“Diệp Viễn, đồng ý Không Minh đại nhân đi! Chậc chậc, có thể trở thành Chiến Tướng dưới trướng Chân Hoàng Thiên là vinh dự của chúng ta đấy!” Dương Thanh không biết xấu hổ thúc giục.
Hừ hừ, tên nịnh nọt!
Cái tên này thay đổi lập trường nhanh thật!
“Xin lỗi, Diệp mỗ không có hứng thú gì với việc ở lại Hải tộc.” Diệp Viễn bình thản nói.
Sắc mặt của Không Minh Hoàng Tôn tối sầm lại, trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi đây là không nể mặt bổn hoàng tôn ư?”
Diệp Viễn cười nói: “Đúng vậy!”
Khi lời nói này vừa buông ra thì tất cả mọi người đều sửng sốt!
Cái tên này chán sống lắm rồi!
Dương Thanh kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Diệp huynh đệ, Dương mỗ bái phục! Bái phục!”
Hắn ta cảm thấy mình đã đủ bá đạo rồi.
Nhưng khi ở trước mặt Diệp Viễn thì không là cái thá gì cả!
Cái tên này đến chết cũng phải sĩ diện, đáng đời.
Còn mình, khi nào nên bá đạo thì bá đạo, khi nào cần nhún nhường thì sẽ nhún nhường!
Sĩ diện đáng là bao chứ?
Nhưng Diệp Viễn thì khác, cái tên này ở trước mặt Chân Hoàng Thiên mà cũng dám tỏ vẻ ta đây!
Đây là mang sinh mạng để ra vẻ mà!
“Ha ha ha…, Không Minh, ngươi đây là một lòng nhiệt tình bị dội gáo nước lạnh rồi! Người ta hoàn toàn không nể mặt của ngươi!” Thiên Quỳ nghe vậy thì cười lớn nói.
Vừa nãy Không Minh khiến cho hắn ta mất mặt, kết quả lại bị Diệp Viễn trở tay tát vào mặt Không Minh, điều này khiến cho hắn ta vui sướng cả ngày.
Sắc mặt của Không Minh tối đen vô cùng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi hay lắm! Ngươi là người đầu tiên dám từ chối bổn hoàng tôn đấy!”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy đúng là niềm vinh dự của Diệp mỗ rồi!”
Không Minh: “…”
Dương Thanh giơ ngón tay cái về phía Diệp Viễn.
Đỉnh!
Thật là đỉnh!
Đây là chê chết không đủ nhanh sao?
Quả nhiên, khí tức của Không Minh càng lúc càng lạnh, hắn ta trầm giọng nói: “Tiểu tử, dám gây sự với bổn hoàng tôn, ngươi đúng là tìm đến cái chết!”
Diệp Viễn không quan tâm, cười nói: “Ta nghĩ các ngươi tốt hơn hết là đừng nên giết ta, nếu không… Sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Nghe vậy, Không Minh cười nhạo rằng: “Giết một con kiến thì có thể xảy ra chuyện gì?”
Diệp Viễn cười nói: “Là một chuyện rất lớn, tất cả những người có mặt ở đây có thể sẽ chết!”
Tất cả mọi người nhất thời không nói nên lời, thầm nghĩ tên này có phải mất trí rồi không?
Hiện giờ trên mặt biển có vô số cường giả!
Tứ đại Chân Hoàng Thiên thì không nói đến, hầu như tất cả cao thủ cấp Chiến Tướng của Tứ Đại Hải Vực cũng tụ tập đông đủ, số lượng không dưới mười lăm người!
Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn thông thường cũng đạt tới mức hơn năm mươi người kinh hoàng!
Còn những Thánh Hoàng Thiên khác và binh tôm tướng tép thì nhiều đến mức không đếm xuể.
Cảnh tượng này, thậm chí đến Chân Hoàng Thiên ở đây cũng muốn nuốt hận!
Một Thánh Hoàng Thiên hạ kỳ nhỏ nhoi như ngươi đã mạnh mẽ đến mức này rồi sao?
“Ha ha, tốt lắm! Bổn hoàng tôn hôm nay chính là muốn nhìn xem tất cả mọi người có mặt ở đây sẽ chết như thế nào!” Không Minh tức giận bật cười.
Diệp Viễn không quan tâm, hỏi ngược lại: “Thực sự muốn thử?”
Không Minh hừ lạnh rồi nói: “Thực sự muốn thử!”
Dứt lời, hắn ta không chút do dự giơ tay lên chưởng một phát về phía Diệp Viễn.
Chân Hoàng Thiên ra tay, đó chính là sức mạnh của Thiên Đạo!
Lòng bàn tay vừa giơ lên thì đất trời biến sắc!
Tất cả các cường giả có mặt cũng vô cùng kinh ngạc.
Đồng thời, bọn họ cũng kinh ngạc bởi sự ngu xuẩn của Diệp Viễn.
Gây sự với Chân Hoàng Thiên, cái tên này chắc chắn là một kẻ khờ!
Tuy nhiên, Diệp Viễn rõ ràng là sẽ không khoanh tay chờ chết.
Vào khoảnh khắc Không Minh giơ tay lên thì bóng dáng của Diệp Viễn đã lập tức biến mất ngay tại chỗ!
Trong mắt của Thiên Quỳ loé lên một tia khác thường.
Đúng vậy, tiểu tử này lại lao về phía mình!
Lẽ nào hắn ta cảm thấy mình sẽ không giết hắn ta sao?
Đánh chết một Thánh Hoàng Thiên không khác gì với việc đánh chết một con kiến.
Nghịch tu gì đó, thiên tài gì đó, mặc cho ngươi công lực ngất trời thì cũng không phải là đối thủ trong một nhát chưởng của ta.
“Hừ! Muốn chết dưới tay bổn hoàng tôn sao? Cũng được, cho ngươi được toại nguyện!”
Thiên Quỳ Hoàng Tôn cũng giơ lòng bàn tay lên định đánh chết Diệp Viễn.
Nhưng chính vào lúc này, sắc mặt của hắn ta thay đổi đáng kể!
Bởi vì Diệp Viễn đã đột phá vào lúc này!
Bởi vì sự đột phá của Diệp Viễn nên Chân Hoàng đạo kiếp của Thiên Quỳ Hoàng Tôn đã đến trước dự định!
Đùng đoàng đoàng…
Trên hư không, mây đen cuộn trào.
Gần như trong một khoảnh khắc, áp suất không khí giảm xuống đến mức khiến người ta không thể thở được.
Với sức mạnh của một mình Diệp Viễn đương nhiên không thể gây ra một cuộc đạo kiếp khủng khiếp như vậy.
Nhưng hắn với Thiên Quỳ Hoàng Tôn thì thật đáng sợ!
Lòng tự tin của hắn cũng chính là ở đây!
Vốn dĩ Diệp Viễn cũng hơi lo lắng khi Thiên Quỳ Hoàng Tôn xuất hiện.
Nhưng đến khi hắn ta hiện ra chân thân thì trong lòng Diệp Viễn đột nhiên có một tia cảm ứng!
Sự cảm ứng về đạo kiếp!
Sau khi Diệp Viễn trở thành nghịch tu thì nhạy cảm với Thiên Đạo hơn người bình thường rất nhiều.
Hắn cảm nhận được đạo kiếp của Thiên Quỳ Hoàng Tôn dường như có phần tương tác hỗ trợ nhau với cái của mình.
Diệp Viễn trong lòng biết rõ đây chính là sự cảm ứng giữa đạo kiếp!
Một khi hắn chọn cách đột phá thì Thiên Đạo chắc chắn sẽ giáng đạo kiếp xuống!
Cái gọi là nghịch tu chính là đi ngược với ý trời.
Vậy sự đột phá của Diệp Viễn, chắc chắn sẽ giáng xuống đạo kiếp.
Diệp Viễn vốn dĩ là Thánh Hoàng Thiên đỉnh phong hạ kỳ, trong những ngày tháng khổ chiến trên biển, cảnh giới của hắn sắp không thể áp chế được nữa.
Cho nên trước đó, hắn mới thốt ra câu nói ta muốn độ kiếp.
Mà cuộc đạo kiếp của hắn không phải là cuộc đạo kiếp bình thường.
Phán đoán theo kinh nghiệm trong quá khứ, e rằng ít nhất cũng là đạo kiếp Ngũ Cửu.
Trên hư không, gió giục mây vần, còn khủng khiếp hơn những lần độ kiếp trước đó của Diệp Viễn.
Sắc mặt của Thiên Quỳ Hoàng Tôn thay đổi đáng kể, trong lòng kinh hãi nói: ‘Tại sao lại như vậy? Tại sao cuộc Chân Hoàng đạo kiếp lần này lại đáng sợ như vậy?”
Hắn ta cảm nhận được cuộc Chân Hoàng đạo kiếp lần này mạnh hơn những gì hắn hắn ta đã đoán rất nhiều!
Ông ta kinh hãi nhìn sang Diệp Viễn, biết được vấn đề nằm ở đâu rồi.
“Mẹ kiếp, tiểu tử này rốt cuộc là yêu nghiệt gì vậy, lại bị ông trời ghen ghét như thế? Ta đây… Đã bị hắn đưa vào sao?” Thiên Quỳ Hoàng Tôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Một khi Chân Hoàng đạo kiếp bắt đầu thì không tài nào dừng lại được!
Diệp Viễn đã đoán trước từ lâu, cười lớn nói: “Không cần phải cám ơn ta, ta đã nói là đừng giết ta mà các ngươi không nghe…”
Vào lúc này, áp lực trên hư không đột nhiên tăng lên gấp bội!
Sắc mặt của Không Minh Hoàng Tôn thay đổi rõ rệt, nói: “Ta… Chân Hoàng đạo kiếp của ta cũng đến rồi sao?”
Vẫn chưa dứt lời thì đạo kiếp trên hư không lại tăng lên gấp mấy lần!
Trên mặt biển, lúc này đã trở nên cuồn cuộn ào ạt!
Đại dương thậm chí bị luồng áp lực này ép thành hình lõm.
Có thể thấy được cuộc đạo kiếp này kinh khủng biết nhường nào!
“Mẹ kiếp, Chân Hoàng đạo kiếp của ta cũng đến rồi!” Sa Đinh hổn hển nói.
“Của ta cũng đến rồi!” Thiên Hồi cũng cười khổ.
“Của ta cũng đến rồi! Làm cái quái gì vậy, lão tử mới độ Thánh Hoàng đạo kiếp vào mười năm trước mà!” Một cường giả Thánh Hoàng Thiên lớn tiếng chửi rủa.
“Mẹ kiếp, ngươi mới mười năm, còn lão tử mới độ kiếp vào năm ngoái đây!”
…
Lúc này, các cường giả cấp Thánh Hoàng Thiên trở lên cũng đang chửi rủa.
Bởi vì tất cả bọn họ cũng cảm nhận được đạo kiếp của mình đã đến.
Có một số thậm chí mới độ kiếp được vài tháng.
Diệp Viễn cũng sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đây… Là phản ứng dây chuyền sao?
“Ôi chu choa, Thánh Hoàng đạo kiếp của ta cũng đến rồi! Trước khi ra khơi, ta vừa mới độ kiếp thành công, Diệp Viễn cái tên trời đánh nhà ngươi, đây là muốn hại chết ta à!” Dương Thanh cũng mắng chửi, hắn ta cũng không thể tránh khỏi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất