Tu luyện không màng xuân thu, trong núi không biết đến thời gian. 

             Thời gian năm mươi năm trôi qua thấm thoắt. 

             Năm mươi năm này, Diệp Viễn ở trong Vạn Yêu Đại Sơn, hiếm khi trải qua những ngày tháng thanh thản. 

             Hôm nay, năm người Hổ Bí đứng bên ngoài sơn động lo lắng không yên, không ngừng đi đi lại lại. 

             “Ta nói này Kim Mao, ngươi có thể ngừng nghỉ một chút được không? Ngươi cứ xoay vòng vòng như vậy, lão tử hoa hết cả mắt rồi!” Hổ Bí mất kiên nhẫn nói. 

             Kim Mao tự nhiên chính là Cuồng Sư Đại Vương. 

             Cuồng Sư vừa nghe thấy vậy giận dữ nói: “Nhìn cái mặt hổ kia của ngươi xem, đều sắp sụp xuống thành mặt lừa rồi, có tư cách gì nói lão tử chứ?” 

             Sơn động này chính là nơi Diệp Viễn bế quan. 

             Mà hôm nay là ngày hẹn ước tròn năm mươi năm của Diệp Viễn. 

             Nếu hôm nay Diệp Viễn không đưa ra được Quỳnh Dao Thiên Thánh Đan, hắn sẽ bị Thiên Đạo phản phệ mà chết! 

             Giấc mộng trở thành Thánh Hoàng Thiên của năm người kia cũng hoàn toàn vỡ vụn. 

             Vì vậy lúc này năm người họ đều tỏ ra vô cùng sốt ruột không yên. 

             Tất nhiên càng lo lắng nhiều hơn. 

             “Ôi, các ngươi nói thử xem, Diệp Viễn thật sự có thể làm được không? Năm mươi năm đột phá một cảnh giới lớn, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới khó mà tưởng tượng được trên con đường Đan Đạo, thật sự quá gắng gượng!” Vạn Tượng lo lắng nói. 

             “Bây giờ ngẫm lại quả thật không lạc quan cho lắm! Nghĩ một chút cảm thấy loại chuyện này không có khả năng!” Hổ Bí Đại Vương nói. 

             “Còn chưa đầy nửa canh giờ nữa là đến thời gian ước hẹn! Nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa ra, e là cơ hội đi ra rất xa vời!” 

             Họ thừa nhận rằng Diệp Viễn cực kỳ yêu nghiệt. 

             Nhưng năm mươi năm trước, Diệp Viễn chẳng qua chỉ mới bước vào Vô Cực Thiên Vị, thậm chí còn chưa bắt đầu nghiên cứu Thiên Đan tam phẩm. 

             Năm mươi năm này, Diệp Viễn không những muốn đột phá một cảnh giới lớn của cảnh giới Võ Đạo, mà càng cần đột phá hai đại cảnh giới của Đan Đạo. 

             Ngẫm thôi cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng cho lắm. 

             Cần phải biết rằng, ngưỡng cửa Ngọc Hoàng Thiên Vị này đã ngăn lại biết bao nhiêu thế hệ tài năng xuất chúng. 

             Giang Lập được xưng là thiên tài đệ nhất thiên hạ vào mấy trăm năm trước cũng bị dậm chân tại một bước này. 

             Những thiên tài Võ Đạo như Lạc Vân Khinh cũng bị ngăn trở mất mấy trăm năm. 

             Đột phá Hoàng Cực Cảnh cần phải có cơ duyên. 

             Nhưng lại chỉ cho Diệp Viễn thời gian năm mươi năm ngắn ngủi! 

             Điều muốn mệnh người khác nhất đó là cảnh giới Đan Đạo vô cùng huyền diệu kia của Diệp Viễn, không hề nghi ngờ phải tốn càng nhiều thời gian đi mài giũa hơn. 

             Năm người Hổ Bí cùng với Ngưu Ma Thánh Tôn gần như đã lật tung ba thước đất của toàn bộ Vạn Yêu Đại Sơn. Cuối cùng năm năm trước đã góp đủ sáu phần thiên dược của Quỳnh Dao Thiên Thánh Đan. 

             Tuy nhiên lần bế quan cuối cùng của Diệp Viễn đã vượt quá mười năm! 

             Họ cũng không biết Diệp Viễn đã đạt đến bước nào rồi! 

             “Hừ! Mấy người các ngươi nghe cho kĩ, nếu Diệp Viễn không ra được thì hãy tự sát tạ tội đi!” 

             Lúc này Ngưu Ma Thánh Tôn vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi ở cách đó không xa đột nhiên mở miệng nói. 

             Năm người họ vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt. 

             Diệp Viễn bị Thiên Đạo phản phệ mà chết, đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường phía trước của hắn ta. 

             Làm sao hắn ta có thể nhịn nổi việc này chứ? 

             Ngưu Ma Thánh Tôn đã tin tưởng vững chắc, với thiên phú của Diệp Viễn thì việc đạt đến cảnh giới huyền diệu kia chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. 

             Nhưng năm tên ngu ngốc này lại ép hắn phát ra lời thề với Thiên Đạo, yêu cầu Diệp Viễn luyện chế ra Quỳnh Dao Thiên Thánh Đan trong vòng năm mươi năm. 

             Năm mươi năm quá ngắn, quá ngắn rồi! 

             Ngưu Ma Thánh Tôn hắn ta tài năng xuất chúng đến nhường nào, lúc trước vượt qua một đại cảnh giới cũng tốn mất thời gian mấy ngàn năm. 

             Chứ chưa kể đến việc Diệp Viễn còn phải lãng phí tinh lực cực lớn trên con đường Đan Đạo. 

             Trong mắt Ngưu Ma Thánh Tôn, hành động của năm người này thật sự rất ngu ngốc. 

             Một khi lời thề với Thiên Đạo được khởi động, chỉ có kết cục phải chết. 

             Dẫu cho một cường giả Thánh Hoàng Thiên như hắn ta cũng không có cách nào cởi bỏ. 

             “Thánh Tôn đại nhân, chúng ta...” 

             “Câm miệng! Đầu của các ngươi đều làm từ phân à? Năm mươi năm đủ để làm gì chứ? Hả? Ai lại nói thêm gì nữa thì bây giờ có thể đi chết được rồi đó!” 

             Thiên Thử Đại Vương vừa định mở miệng giải thích đã bị Ngưu Ma Thánh Tôn nghẹn trở về. 

             Họ không hiểu tại sao Thánh Tôn đại nhân lại tức giận như vậy. 

             Cho dù hy sinh một Thiên Dược Sư cũng không đến nỗi phải nổi nóng như thế chứ? 

             Nhưng sắc mặt của Hổ Bí Đại Vương lại thay đổi liên tục, không nói thêm gì nữa. 

             Hắn ta đã biết bí mật của cường giả Thánh Hoàng Thiên qua lời kể của Thạc Ngôn. 

             Nếu như Diệp Viễn mất mạng, đồng nghĩa với việc chặt đứt hy vọng độ Thánh Hoàng Đạo kiếp của Ngưu Ma Thánh Tôn, sao hắn ta không nổi giận cho được? 

             Cùng với cơn giận dữ của Ngưu Ma Thánh Tôn, bên ngoài sơn động đã yên tĩnh trở lại. 

             Từng giây từng phút trôi qua, ai nấy đều cảm thấy như đang trải qua một năm vậy. 

             Cuối cùng thời khắc đã tới! 

             Trái tim của mỗi người đều chìm xuống đáy cốc. 

             Một khắc! 

             Nửa canh giờ! 

             Một canh giờ! 

             Diệp Viễn vẫn chưa xuất hiện. 

             Tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng. 

             “Ôi rốt cuộc hắn vẫn thất bại ư?” Hổ Bí lắc đầu, trong mắt ngập tràn vẻ thất vọng. 

             Lại một canh giờ nữa trôi qua, Diệp Viễn vẫn không hề xuất hiện. 

             Ngưu Ma Thánh Tôn mở mắt, vẻ thất vọng trong ánh mắt không hề che giấu nổi. 

             “Thạc Ngôn, đi thu dọn xác cho đại ca của con đi.” Ngưu Ma Thánh Tôn khẽ thở dài. 

             Một câu này khiến Thạc Ngôn trực tiếp rơi lệ. 

             Hắn ta bước từng bước gian nan về phía sơn động. 

             Hắn ta vừa mới bước đến cửa hang đã không thể nào tiến thêm một bước. 

             Mà đúng lúc này một bóng người đi ra khỏi bóng tối. 

             Cả người Thạc Ngôn run lên, ra sức lau nước mắt, mở lớn đôi mắt hổ. 

             Ngay sau đó vẻ bi thương trên khuôn mặt hắn ta lập tức biến thành mừng rỡ như điên. 

             “Đại... đại ca! Đại ca, huynh không sao chứ?” Thạc Ngôn kích động đến độ nói năng lộn xộn. 

             Tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả Ngưu Ma Thánh Tôn cũng khẽ rung lên. 

             “Hắn... hắn thật sự làm được?” Ngưu Ma Thánh Tôn không dám tin nói. 

             Diệp Viễn bình yên vô sự xuất hiện đã chứng minh hắn đã hoàn thành ước hẹn. 

             Đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi, nhưng hắn lại thật sự hoàn thành được. 

             Không thể tưởng tượng nổi! 

             “Hắn thật sự làm được rồi! Hắn... quả thật hắn đã làm được!” 

             Sau khi khiếp sợ qua đi, năm người Hổ Bí càng vui mừng khôn xiết. 

             Diệp Viễn hoàn thành ước hẹn đồng nghĩa với việc họ đã cách cảnh giới Thánh Hoàng Thiên rất gần, rất gần rồi! 

             Nhưng lúc này Đại Hoàng vẫn luôn thành thật im lặng cũng không kìm nén được mà run lên. 

             Diệp Viễn hiện tại trông có vẻ mệt mỏi. 

             Sắc mặt hơi tái nhợt. 

             Dường như vừa mới trải qua một trận chiến lớn. 

             Trên thực tế, mấy ngày trước hắn đã hoàn thành xong việc luyện chế. 

             Nhưng hắn lại luyện thêm ba viên Thiên Hoàng Đan tứ phẩm nữa. 

             Mục đích chính là đánh thức Di Thiên! 

             Trong năm mươi năm này, Di Thiên vẫn luôn chìm trong hôn mê. 

             Tình huống của long tâm không hề lạc quan. 

             Vì vậy hắn muốn dựa vào sức mạnh huyết mạch của bản thân, rót vào long tâm để nó trở nên cường đại một lần nữa. 

             Chỉ có điều Diệp Viễn biết, long tâm giống như một vật chứa khổng lồ, với thực lực của hắn hoàn toàn không thể lấp đầy. 

             Cho nên hắn luyện chế ra ba viên Thiên Hoàng Đan chân phẩm khôi phục khí huyết, để giúp đỡ chính mình. 

             Mấy ngày nay, Diệp Viễn không ngừng rót khí huyết vào trong long tâm, quả nhiên có hiệu quả. 

             Cuối cùng Di Thiên đã tỉnh lại sau năm mươi năm ngủ say. 

             Vừa mới tỉnh lại, hắn ta cũng ngạc nhiên không thôi. 

             Lần trước ra tay, hắn ta bị thương vô cùng nghiêm trọng, Di Thiên còn tưởng rằng mình sẽ rơi vào hôn mê mấy trăm năm. 

eyJpdiI6Imo3YXgxWkNZUXJOVWs1dzJWaHdac3c9PSIsInZhbHVlIjoiM0oxZXhjSWJPREYwNmlrZjNVaDNvZzdKMnR0cUlTQUlRR0JDd2FRK2tiUUhERDl0QTJcL1Z4bFNIbk95bXJqVnJBbm5OU3llVjRIbVljTnNPcjFBaW82OEFZTFwveXNkeFNUeHFRcFJmTW9CeU9sS0xrN0RBeDd5ZnFlTGRTRDdJbFgyNitRTWJOSXZUNW5WUHEzc1FHbk5QalpVOFlJYUhoYWV1d2htS0Z5dWNwSDVMZ0pPUnBRS3YwTkNEcGlzSnFYZWpOR1FQM1JnbGpOdE02S21LUVZuZk50MTMrZStobE5vQmdhZWpyaElzSjc0VVZHc1kyMVVJMGFrYjNWbzZZIiwibWFjIjoiYjIyMzczNDE3NDBlYWU0MDYyNDc3MjkzN2VmYmUxOTdmNjBjZDI1ZGE3YzNiZjRmZGExYWZmNzNkMDMxM2Q2NiJ9
eyJpdiI6IlZwckJMRGl5bE44UmJ0NHN0c3p1VFE9PSIsInZhbHVlIjoiQUxWcWpPczg4OVRlbkxKXC9HOWVcL0VHamo1M2llSE5VNmZTc0kycEZrVFhFamE0WjJPU2w1UEdoSjJ1Qnp3K0doSHdjTFhrWCtYNXIzSU9sRlprZGNrWjZhdXR2MEoxZ05jZzZjd0xDWFY1M0p3d0RPQW1MSnJLR0thampkTFBRcjlJWGpyV0xcL1VOazN5NURQTjB2eU4wMU5GazdhMlpuVEhwNE0xQWQ4cDh4am9SWWtnVElOOThuSVA1NWpnVUdKSUdHWFBuRFQ2R0pQRFBIYmlhekxicGJqajNOVjkyakU5eG1Db2lydmh6Y082aWhBYkFWQk5MKzFBeklsK0VkTGZNRkhFdkdFWHhwMTZDVnlueWNVS2Q2TU0xNTZnQ2pib1pUaXNDTzhCeDY3aE9jWFdoWFNJSXRBZlZJc3NycEVkQ2NOYnE2d2pqTnkyTmxnN2JyXC9cL2ZWV01TT0V0Z0lLRDQyTUJldmhcL09jPSIsIm1hYyI6IjNhMTIyZTBkMWJmOTI3OWEyNWI2OTcyOGNmOTg1NzM1ZjQ2MjM5ZTU4ZDE3MThkNDdjM2VjMjAwOTQ4NGZjMjgifQ==

             Điều này khiến cho hắn ta cảm thấy chính mình đã tìm đúng người rồi.

Ads
';
Advertisement
x