“Cũng không nhiều, ta đã giết chết người của Tứ Đại Hải Vực. Hiện giờ tất cả các cường giả của Tứ Đại Hải Vực đang đuổi giết ta. À, các chúa tể của Tứ Đại Hải Vực này là cường giả Chân Hoàng Thiên.” Diệp Viễn ra tay không chậm, bình thản nói. 

             “…” 

             Dương Thanh chỉ cảm thấy da đầu tê dại và nói không nên lời. 

             Cường giả Chân Hoàng Thiên! 

             Hắn ta vừa nãy còn nói sẽ bảo vệ Diệp Viễn dưới Chân Hoàng Thiên. 

             Nhưng hiện giờ, tên này đã thực sự chọc tới Chân Hoàng Thiên! 

             Ta là ai? 

             Ta ở đâu? 

             Ta… Không phải vô địch sao? 

             “Mau đột phá vòng vây đi, bị vây lấy là không thể chạy thoát được đâu!” 

             Diệp Viễn quát lớn, Càn Khôn Kiếm Trận đột nhiên bộc phát, lấy vết thương để đánh trọng thương một người, sau đó lại bay đi. 

             “Đợi ta!” 

             Dương Thanh một đấm đánh bay hai người rồi đuổi theo Diệp Viễn. 

             Tiểu Thanh cũng nhanh trí, bắn nhanh một phát đến dưới hông Dương Thanh. 

             “Ngươi còn đi theo ta?” Diệp Viễn ngạc nhiên hỏi. 

             “Bọn họ đã nhận định ta với ngươi là đồng bọn! Tiểu huynh đệ, ngươi là nhân vật lợi hại đấy, lại có thể khiến cho Tứ Đại Hải Vực bạo loạn! Ta cảm thấy chúng ta là người đồng đạo!” Dương Thanh khâm phục nói. 

             Diệp Viễn: “…” 

             Mẹ kiếp, ai là người đồng đạo với ngươi chứ? 

             Tuy nhiên, có một cường giả như vậy đi theo cũng có thể chia bớt rất nhiều áp lực, cho nên Diệp Viễn cũng không dài dòng nữa. 

             “Tiểu tử họ Diệp kia, ngươi không thể chạy thoát đâu! Tất cả các cường giả của Tam Đại Hải Vực phía trước cũng đã đến đây rồi!” Kình Lan hét lớn ở sau lưng. 

             Đám người này đã đuổi theo Diệp Viễn ba ngày ba đêm rồi! 

             Diệp Viễn vừa chạy vừa giết, hắn đã giết chết mười mấy cường giả Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn rồi. 

             Trong số đó, hắn cũng từng giết chết Chiến Tướng của Tứ Đại Hải Vực. 

             Cũng chính vì vậy, Diệp Viễn đã hoàn toàn khơi mào cuộc bạo loạn của Tứ Đại Hải Vực. 

             Tất cả các cường giả của Tứ Đại Hải Vực dốc lực đuổi theo, bay vây chặn đánh hắn. 

             Trận chiến trên cả chặng đường cũng giống như vừa nãy. 

             Dương Thanh tình cờ gặp phải Diệp Viễn ngay lúc bị đuổi giết. 

             Điều khiến cho Diệp Viễn ngạc nhiên chính là khi gặp phải tình huống này, ngoài kinh ngạc ra thì Dương Thanh còn tỏ ra khá phấn khích. 

             Não của tên này có vấn đề à? 

             Còn Kình Lan ở phía sau thì Diệp Viễn đã trực tiếp phớt lờ hắn ta. 

             “Tiểu huynh đệ, bỏ chạy như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, hay là chúng ta hợp sức xử lý một trận, thấy thế nào? Hề hề, đúng là đã rất lâu không có chuyện phấn khích như vậy rồi!” Dương Thanh lại cười trộm nói. 

             Hắn ta đã vô địch ở Ngọc Trì đại lục rất lâu rồi. 

             Diệp Viễn nhướng mày, thầm nghĩ thực lực của Dương Thanh này rất mạnh, một đấu hai cũng dư sức. 

             Nếu hợp tác với hắn ta thì đúng là có thể xử một trận! 

             Cứ bỏ chạy như vậy cũng không phải là cách. 

             “Được!” Diệp Viễn dứt khoát nói. 

             Dương Thanh hưng phấn nói: “Tiểu huynh đệ tên là gì?” 

             “Diệp Viễn!” 

             “Kiếm trận của Diệp lão đệ đúng là lợi hại, ngươi dùng kiếm trận yểm hộ ta, chúng ta đâm ngọn thương hồi mã!” 

             “Không có vấn đề!” 

             Dương Thanh sửng sốt nói: “Ngươi tin ta như vậy sao? Không sợ ta sẽ bán đứng ngươi à?” 

             Diệp Viễn cười nói: “Ngươi không thể bán đứng được ta đâu!” 

             Dương Thanh bật cười ha ha, nói: “Được, đủ bá khí, có phong thái của Thanh Thiên Thánh Tôn ta đây! Giết!” 

             Dương Thanh quát lớn, bóng người đột nhiên bắn ngược lao về phía đám đông. 

             Sau lần trì hoãn vừa nãy thì khoảng cách giữa hai bên đã rất gần. 

             Ngay khi quay đầu lại thì hai bên lập tức giao đấu trực diện! 

             Đội ngũ đuổi giết hiện giờ đã lên đến hơn ba mươi người! 

             Cộng thêm với vài cường giả Chiến Tướng vừa nãy, hiện giờ đối phương đã có hơn mười ba cao thủ Hoá Hình! 

             Luồng sức mạnh này chắc chắn là rất kinh khủng. 

             Diệp Viễn thi triển Quy Tắc Không Gian, bóng người quay về trái với lẽ thường, mà còn nhanh hơn Dương Thanh vài phần. 

             Nhưng lúc này, cây trường thương trong tay Dương Thanh rung lên, một cỗ khí thế kinh thiên lao thẳng lên trời. 

             Lúc này Diệp Viễn cũng cảm nhận được Dương Thanh này là nhị pháp Hoá Hình! 

             Tuy nhiên, tên này đã dung hợp Thương Đạo với Huỷ Diệt Chi Đạo lại với nhau một cách hoàn hảo. 

             Trường thương còn chưa ra thì tất cả mọi người đã cảm nhận được một luồng sức mạnh phá huỷ! 

             Và cây trường thương Hồng Mông chí bảo trong tay Dương Thanh đã hoá thành thứ ở giữa thực và hư, khí thế ngưng tụ mà không tan ra. 

             Rõ ràng, Dương Thanh là cường giả siêu cấp trong Thương Đạo. 

             Đội ngũ đuổi giết đã toàn lực đuổi theo, rõ ràng không ngờ được hai người này lại dám đâm ngọn hồi mã thương. 

             Lúc này, bất ngờ không kịp đề phòng! 

             “Vương Bá Chi Thương!” 

             Dương Thanh hét lớn, cây trường thương dài như cầu vồng, một nhát đâm xuyên đầu của Chiến Tướng tiến tới. 

             Vương Bá Chi Thương? 

             Cái tên này, sao cảm thấy không đáng tin lắm nhỉ? 

             Nhưng thực lực thì cực kỳ mạnh. 

             “Càn Khôn Nhất Kiếm!” 

             Diệp Viễn cũng nghiêm giọng hét lên, cũng giết chết một cường giả Chiến Tướng. 

             Vừa đối mặt thì hai cao thủ Chiến Tướng đã mất mạng! 

             Đội ngũ đuổi giết lập tức chết lặng. 

             Nhưng đám người Kình Lan cũng từng thấy qua trận chiến lớn nên đã nhanh chóng tỉnh lại. 

             “Giết! Đừng để hai tiểu tử này chạy thoát! Nhất định phải giết chết bọn chúng!” Kình Lan gầm lên. 

             Không cần hắn ta ra lệnh cũng đã có vô số đòn tấn công ập đến hai người họ. 

             Sau đòn tấn công vừa nãy, hai người đã thẳng tay phá vỡ đội hình của đối phương. 

             Lúc này, Càn Khôn Kiếm Trận của Diệp Viễn vừa mở ra thì đã chụp lấy mười mấy người vào trong, giúp Dương Thanh chặn lấy hầu hết các đòn tấn công. 

             Còn Dương Thanh thì một cây trường thương khí thế hào hùng, lại một nhát đâm xuyên qua một Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn bình thường. 

             “Chết tiệt! Chết tiệt! Bao vây hai người bọn chúng, đừng để bỏ chúng chạy thoát!” Kình Lan gầm lên. 

             Bọn họ đuổi giết Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn lại không bị gì mà bọn họ thì chết hết người này đến người kia! 

             Kình Lan hiện giờ gần như phát điên rồi. 

             Tuy đã mất đi hai cường giả Chiến Tướng, nhưng bọn họ vẫn còn mười một người. 

             Một khi vòng vây được hình thành, Diệp Viễn với người kia chắc chắn không thể chạy thoát được. 

             “Không ngăn được nữa, rút lui!” Trước khi vòng vây của đối phương được hình thành thì Diệp Viễn trực tiếp kích hoạt kiếm trận, sau khi giết chết một Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn thì lại xông ra khỏi vòng vây. 

             “Tiểu tử, ngươi bán đứng ta!” Dương Thanh đang giết một cách cao hứng, hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại. 

             Hắn ta quát lớn, sau lưng bị đánh một phát mạnh, nửa người gục xuống, nhưng cũng cố gắng lao ra đuổi kịp Diệp Viễn. 

             Diệp Viễn không khỏi trợn mắt, tại sao cái tên này lại cố chấp như vậy? 

             Trong tình thế vừa rồi mà cũng cần mình nhắc nhở sao? 

             Lẽ nào hắn ta định giết chết hết những người này sao? 

             Dương Thanh tuy mạnh nhưng vẫn ngang tài ngang sức với Diệp Viễn thôi. 

             Giết thì chắc chắn là không thể giết hết rồi. 

             Một khi bị cuốn lấy thì sẽ chết chắc. 

             Nhưng Dương Thanh lại tài giỏi, giết một cách cao hứng, lại muốn chết cùng… 

             Diệp Viễn thản nhiên ném một viên Thiên Đan qua, Dương Thanh nhận lấy rồi liếc nhìn, hai mắt không khỏi sáng lên, kinh ngạc kêu lên: “Chân phẩm! Đồ tốt đấy!” 

             Lúc đó cũng không chần chừ, nuốt thẳng xuống. 

             Cơ thể bị đánh tơi bời cũng hồi phục lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

             “Ha ha ha, đúng là đồ tốt! Nào nào nào, chúng ta đánh thêm một trận nữa!” Dương Thanh ngẩng đầu lên trời cười lớn. 

             Sau khi nghe thấy lời này, đám người Kình Lan ở phía sau không khỏi giật mình, tốc độ lập tức chậm lại. 

             Nhưng Diệp Viễn và người kia thì trực tiếp tăng tốc, bỏ lại đám đông. 

eyJpdiI6ImorQnBxeGlJcnNOOG92d1lZb3JTWVE9PSIsInZhbHVlIjoiU081Y0pob3cwbFlxXC81bnpmMmlFbCt6YXI0OG15SE9tdEdMTlNwSk5zTFFQMUVpTWY1bEc0MVF6Y0JwTUUrN3BXOU84RWtNMnJPZTJMMGhOXC9oXC9meUUwY2xGNjd3TW5yU2ZQcEtRc214d0xnWWRWcCtORkVkN002VVM2eWwzWHA5ZzhMcGpSKzM4eDIwclQzNzBaZ0p1aVI4RVlxMFFcL1pCYXlpYmNuUXdGclBIVGtMRzhkQXhnVjFFaWQwUFdpOEZDMm5aNXd6NzVxUlBXYnpFb1hwSHBmXC9nalBsMmVQR1VTNTlIUnhiVldVRVprU0ZTc1wvemc2RmNPaXRnV1cyVGoxZVlsSU9sTFhKXC9zVkoyYVg1NGIybWF1Q3dsb1IxUzR1UVJLZCs1WlR6dUVGVmVnXC81cGVGeERGS1JHenNLK01BZlFzd05adUtiTmEyU0FmMEZ1N2s4eGt1SFwvV2hUWEpoRllFeERyM1VcL1ZLRDhtRk5MZU1ITlhvRmZoSTF5ZCIsIm1hYyI6IjdjZWVkMTNhZWIxNmQ5ZmQ2OGU5NzZhNDg5NzQ4M2ViM2I4N2JjMzlhN2U2YjcyNDg5ZGMxZjcxMjZkYzRiYmYifQ==
eyJpdiI6ImtodHNQMmw3XC9sYTZSYVk3a1VhWlRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikh5Kys4ZDV3RzR4ek4zWEMzUDBYYnRQV2pHN0pCcWtGenhURDRaUXR3azcwMDlWcmxDTTE1SElEOUFzXC94WDNkdWEzaldEWmZ4QmtXQzJKZ2x1U0NaS05Ob3J0cnhMSzJ1SXZ3TEwxQlVtYkJFU0RHa2FqVHJvME1RRXpGd0hUWEdUYlp0MXFBenhHbkNWZjlyWitPXC9YYVhRd0pVV0sxU1wvam9vb2ZyQWZDNHNhWVh1cHk4SzF2bzVyRE5LeHp2d0dMU1E2NUx1M2dWSUpiSkthNURoTXFYVllGZW0wd1lLbG5XNCtTZVwvcEtsd1BkMjJnWXBpWUF6UUM4bmJvYWZscHo4RFJCbW5tNXFpYUN6SElvUnpZN1h2WkR4V0dNd2w5RE42bVwvNU41anFDSmQrMUhTUVdJZDNnYjhXdzhkMjgrSjhMV3duTWtUYlIycGF4ZTI2Mm1BPT0iLCJtYWMiOiIwNjJmNWJhN2Q1Yjk4YjcxNGJjZmYxOTg4MTE5OTI3NGU2ODE3NjdmZTUzMDlkMTQzOTAzNmQ4ZjA4ZTNlZDgzIn0=

             Nhưng sau khi có sự gia nhập của Dương Thanh thì cuộc bỏ chạy này đã trở nên thú vị.

Ads
';
Advertisement
x