Áp lực của đạo kiếp càng lúc càng lớn, một thoáng tựa như diệt thế.
Đám cường giả trên mặt biển như lâm đại địch, hoảng sợ đến sắp không xong.
Nếu là đạo kiếp bình thường thì cũng thôi đi.
Nhưng đạo kiếp của mỗi người bọn họ đều có uy lực mạnh hơn rất nhiều!
Tam Pháp biến thành Ngũ Pháp, Ngũ Pháp biến thành Thất Pháp, Thất Pháp thậm chí biến thành Bát Pháp, Cửu Pháp!
Diệp Viễn ngây người, thấy xảy ra phản ứng dây chuyền như vậy hắn cũng không ngờ tới.
“Xem như ngươi lợi hại! Lão tử không chơi với ngươi nữa, cáo từ!”
Một Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn trong đó không chịu nổi áp lực khủng khiếp cùng cực kia trực tiếp bỏ chạy.
Ầm!
Dường như có một ta sét đánh thẳng xuống đầu hắn ta.
Người kia còn chưa kịp hét lên đã ngỏm củ tỏi.
Không thể chạy!
Sắc mặt mọi người trắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng.
“A a a! Tên tiểu tử họ Diệp kia, ta phải giết ngươi! Ta... Của ta chính là đạo kiếp Tam Khí!” Thiên Quỳ gào thét, giống như cảm nhận được khủng khiếp rất lớn.
Cửu Cửu thành Nhất Khí, tám mươi mốt đạo sức mạnh quy tắc!
Đạo kiếp Tam Khí, chính là ba lần đạo kiếp Cửu Cửu!
Lại nói, cũng không nhiều lắm, nhưng Cửu Cửu thành Nhất Khí, là sự tăng lên về chất.
Sức mạnh của đạo kiếp cũng sẽ tăng lên rất nhiều!
Đạo kiếp Nhất Khí là độc quyền của cường giả Chân Hoàng Thiên.
Nhưng mà trên thực tế, rất nhiều cường giả Chân Hoàng Thiên cũng không có tư cách đạt tới đạo kiếp Nhất Khí.
Rất nhiều cường giả Chân Hoàng Thiên lần đầu tiên độ kiếp cũng cùng lắm chỉ là đạo kiếp Thất Cửu, đạo kiếp Bát Cửu, đạo kiếp Cửu Cửu cũng rất hiếm.
Nhưng mà, một khi đạt tới đạo kiếp Cửu Cửu, cũng chính là đạo kiếp Nhất Khí, vậy thì nguy hiểm.
Lúc trước Thiên Quỳ hoàng tôn vượt qua chính là đạo kiếp Nhất Khí, hắn ta miễn cưỡng độ kiếp thành công.
Theo lý thuyết thì đạo kiếp lần thứ tư này có lẽ là đạo kiếp Nhị Khí.
Nhưng lúc này lại trực tiếp là đạo kiếp Tam Khí!
Có nguy cơ lớn!
Vô cùng khủng khiếp!
Đạo kiếp Nhị Khí hắn ta còn chưa nắm chắc, đạo kiếp Tam Khí chẳng phải là chết chắc rồi sao?
Diệp Viễn nhếch miệng cười, nói: “Hoàng tôn đại nhân xin đừng tức giận, ngươi mà giận là đạo kiếp giáng xuống ngay đấy. Lúc trước ta đã nhắc nhở ngươi rồi mà!
Thiên Quỳ nghe vậy không khỏi cứng đờ.
Đúng vậy, lúc trước Diệp Viễn đã từng nhắc nhở, đừng tay ra với hắn.
Nhưng sao hắn ta có thể để một tên Thánh Hoàng Thiên hạ kỳ nho nhỏ ở trong lòng?
Chỉ là chuyện một cái tát thôi, đâu đến nỗi?
Nhưng chính cái tát đó đã gây ra chuyện!
Chuyện lớn!
“Mẹ nó, ta cũng là đạo kiếp Tam Khí!”
“Ta cũng vậy!”
“Tên tiểu tử chó chết, ngươi... Ngươi hại chết bổn hoàng tôn rồi!”
Ba Chân Hoàng Thiên khác cũng điên cuồng kêu lên.
Giờ này phút này, bọn họ đã lôi mười tám đời tổ tông của Diệp Viễn ra hỏi thăm một lượt.
Nhưng mà vô dụng!
Trong ba người bọn họ có người vừa mới vượt qua đạo kiếp Nhất Khí, vốn chuyện độ kiếp này không hề có liên quan gì đến bọn họ cả.
Nhưng ai mà ngờ Diệp Viễn độ kiếp, lại giống như một ngọn lửa nhỏ.
Ngọn lửa nhỏ dẫn cháy mầm lửa lớn Thiên Quỳ, mầm lửa lớn càng cháy càng to, sau đó cháy lan ra luôn bọn họ.
Bây giờ nổ luôn rồi!
Đừng nhìn thấy lúc này Diệp Viễn đang bình tĩnh, nhưng thật ra da đầu hắn cũng đang tê rần.
Đạo kiếp của hắn không phải đạo kiếp Ngũ Cửu!
Mà là đạo kiếp Lục Cửu!
Súc vật... Ở đâu ra thế?
Đạo kiếp Lục Cửu hầu như đã là cực hạn của Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn!
Bởi vì nếu tiến thêm một bước nữa chính là đạo kiếp Thất Cửu.
Đạo kiếp Thất Cửu chính là thiên kiếp của cường giả Chân Hoàng Thiên!
Để đạo kiếp Lục Cửu đối phó với một Thánh Hoàng Thiên hạ kỳ, không thể không nói, Thiên Đạo coi trọng hắn.
“Ha ha ha… Tiểu tử, của ngươi là đạo kiếp Lục Cửu! Ngươi chết chắc rồi! Chết chắc rồi!” Thiên Quỳ hoàng tôn và Diệp Viễn có cảm ứng sâu nhất, hắn ta cảm nhận được đạo kiếp của Diệp Viễn xong không nhịn được cất tiếng cười lớn.
Tên này hại người hại mình mà!
Đạo kiếp Lục Cửu đã là cực hạn của Thánh Hoàng Thiên, chắc chắn tiểu tử này không độ nổi!
Nhìn thấy Diệp Viễn chết thảm dưới đạo kiếp, hắn ta thật vui vẻ!
Diệp Viễn trợn mắt, nói: “Lúc ta mới vừa đột phá Thánh Hoàng Thiên đã trực tiếp độ đạo kiếp Cửu Pháp, sau đó cùng ngày trở thành nghịch tu, độ đạo kiếp Bát Cửu! Lần này vốn dĩ là định độ đạo kiếp Ngũ Cửu, bây giờ lại thành độ đạo kiếp Lục Cửu mà thôi, các ngươi kích động cái gì? Đấu với trời rất vui mà!”
Thiên Quỳ: “...”
Không Minh: “...”
Tên này còn là người sao?
Bọn họ biết Diệp Viễn yêu nghiệt, nhưng không biết lại yêu nghiệt tới mức độ này rồi!
Đột phá Thánh Hoàng Thiên xong trực tiếp độ kiếp?
Cùng ngày lại độ đạo kiếp Bát Cửu?
Đạo kiếp Bát Cửu đều là của Thánh Hoàng Thiên thượng kỳ đó được không?
Khó trách!
Khó trách tiểu tử này yêu nghiệt như thế, quậy biển cả đến long trời lở đất!
Lúc này, ở phía trên không trung...
Mà nào có trên không trung gì nữa, mây kiếp hầu như đã đến trên đỉnh đầu bọn họ!
Ở đằng xa nhìn lại, biển rộng và mây kiếp dường như đã tiếp giáp nhau.
Tiếp theo sau đó một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ xuất hiện!
Từng tia sét có phẩm chất không giống nhau từ trên trời giáng xuống, một cách chậm rãi!
Đúng vậy, là chậm rãi!
Nhưng lại khiến cho người ta có ảo giác như thế giới sắp bị hủy diệt.
Từ đằng xa nhìn lại, biển cả trông giống như một nhà tù sấm sét vô tận.
Sinh linh bên trong lôi ngục kia đang chờ đợi nhận lễ rửa tội đáng sợ.
Vẻ mặt của mọi người dưới mây kiếp điên cuồng thay đổi.
Mạnh!
Quá mạnh!
Loại cảm giác chờ chết này thật con mẹ nó chua xót mà!
“Ôi chao, ta không ổn rồi! Ta sắp chết! Cái tên trời đánh Diệp Viễn ngươi, ta nhìn lầm ngươi rồi! Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!” Dương Thanh múa máy tay chân, liên tục kêu oai oái.
Diệp Viễn nhịn không được trợn mắt.
Tên này đúng là dở hơi.
Dương Thanh độ là đạo kiếp Ngũ Cửu, với hắn ta mà nói cũng vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà Diệp Viễn cảm thấy hắn ta vượt qua là chuyện không thành vấn đề.
Đang lúc nói chuyện thì đạo kiếp đã giáng xuống.
Giữa mày Diệp Viễn, Đạo Kiếm sáng ngời!
Xoẹt!
Đạo Kiếm bay ra, chỉ thẳng lên trời!
Diệp Viễn tay cầm Đạo Kiếm, rót toàn bộ thể xác và tinh thần nhập vào trong kiếm.
Nghịch đạo, là phải rút kiếm chỉ trời!
Từ nay về sau khi độ kiếp, hắn không cần mượn dùng ngoại lực nữa, mà chỉ bằng tự thân!
Hắn, không sợ, không sợ!
Tất cả mọi người đang dùng toàn lực ứng phó, chống đỡ đạo kiếp.
Cả thế giới yên tĩnh!
Đúng vậy, là sự yên lặng trước bão táp.
Chỉ có một bóng người phóng lên trời, nghênh đón vô số đạo kiếp!
Ầm ầm ầm...
Đột nhiên mặt biển nổ tung!
Sóng thần cuộn trào!
“A!”
“A!”
“A!”
...
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác vang lên!
Vòng đạo kiếp thứ nhất giáng xuống, có rất nhiều người đã trực tiếp bị đánh thành mây khói.
Đạo kiếp quá mạnh!
Thiên Quỳ rên rỉ một tiếng, toàn thân suy sụp.
Áp lực của đạo kiếp Tam Khí trực tiếp làm hắn ta bị thương nặng.
Ba đại Chân Hoàng Thiên khác đều như thế.
Diệp Viễn như bị nhấn chìm bên trong biển rộng.
Sức mạnh của đạo kiếp Lục Cửu quá khủng khiếp!
Trên đời này lợi hại nhất chính là gì?
Đại Đạo Hóa Hình?
Nhưng cùng lắm đó chỉ là một loại tán thành của Đại Đạo mà thôi!
Thứ mạnh chân chính, là bản thân Thiên Đạo!
“Ha ha... Đến nữa đi!”
Diệp Viễn điên cuồng hét lên một tiếng, lại một lần nữa phóng lên cao!
Đạo kiếp một lần nữa đánh xuống!
Mọi người ai cũng trợn tròn mắt lên nhìn.
Còn có người độ kiếp như vậy sao?
Đạo kiếp của Diệp Viễn không phải mạnh nhất, nhưng ở bên trong đám người lại có vẻ không hợp đàn.
Mọi người đều đang yên lặng chịu đựng.
Còn hắn thì rút kiếm hỏi trời xanh!
Ầm!
“Tiểu tử, cho dù bổn hoàng tôn có chết, ngươi cũng phải chôn cùng!” Thiên Quỳ điên cuồng hét lên.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất