“Tiểu Thanh, không phải nói trên đại dương có rất nhiều nguy hiểm sao? Tại sao chúng ta đi cả chặng đường đến đây, hình như cũng chỉ như thế thôi?” 

             “Tai nghe không bằng mắt thấy, có lẽ chân linh trong đại dương cũng vô cùng thân thiện thì sao?” 

             “Ừm, mi nói cũng phải. Ôi, bổn tôn đã vô địch ở Ngọc Trì đại lục quá lâu rồi, quả thực có hơi nhàm chán, nếu không thì đúng là có chút không nỡ rời đi.” 

             “Chủ nhân tài năng tuyệt đỉnh, tư chất tung hoành đương đại! Ngọc Trì đại lục nhỏ bé đã không thể giữ được chủ nhân nữa rồi! Có thể theo chủ nhân đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đây là niềm vinh quang tối cao của Tiểu Thanh!” 

             “Ha ha, Tiểu Thanh tuệ nhãn cao siêu, bổn tôn chính là thích điểm này ở mi! Tiểu Thanh, mi nghĩ chủ nhân ta đây liệu cũng có thể tung hoành đương đại khi ở bên ngoài không?” 

             “Đó là điều tất nhiên rồi! Chủ nhân chắc chắn có thể tìm được cơ duyên ngay lập tức, đột phá Chân Hoàng Thiên, sau đó lại leo lên đỉnh cao, tiếu ngạo đương thời!” 

             “Ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy! Ưm… Chỉ là đại dương mênh mông này hơi nhàm chán!” 

             … 

             Một thanh niên áo xanh cưỡi một con thanh ngưu đang đi dạo trên mặt biển, vô cùng thoải mái dễ chịu, như thể đang đi du ngoạn. 

             Thanh niên áo xanh lộ ra dáng vẻ ta đây bất khả chiến bại, cao thủ cô độc. 

             Tuy nhiên, khí tức của hắn ta đúng là rất mạnh, hắn ta là cường giả Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn. 

             Thanh ngưu dưới trướng hắn ta cũng là Thánh Hoàng Thiên sơ kỳ thượng kỳ. 

             Loại thực lực này cho dù đặt ở đại dương thì cũng không phải là yếu. 

             Cho nên cả cuộc hành trình đến đây cũng khá yên bình. 

             Thanh niên tên là Dương Thanh, là người mạnh nhất ở Ngọc Trì đại lục, tương đương với Trác Bất Phàm hồi đó. 

             Nhưng hắn ta đã không còn không gian thăng cấp ở Ngọc Trì đại lục nữa nên mới rời đi tìm cơ hội để đột phá Chân Hoàng Thiên. 

             Bỗng nhiên, khoảng không đằng xa dao động, Dương Thanh phờ phạc lập tức trở nên phấn khích. 

             “Có người! Ôi, đã đi một năm trời, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống rồi! Ưm… Chỉ là Thánh Hoàng Thiên hạ kỳ mà dám đến biển lớn à, cái gan đúng là không nhỏ! Tiểu Thanh, tới đó!” 

             Dương Thanh vỗ Tiểu Thanh một cái, Tiểu Thanh hiểu ý, bóng dáng chuyển động, lập tức bước lên. 

             Ngay sau đó, một bóng người đã xuất hiện trong tầm nhìn của Dương Thanh, đó là một thanh niên áo trắng. 

             “Tiểu huynh đệ, biển lớn mênh mông, chúng ta đồng hành cùng nhau, thấy thế nào?” Dương Thanh lớn tiếng nói. 

             Diệp Viễn đang bay với tốc độ cực cao, khi nghe thấy tiếng thì không khỏi có chút lấy làm lạ. 

             Cái tên này muốn đồng hành với mình sao? 

             Chán sống rồi à? 

             “Không cần đâu, đường ai nấy đi đi!” Diệp Viễn bình thản nói. 

             Dương Thanh cũng không tức giận, theo kịp tốc độ của Diệp Viễn, cười nói rằng: “Tiểu huynh đệ, ta thấy thực lực của ngươi không mạnh, nếu đi cùng ta thì sự an toàn của ngươi cũng được bảo đảm. Ưm… Nhưng tốc độ của ngươi đúng là khá nhanh đấy.” 

             Diệp Viễn cũng có phần kinh ngạc liếc nhìn Dương Thanh một cái, cái tên này lại có thể theo kịp tốc độ của mình. 

             Tuy nhiên, hắn cũng rất bất ngờ khi gặp được loài người ở đây. 

             Nhìn dáng vẻ của đối phương thì hắn cũng đoán ra được vài phần, e rằng cũng là ra biển tìm kiếm cơ duyên. 

             “Nếu không sợ chết thì ngươi cứ đi theo ta.” Diệp Viễn sao cũng được, nói. 

             “Sợ chết? Ha ha… tiểu huynh đệ, ngươi nói đùa rồi! Thanh Thiên Thánh Tôn ta đây là bất khả chiến bại, trừ phi là Chân Hoàng Thiên ra tay, nếu không thì bổn tôn sẽ đảm bảo ngươi bình an vô sự!” Dương Thanh cười lớn nói. 

             Đại Thanh Ngưu cũng nói: “Tiểu quỷ, yên tâm đi! Chủ nhân có thực lực tung hoành đương đại, cho dù năm Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn đến đây cũng không phải là đối thủ của ngài ấy! Bảo vệ một Thánh Hoàng Thiên hạ kỳ như ngươi là chuyện quá đỗi dễ dàng.” 

             Diệp Viễn không khỏi trợn mắt, cái tên này tự tin quá mức rồi sao? 

             Đây là tự thôi miên chính mình, đúng là bất khả chiến bại sao? 

             Nếu không phải đằng sau có một đám người đuổi theo thì ta hiện giờ có thể đập chết ngươi, có tin không? 

             Diệp Viễn chẳng quan tâm đến hai báu vật sống này, tự mình bay đi và đẩy tốc độ lên đến cực hạn. 

             “Ha ha, tiểu huynh đệ, một đại dương mênh mông mà tại sao ngươi lại đi vội vàng như vậy? Chi bằng đi chậm lại, chiêm ngưỡng quang cảnh của tự nhiên, cũng có lợi cho việc nâng cao cảnh giới đấy.” Dương Thanh cười nói. 

             Diệp Viễn: “…” 

             “Tiểu huynh đệ, ngươi thật lạnh lùng cao ngạo! Bổn tôn nói cho ngươi biết, loại tâm thái này sẽ rất khó có được Đại Đạo! Trên biển lớn, không hề có nhiều nguy hiểm như ngươi đã nghĩ. Cho dù là có thì ngươi cũng nên mỉm cười nhìn hắn ta.” 

             Diệp Viễn: “…” 

             “Tiểu huynh đệ…” 

             Dương Thanh cũng vì nhàm chán quá lâu, cuối cùng cũng tìm được người nói chuyện nên đã trở thành một kẻ lắm lời. 

             Diệp Viễn chẳng thèm để ý tới hắn ta, nhưng cũng hơi kinh ngạc trước thực lực của đối phương. 

             Ngay cả là Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn thì cũng không có nhiều người có thể theo kịp tốc độ của mình. 

             Bỗng nhiên, sắc mặt của hắn thay đổi, năm luồng khí tức mạnh mẽ ở phía trước chặn tới. 

             Hắn cảm nhận được thì Dương Thanh đương nhiên cũng cảm nhận được. 

             “Ơ, đây là cường giả của Hải tộc à? Đi lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên bổn tôn gặp được cường giả Hải tộc, lên chào hỏi một tiếng nào.” Dương Thanh có chút phấn khích nói. 

             Diệp Viễn: “…” 

             Mệt lòng! 

             Cái tên này đã tu luyện đến cảnh giới này bằng cách nào vậy? 

             Gần như trong nháy mắt, năm luồng khí tức đã gào rít kéo đến. 

             Năm người này rõ ràng là cường giả cấp Chiến Tướng! 

             Dương Thanh không đợi đối phương lên tiếng mà tiến thẳng về phía trước, cười nói: “Ha ha, các vị là cường giả của Hải tộc sao? Bổn tôn chính là người đứng đầu Ngọc Trì đại lục – Thanh Thiên Thánh Tôn! Hôm nay thật may mắn khi gặp được các vị…” 

             “Ngươi là đồng bọn của tiểu tử này sao?” Một cường giả Hải tộc đứng đầu đã trực tiếp ngắt lời của Dương Thanh, lạnh lùng hỏi. 

             Dương Thanh cười nói: “Đương nhiên là đồng bọn rồi!” 

             Diệp Viễn: “…” 

             Hắn đúng là cạn lời, thần kinh của cái tên này đúng là đủ lớn, lẽ nào không nghe ra lời tốt lời xấu sao? 

             “Giết!” Cường giả Hải tộc gầm lên một tiếng, năm người trực tiếp bật hết hỏa lực, dốc toàn lực xông về phía Diệp Viễn với người kia. 

             Dương Thanh sửng sốt, vẫn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì đối phương đã ra tay rồi. 

             Tuy nhiên, hắn ta không hổ danh là người đứng đầu Ngọc Trì đại lục, bất thình lình vung một đấm ra, vậy mà hậu phát chế nhân, trực tiếp đánh lùi hai người ở trước mặt. 

             Diệp Viễn cũng mở Càn Khôn Kiếm Trận ra để chiến đấu với ba người kia. 

             Đại Thanh Ngưu đâu nào dám tham gia vào trận đại chiến này, vụt một tiếng bỏ chạy. 

             “Chao ôi, các vị có phải có hiểu lầm gì không?” Dương Thanh vừa đánh vừa hỏi. 

             “Không có hiểu lầm!” Chiến Tướng dẫn đầu đó quát lên. 

             “Nhưng bổn tôn chưa hề gây sự với các vị mà!” Dương Thanh khó hiểu nói. 

             “Ngươi không, nhưng hắn ta có!” 

             “Này, tiểu huynh đệ, rốt cuộc ngươi đã làm gì gây sự với người ta vậy?” Dương Thanh nhìn về phía Diệp Viễn và không khỏi kinh ngạc. 

             Diệp Viễn một đấu ba mà lại áp chế được đối phương! 

             Ba người này là cao thủ Hoá Hình đấy! 

             Vừa nãy mình lại khinh thường tiểu tử này? 

             Một Thánh Hoàng Thiên hạ kỳ lại áp đảo được ba cường giả Hoá Hình! 

             Tiểu tử này còn yêu nghiệt hơn cả mình! 

             “Không gì cả, chỉ là đã giết vài người thôi.” Diệp Viễn bình thản nói. 

             Nghe vậy, Dương Thanh nói: “Ồ, chỉ là năm cao thủ Hoá Hình thôi, chúng ta hợp lực lại là không có vấn đề gì cả! Bổn tôn nói bảo vệ ngươi thì sẽ bảo vệ ngươi!” 

             Dứt lời, Dương Thanh bộc phát khí thế, đánh đến hai người đối phương thua liên tục. 

eyJpdiI6InRlMmJmcjVvVDdvNG9NZ3dNXC9USkpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRtK05PQ0lBV21hT2NUK1BodjJMSEUzZDR1NVdTbE1taFBrKzBLMFN0ZkVhYnlZb2pGVkhsSUVOeTBwMXhqa2F6QzdsaDJMSUxvcTY1Qmt4RXVpWDUwd2tmZUNxUm1NYkErWHRNRnhHRFM4cGo1NFZ3dzZyQmt2TUMyT1puUFlSN091WnFxXC9nakRCUjVJR2U0OXo4TmxIQ0YwUGtMQzNlYlNzRkVJdzI0WEltYjhQem5uZFVMS0lGK1FVUWxHcXVuXC9iQXVySkVSNEZkV2dBMGl3bWZUNnR0d2lJRDdWVWxMWWlBV2xWcnhSYUx0UDhmc0hEb1R0bytCcWQwb1BQVmJHZmFWZVkzNTlkUDlaM2UrSlhVNmx2ZllXRFhkYWpvajlhcUVBS2E2VWV5MDFMdkNtNUFSaFNsOFV6WjBFcjBZa1hQc0ZyVXMrcUR5RE8zc1NEMjEyUGFcL1lnM3FGV1V0UER3V2RBYys3K2pxdyt1VDJSYWFsbFwvM28rc2FNWU9md0tZQjQ3WXQ5bkFIOU9UYitEUFBBPT0iLCJtYWMiOiJlYjYzY2E3Yjc2ODM0ODQwNjdhN2UxMjc1NTM0NTQ3NmZkNTBiY2ZjNWI1YWU3ZTk0MTQ4OGQ1ZjZiZDZmMjJiIn0=
eyJpdiI6IkY1MnBnWHNPZEV1Z2VFRkJISmFOQXc9PSIsInZhbHVlIjoiNHZLbDRyZnp0VEw4aDU1NFdTYWg3MW9hY0N5bEhQaHNIUTQ0bVk0QmpGSWZveVpqNjQ5RGNNMWZJNE9GUlNaUG93MUo2U0c4dlN1a2VNUm1JT0NTZlBldFZuTXBDb1RQXC85cFhPdXg4SGczT1IrN09lb3E3NzhuMkJDeU5RcnlvYWFPTG1nRVd4ekhNWGtWcElyc0pWUXBjeWtic1orb21sMUN2VmxPRnp6WXJ3aVJRY3hHNHVPbk1qNVJUWTNnMmRZYmlWNG1cL3plditrVHZOa0U0MWhcL2hGTzljRHNUdXFYcHpESFdtYXduY1RhbGRkYjZ3UXIxVUlLV1wvNWhPQjRnMVNKUFhsQ1wva3o4enNpZnVVQ1FmQT09IiwibWFjIjoiZjJkZjZmZjE4OWExZTJmNTg4ODhkZmYwYzc3ZmZhY2M0ZjdjMGQ3OTEwMDdlZDhkZmVkY2I4ODVhNTk1MDU3ZiJ9

             Thấy vậy, Dương Thanh không khỏi da đầu ngứa ran, quái lạ hét lên: “Tiểu tử, mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi đã đắc tội với bao nhiêu cường giả vậy?”

Ads
';
Advertisement
x