu Khuẩn, Ô Kỷ An cùng với Tống Thiên Dương, Vân Bách Vũ. Xem ra những chỉ dẫn của hắn trong lúc nguy cấp lại là phát huy tác dụng.
Tả Thanh vừa nghe đã cười lạnh, nói: “Không làm ngươi thất vọng? Tiểu tử, ngươi là cái thá gì chứ, nói như ba người kia là do ngươi bồi dưỡng ra không bằng!”
Diệp Viễn cười nói: “Đừng nói nhảm nữa, ta muốn gặp năm vị Đại vương, dẫn đường đi.”
Mặt Tả Thanh trầm xuống, hừ lạnh: “Cái thứ Vô Cực Thiên Vị như ngươi làm gì có tư cách gặp năm vị Đại vương? Lục Nham, ngươi đang làm gì vậy, còn không mau giết hắn?”
Mặt Lục Nham đen thui, không nói nên lời, chẳng lẽ nói là ta đây là bị bắt cóc đi tới đây à?
Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Ta tới là để cho năm vị Đại vương một cơ duyên! Nếu ngươi chậm trễ thì chịu không nổi trách nhiệm đâu.”
Tả Thanh nghe vậy càng khinh thường: “Ngươi? Cho năm vị Đại vương cơ duyên? Ha ha ha, buồn cười! Lục Nham không giết ngươi không có nghĩa là Bổn thống lĩnh không giết ngươi đâu, chết đi!”
Tả Thanh nói xong thì giơ tay lên bay tới định giết Diệp Viễn.
Diệp Viễn hừ lạnh, lập tức biến mất.
Ầm!
Cùng lúc đó đất rung núi chuyển, một ngọn núi lớn ập xuống trực tiếp giết chết mấy trăm Chân Linh.
Lúc đầu Diệp Viễn đi vào giữa đại quân vô số Chân Linh thì không ai chớp mắt. Nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây.
Tả Thanh hoảng sợ, hắn ta không ngờ Diệp Viễn lại ra tay nhanh đến vậy, hắn ta cũng không theo kịp. Hơn nữa tên này còn có bảo vật mạnh đến vậy nữa.
Diệp Viễn nhìn Tả Thanh, lạnh nhạt nói: “Còn muốn đánh nữa sao?”
Mặt Tả Thanh tối sầm, tức giận nói: “Tiểu tử, dù ngươi nhanh nhưng còn có thể từ trong đại quân này đi ra ư?”
Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Ta đến đây không phải để đánh nhau, vừa rồi chỉ là đòn cảnh cáo mà thôi. Đương nhiên còn để thuận tiện nói cho năm vị Đại vương, có người tìm.”
“Là ai dám đến địa bàn của bổn vương ầm ĩ đấy!”
Quả nhiên, lập tức có một tiếng rống giận vang lên.
Một người mặt sư tử thân gấu vừa gào lên xuất hiện.
Tả Thanh trầm giọng nói: “Cuồng Sư đại vương, nhân loại này nói là có việc muốn gặp năm vị Đại vương, tiểu nhân không cho hắn gặp thì hắn thả bảo vật giết bọn con!”
“Một tên Vô Cực Thiên thấp kém thì có thể có chuyện gì mà gặp bổn vương chứ? Giết đi!” Cuồng Sư đại vương tức giận lên thế là muốn giết Diệp Viễn.
Cuồng Sư đại vương tính tình nóng nảy, bước chân nhanh như gió, khí thế ngập trời, ngay cả đám Chân Linh cũng rất sợ hãi hắn ta.
Diệp Viễn cũng không để bụng, chỉ cười nói: “Ta là Thiên Nam Đan Điện Tam Điện Chủ Diệp Viễn, tới gặp năm vị Đại vương là muốn đưa năm vị Đại vương một cơ duyên. Đương nhiên, nếu các người không muốn thì có thể giết ta ngay.”
Cuồng Sư đại vương chợt ngạc nhiên, nói: “Cho bọn ta một cơ duyên ư? Ha ha ha, lớn họng thật! Bổn vương lại muốn nghe thử xem ngươi muốn đưa cho bọn ta cơ duyên gì đấy.”
“Thánh Hoàng Thiên!” Diệp Viễn lạnh nhạt nhả ra ba chữ, giống như ba chữ này không đáng một đồng vậy.
“Chà, tên Vô Cực Thiên Vị thấp kém này tu vi bản thân còn kém xa vạn dặm mà mở miệng ngậm miệng là Thánh Hoàng Thiên, nói sướng miệng thật nhỉ!” Lúc này, một người mỏ nhọn, vẻ mặt hung ác nham hiểm đi ra.
Tuy hơi thở của hắn ta không giống với Cuồng Sư nhưng cũng không phân cao thấp, hiển nhiên là một Đại vương khác.
Diệp Viễn cũng không cãi lại, cười nói: “Ba vị Đại vương khác sao không xuất hiện luôn đi?”
Người mỏ nhọn và Cuồng Sư nhíu mày, âm thầm giật mình.
Tiểu tử này chỉ là Vô Cực Thiên Vị thế nhưng lại có thể cảm nhận được ba người kia?
Nếu là trước kia thì đương nhiên Diệp Viễn không phát hiện ra được.
Nhưng từ lúc tu luyện “Thần Diễn” tầng thứ nhất thì nguyên thần Diệp Viễn tăng mạnh, thần thức cũng trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Ánh mắt Diệp Viễn lia qua ba hướng trong đại quân Chân Linh, người mỏ nhọn và Cuồng Sư đại vương thấy vậy cũng hiểu.
Lúc này, đại quân Chân Linh tự động tách ra một con đường, ba bóng người cao lớn đi ra.
Năm vị Đại vương đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên, đã tới đầy đủ!
Cuồng Sư đại vương, Vạn Tượng đại vương, Thiên Thử đại vương, Hổ Bí đại vương và Cự Lộc Đại vương!
“Tiểu tử, bổn vương thừa nhận ngươi có chút bản lĩnh! Nhưng nếu ngươi không ho ra được một cái lý do hợp lý thì bổn vương vẫn giết ngươi như thường nhé!” Vạn Tượng đại vương nhìn Diệp Viễn, trầm giọng nói.
Thật ra ba người bọn họ đã đến từ sớm rồi nhưng lại cố tình che giấu hơi thở mà thôi, không ngờ Diệp Viễn vừa liếc mắt đã nhìn thấu.
Diệp Viễn không hề lo lắng, nói: “Năm vị Đại vương, các người thảo phạt Thiên Nam đơn giản là bởi vì Mạnh Hàn Phong đã cướp lấy cơ duyên của các người mà thôi phải không. Các vị đều là người thông minh, chắc cũng hiểu cho dù có tắm máu Thiên Nam thì Mạnh Hàn Phong cũng sẽ chẳng xuất hiện đâu. Nhưng nếu hắn ta đã đột phá Thánh Hoàng Thiên thì các người có nghĩ tới hậu quả chưa?”
Lời Diệp Viễn nói làm năm người hoảng sợ.
Năm người đã phá huỷ căn cơ của Mạnh Hàn Phong, nếu hắn ta đột phá Thánh Hoàng Thiên thì chuyện đầu tiên tất nhiên là tới tìm bọn họ báo thù rồi.
Tuy rằng trong Vạn Yêu Đại Sơn cũng có Thánh Hoàng Thiên, nhưng bọn họ cũng sẽ không giúp cho năm người đâu. Trên thực tế, nội bộ Vạn Yêu Đại Sơn cũng không bình yên. Nếu không phải bởi vì chuyện của Mạnh Hàn Phong thì năm người đánh nhau mới là chuyện bình thường. Chỉ cần Mạnh Hàn Phong không làm ra chuyện gì quá đáng thì Thánh Hoàng Thiên trong Vạn Yêu Đại Sơn cũng sẽ không ra mặt.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười, rèn sắt khi còn nóng: “Cho nên các người tấn công Thiên Nam nhìn như hả giận, nhưng thật sự càng chọc giận Mạnh Hàn Phong thì cũng không có tác dụng gì.”
Thiên Thử Đại vương cười lạnh, nói: “Thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi thật sự có thể làm bọn ta đột phá Thánh Hoàng Thiên?”
Diệp Viễn cười nói: “Bây giờ không được, nhưng sau này có thể!”
“Ha! Sau này! Chờ đến khi ngươi đột phá Thánh Hoàng Thiên thì luyện Thánh Duyên Đan cho bọn ta ư? Không nói đến chuyện ngươi có thể đột phá Thánh Hoàng Thiên hay không, nếu như có thì lúc đó bọn ta cũng đã biến thành vong hồn dưới tay Mạnh Hàn Phong từ lâu rồi! Còn không bằng bây giờ giết cho đã tay!” Thiên Thử Đại vương cười lạnh.
Diệp Viễn lại lắc đầu, nói: “Không cần đến Thánh Hoàng Thiên, chỉ cần ta đột phá Ngọc Hoàng Thiên là đã có thể giúp các ngươi bước vào Thánh Hoàng Thiên!”
Năm người lập tức tỏ ra vẻ nghi ngờ. Nói như vậy chẳng khác nào ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng, giải khát trong mơ?
Hổ Bí Đại vương hừ lạnh, nói: “Tiểu tử, ngươi nghĩ bọn ta bị ngu à? Kế hoãn binh này cũng quá dở rồi đấy! Không cần nói nhiều với tên tiểu tử này làm gì, giết hắn đi rồi tiếp tục công thành!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất