“Dương huynh, giết!” 

             Trên hư không, Diệp Viễn đột nhiên hét lớn. 

             Đội quân đuổi theo ở sau lưng chợt dừng lại. 

             Tuy nhiên, Diệp Viễn và người kia hoàn toàn không có ý định quay người lại, ngược lại bỏ chạy nhanh hơn. 

             Đám người Kình Lan mới kêu gào mình đã mắc bẫy, ai nấy tức giận đến đỏ mặt tía tai. 

             “Tiểu tử họ Diệp, lão tử phải xé xác ngươi ra thành trăm mảnh!” 

             “Bà nó, ngươi sinh hài tử không được lành lặn!” 

             “Tiểu tử, cho dù hôm nay phải trả giá như thế nào thì cũng phải giữ ngươi lại!” 

             … 

             Đằng sau vang lên những tiếng tức giận hổn hển. 

             Kể từ khi Dương Thanh gia nhập vào, hắn ta với Diệp Viễn tiến lên có thể tấn công, lùi lại có thể phòng thủ, chơi đùa đám quân đuổi theo trong lòng bàn tay. 

             Tình hình này đã triệt để chọc tức Hải tộc. 

             Trước đây đám người Kình Lan còn lo lắng về thương vong, nhưng hiện giờ đã không còn lo lắng nữa, Thiên Quỳ hải vực đã cử đội quân Hải tộc đến. 

             Lúc này, trên hư không toàn là Hải tộc, Diệp Viễn với người kia không thể giết hết được. 

             Mặc dù đám Hải tộc này không phải là đối thủ khi họ hợp sức lại, nhưng có thể cản trở đến hành động của Diệp Viễn với người kia. 

             “Ha ha ha, sảng khoái! Thật sảng khoái! Đã lâu không giết một cách sảng khoái như vậy rồi! Diệp huynh đệ, ta phải cám ơn ngươi đấy!” Dương Thanh múa cây trường thương kín mít không có kẻ hở, hắn ta cười lớn. 

             Diệp Viễn trợn mắt, có phải ngươi chưa làm rõ tình hình không vậy? 

             Chúng ta không thể chạy thoát rồi! 

             Bỗng nhiên, hắn ý niệm chuyển động, cao giọng hét lên: “Đừng đuổi theo nữa, nếu còn đuổi theo thì ta sẽ độ kiếp!” 

             “Ngừng lại! Đừng đuổi theo!” Đám người Kình Lan chợt dừng lại, quả nhiên không đuổi theo nữa. 

             Diệp Viễn và Dương Thanh sửng sốt, nghe lời đến vậy sao? 

             Nhưng chẳng bao lâu thì họ đã phát hiện ra điều bất ổn. 

             Trên mặt của những người này mang theo vẻ vô cùng kính cẩn. 

             Diệp Viễn và Dương Thanh đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của họ cũng thay đổi rõ rệt. 

             “Ôi dào, không hay rồi! Lần này bị ngươi hại chết rồi!” Dương Thanh quái gở nói. 

             Hư không rung chuyển, một cỗ khí thế xưng bá thiên hạ toát ra từ trong hư không. 

             Một bóng người giống như thần linh giáng thế bước ra khỏi hư không. 

             “Bái kiến Thiên Quỳ Hoàng Tôn!” 

             Tất cả mọi người cùng hành lễ. 

             Trong những Đại Hải Vực này, cường giả Chân Hoàng Thiên chắc chắn là sự tồn tại vô địch và tối thượng. 

             Chân Hoàng Thiên cuối cùng cũng xuất hiện rồi! 

             Diệp Viễn và người kia không chạy nữa, Chân Hoàng Thiên xuất hiện, họ không thể chạy thoát được nữa. 

             Thiên Quỳ Hoàng Tôn biến thành hình dạng con người, giống như vị vua của thế giới. 

             Hắn ta đưa mắt gán chặt vào Diệp Viễn, tựa như đang nhìn một người chết vậy. 

             “Thuộc hạ bất tài, để cho Hoàng Tôn tự mình xuất hiện, xin Hoàng Tôn trừng trị!” Đám người Kình Lan vô cùng lo sợ, quỳ xuống thú tội. 

             Thiên Quỳ hải vực dốc toàn lực lao ra chỉ để đuổi giết một người. 

             Kết quả, người vẫn chưa giết chết mà đã bị thiệt hại nặng nề. 

             Bọn họ đã đuổi giết Diệp Viễn hơn nửa tháng, hai trong năm Chiến Tướng đã mất mạng, Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn thì có chín người mất mạng! 

             Về phần Ngọc Hoàng Thiên và Vô Cực Thiên của Hải tộc thì thương vong vô số. 

             Còn Diệp Viễn, hiện giờ vẫn khoẻ như vâm, thậm chí không bị thương chút nào. 

             Đám người Kình Lan này gần như muốn nôn ra máu. 

             “Hừ! Một đám rác rưởi!” Thiên Quỳ Hoàng Tôn lạnh lùng hừ một tiếng, đám người Kình Lan bị chấn động đến nôn ra máu. 

             Diệp Viễn và Dương Thanh cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ. 

             Quá mạnh! 

             Chỉ một câu nói thì đã khiến cho một cường giả Hoá Hình bị thương. 

             “Cường giả Chân Hoàng Thiên đạo pháp tự nhiên, trong mỗi một động tác cũng mang theo sức mạnh Đại Đạo, quả nhiên không sai!” Diệp Viễn nghiêm nghị nói. 

             Tiếng lạnh lùng quát lên của Thiên Quỳ Hoàng Tôn vừa nãy đã khiến cho Đại Đạo dao động, Diệp Viễn có thể rõ ràng cảm nhận được. 

             Trước đây hắn đã đối đầu với Nhan Ngọc Chân, nhưng hắn ta chỉ là Chân Hoàng Thiên nửa vời. 

             Còn người ở trước mặt hiện giờ mới là Chân Hoàng Thiên thực sự! 

             “Lần này chết chắc rồi! Diệp huynh đệ, lần này ngươi đã hại ta thê thảm rồi! Làm sao đây? Làm sao đây?” Dương Thanh hoảng hốt nói. 

             Diệp Viễn không khỏi trợn mắt nói: “Không phải ngươi vừa nãy vẫn còn giết khá sảng khoái sao? Đã bảo ngươi chạy từ lâu rồi mà ngươi không chạy, hiện giờ lại trách ta sao?” 

             Dương Thanh sửng sốt, nói: “Ơ, hình như là vậy nhỉ! Chuyện đó… Hoàng Tôn đại nhân, người mà các vị muốn giết là hắn ta, ta không quen biết hắn ta, ta chỉ là một con kiến đi ngang qua thôi, ngài xem ta một cái rắm, thả ta đi có được không?” 

             Ý cầu sinh thật mạnh mẽ! 

             Dương Thanh vừa quay mặt đi thì không biết xấu hổ vẫy đuôi cầu xin Thiên Quỳ Hoàng Tôn. 

             Dáng vẻ đó giống như một con chó giữ nhà, khiến cho Diệp Viễn nhìn đến choáng váng. 

             Cái tên này vừa rồi trong lúc giết người còn trưng ra dáng vẻ ta đây bất khả chiến bại. 

             Hiện giờ lại trở mặt nhanh như vậy. 

             “Ha ha ha…, Thiên Quỳ, Thiên Quỳ hải vực các ngươi dốc toàn lực mà đến một Thánh Hoàng Thiên hạ kỳ cũng không giải quyết được, quá mất mặt rồi nhỉ?” 

             Bỗng nhiên, có một tiếng cười lớn đột ngột vang lên. 

             Trên hư không, lại có thêm ba luồng khí tức đáng sợ đột nhiên giáng xuống. 

             Khí tức của ba người này không chút kém cạnh so với Thiên Quỳ Hoàng Tôn! 

             Vương giả của Tứ Đại Hải Vực lại đến đây đông đủ! 

             Sắc mặt của Diệp Viễn với Dương Thanh thay đổi đáng kể, lần này đúng là không còn chỗ nào để chạy thoát rồi. 

             Chạy thoát từ trong tay của tứ đại Chân Hoàng Thiên, đây chắc chắn là một chuyện không thể. 

             Cơ mặt của Dương Thanh sắp co giật. 

             “Thiên Quỳ, ta tưởng ngươi đã chết ở Chân Hoàng đạo kiếp rồi, đang định đến tiếp quản Thiên Quỳ hải vực đây.” Một Chân Hoàng Thiên khác cười nói. 

             “Thiên Quỳ, ngươi vẫn nên yên tâm đi độ Chân Hoàng đạo kiếp, mớ lộn xộn ở Thiên Quỳ hải vực, bổn hoàng tôn sẽ giúp ngươi thu dọn.” Chân Hoàng Thiên thứ ba cười nói. 

             Thiên Quỳ Hoàng Tôn lạnh lùng hừ một tiếng: “Không Minh, Sa Đinh, Thiên Hồi, ba người bớt mỉa mai ở đây! Người của các ngươi cũng chết không ít! Nếu tiểu tử này xuất hiện ở hải vực của các ngươi, các ngươi có thể chống chịu được sao? Các ngươi đến đây, chẳng phải cũng vì giết tên tiểu tử này sao?” 

             Không Minh không quan tâm, nhìn Diệp Viễn cười nói: “Tiểu tử, ngươi cũng lớn mặt thật đấy, lại khiến cho tứ đại Chân Hoàng Thiên bọn ta ra tay!” 

             Diệp Viễn nhún vai, bất lực nói: “Ta cũng không muốn, trước đây Diệp mỗ nương tay đủ điều, là người của Thiên Quỳ hải vực ép người quá đáng.” 

             Thiên Quỳ hừ lạnh, nói: “Tiểu tử, sắp chết đến nơi mà ngươi còn cứng mồm!” 

             Nhưng Không Minh lại cười lớn: “Ha ha ha… Thật thú vị! Nhìn thấy những người bọn ta mà vẫn có thể điềm tĩnh như vậy. Tiểu tử, bổn hoàng tôn cho ngươi một cơ hội, đầu quân sang Đinh Hương hải vực của ta, bổn hoàng tôn sẽ bảo toàn tính mạng của ngươi!” 

             Diệp Viễn chưa lên tiếng thì Dương Thanh vội vàng nói: “Hoàng Tôn đại nhân, ta đồng ý đầu quân! Ta tên Dương Thanh, thực lực cũng rất mạnh!” 

             Diệp Viễn: “…” 

             Cái tên này đã trở thành kẻ hai mặt. 

             Không Minh trông cười nhưng không phải cười nói: “Được, thực lực của ngươi cũng rất mạnh, có tư cách đầu quân về bổn hoàng tôn! Tiểu tử, ngươi thì sao?” 

             Thiên Quỳ hừ lạnh, nói: “Không Minh, ngươi đây là muốn khai chiến với bổn hoàng tôn sao?” 

             Không Minh đắc chí nói: “Nếu phải thì sao? Ngươi hiện giờ đang trong thời khắc độ Chân Hoàng đạo kiếp quan trọng, lẽ nào dám ra tay với bổn hoàng tôn à? Một khi gây ra Chân Hoàng đạo kiếp, e rằng ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!” 

             Sắc mặt của Thiên Quỳ khó coi đến cực điểm. 

             Nhưng những gì Không Minh nói cũng là sự thật. 

             Hắn ta đây là Chân Hoàng đạo kiếp lần thứ tư, cực kỳ nguy hiểm. 

             Nếu bất cẩn thì thực sự sẽ mất mạng. 

eyJpdiI6ImV0QjZZaHo1WlhFUzcydFZIbHl0c1E9PSIsInZhbHVlIjoiZ01rVFB1NVFhZ0lwVVNFSU9ZUkpvXC90enhPQlRkWDBRZkl1WThqT2k2QjgrcmxYdjFjRUxETTBvZFEzdHpFV1MxMndLWDhQU2ZBUWV2eExKcDFPV2xFZThQcXhsSzNWXC9UdHUyQ0NFdXJNRDhRYVV4RWlMYTZDYVM2SElPXC93QjdlRU1HUEt0QytYQkplc0J0cTRpRXlyTWI5dEJpWm11N2tFMzFsTFNocmhFSHU5bzVSMFBzUGhONmdoYURQUHBkRytrekZWbVJ6TVBWS2tLXC93bVRvQVhCR0FDOFwvQ3M0TXhwRmhDUVhNSXRzPSIsIm1hYyI6IjE4M2ZkYjc5NTRjYTE3Y2I1NzI4MzczNTNmY2ZkMzVkN2RkMWMzYzAxZWQ0NjJlOTU2NTI0NjNlN2YyNGNhMjMifQ==
eyJpdiI6IkhTVis1cCtjckliYVNJdlJVUG9jK0E9PSIsInZhbHVlIjoibWQrT2l6dWM3SE1cL29CSTBGYW5PQ1RUeTA5N2paRlBrZUF6aXJvOGJHNkgrRnZ6NFJuVHJcL3BCZFRNZE1ZSGJcLzJxOEcyb0VtNkhMa3RvTUtMU2RaMW5OcVY0YWNhVkZQMFwvQXE4TFpjYnZrNEt1NlBhRWlOMWs5VmlWWTlTOEZBeEpDeE9vdjltdzFpdk9QejNBVEE5c3IzZ2d2Z1oyZ1dPVkFXdlkyU1kzUGpHWHRVMFZWVCtEZDQ5dDl3MHV6VUdGMXRPc2xcL2M5UXRqblJcLzhWOU0rRUZOOXlPaDIwQnRPektjVzVRRG5iQ2U2UWx5dWRsY3JDQmdvdHc3cDFkcU85MVRJYU5SVlNxMytsczZxa2tBTWtGS2hUQjk3MnpWc0hQUFJXT3o0UW5GTE5iTHlUNEtqREl2NXdOU1wvZ2pRWUxvOVgrN2IraXZVR3lLQVZKbG9Sc0U5VFRiOG4xRE5zY3NlTkQ2QkJtTkdaMlpwdzcrT01cL1BnZ3h4ZVpwV1h6UHRRbFQ1bDQxT3ZDZWExRGxKNWpUTHJ1OUpCQkJuOXVtTmpTZ2xES0ZWMkFRYzJTYk4ySitrTW1JdHI5cTArd3llUm9aRzdlUTd2Qng2VmsxYlYwUTZpQVU4REFqaDhMNG5yVWVNWXNZa2RPeEhWN3grNVZnMDl5a2pkRU1nVElxU1J1TUhhQWx1aVIwdHE5VHdDS2IzWU1RWGdBczNRblZvWHB4aHVReEk9IiwibWFjIjoiZWUyODRlMGM5OWRjMmVkNTM2M2FiMWQ4MmJjNzBlMmViZDcwZTdiYWU1YmY3ZTQ3YjdmMjhhZWY5NWFkZjExNyJ9

             Nhưng Không Minh mặc kệ hắn ta, nhìn sang Diệp Viễn rồi cười nói: “Tiểu tử, đã suy ngẫm xong chưa?”

Ads
';
Advertisement
x