Đón nhận xong đạo kiếp Tam Khí thứ nhất thì Thiên Quỳ đã biết, hắn ta không chống đỡ nổi! 

             Hoàn toàn không chống đỡ nổi! 

             Đạo kiếp Tam Khí quá khủng khiếp! 

             Một lần đạo kiếp đánh xuống cũng đã gần như đánh tan ba hồn bảy phách của hắn ta! 

             Cho nên hắn ta muốn kéo Diệp Viễn chết theo! 

             Tiểu tử này dựa vào cái gì mà bất tử? 

             Thiên Quỳ mang theo đạo kiếp khủng khiếp điên cuồng lao tới. 

             Đạo kiếp của Thiên Quỳ hoàng tôn chính là đạo kiếp Tam Khí! 

             Diệp Viễn có là yêu nghiệt tày trời, dưới đạo kiếp Tam Khí cũng khó thoát khỏi cái chết. 

             Đám người Không Minh nhìn thấy cảnh tượng kia khóe môi cong lên, nở nụ cười khoái trá. 

             Tiểu tử này cuối cùng cũng chết rồi sao? 

             Phải vậy chứ! 

             Tên điên nhà ngươi đã kéo bao nhiêu người xuống nước rồi! 

             Ba người Không Minh đều sắp khóc đến nơi rồi. 

             Vì sao hắn ta lại nhảy xuống vũng nước đục này chứ, hắn muốn đi đường biển thì để cho hắn đi chẳng phải là xong rồi sao? 

             Chết mấy Chiến Tướng, mấy Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn thì có gì to tát đâu chứ? 

             Mẹ nó, bây giờ chết chắc rồi! 

             Hu hu... Chết chắc rồi! 

             “Ha ha ha... Đạo kiếp Tam Khí, xem ngươi còn không chết!” 

             Thiên Quỳ hoàng tôn cất tiếng cười dài, với hắn ta mà nói, khoảng cách này cùng lắm chỉ là chuyện trong nháy mắt. 

             Nhưng lúc thân thể hắn ta bước vào khu vực Diệp Viễn độ kiếp, biến cố đã xảy ra. 

             Đùng! 

             Một tia sét khổng lồ ầm ầm đánh xuống. 

             Đạo kiếp này còn mạnh hơn trước rất nhiều! 

             Thiên Quỳ còn chưa kịp phát ra tiếng kêu gào, đã trực tiếp bị đánh biến thành không khí. 

             Chân Hoàng Thiên, đã chết! 

             Tuy nói Thiên Quỳ hoàng tôn là chết dưới đạo kiếp, nhưng mọi người đều cảm thấy là Diệp Viễn gài bẫy hắn ta. 

             Dù sao thì nếu không phải vì Diệp Viễn, thì đạo kiếp của Thiên Quỳ hoàng tôn cũng không thể nào đến ngay lúc này, đạo kiếp cũng không mạnh đến như thế. 

             Mọi người sợ ngây người! 

             Đã xảy ra chuyện gì? 

             “Ngũ... Ngũ Khí! Đạo kiếp Tam Khí, biến thành đạo kiếp Ngũ Khí!” Không Minh hoảng sợ kêu lên. 

             Độ kiếp, mấy kiếp thì chính là mấy kiếp, còn chưa bao giờ nghe nói, số kiếp còn có thể tăng lên! 

             Đúng là mở mang tầm mắt! 

             “Còn ai nữa không?” Diệp Viễn cười lạnh, nhìn về phía Không Minh nói. 

             Không Minh co rụt cổ, lập tức ỉu xìu. 

             Mẹ nó, đây là chuyện gì? 

             Diệp Viễn mắng thầm một tiếng ngu xuẩn, hắn chính là nghịch tu, hơn nữa còn là nghịch tu cực kỳ yêu nghiệt. 

             Ngươi dùng đạo kiếp của ngươi để tới đánh ta? 

             Ngươi chịu, nhưng ông trời chịu sao? 

             Ngươi mẹ nó cướp chén cơm với ông trời, không phải tìm chết thì là cái gì? 

             Diệp Viễn nói xong giơ kiếm chỉ lên trời, một lại lần nữa đón nhận đạo kiếp, vô cùng oai phong. 

             Nhưng mà ngay sau đó, hắn lại một lần nữa bị đánh văng xuống biển một cách vô tình. 

             Nhưng Diệp Viễn không quan tâm! 

             Trải qua đạo kiếp rửa tội, hắn mới có thể trở nên càng mạnh hơn! 

             Tiếng kêu thảm thiết xung quanh vẫn quanh quẩn bên tai không dứt. 

             Đạo kiếp bên trong lôi ngục quá mạnh mẽ! 

             Đây là cơn phẫn nộ của trời cao! 

             Trời cao tức giận, nào còn có ai có thể sống sót? 

             Ầm! 

             Ầm! 

             Ầm! 

             Theo từng đạo kiếp giáng xuống, càng lúc càng có nhiều Thánh Hoàng Thiên chết đi. 

             Ban đầu trên bầu trời trên biển có mấy trăm cường giả Thánh Hoàng Thiên. 

             Trong nháy mắt chỉ còn lại ít ỏi hơn ba mươi người. 

             Hơi thở của ba đại Chân Hoàng Thiên càng lúc càng yếu. 

             Cuối cùng Sa Đinh không chống đỡ được nữa bị đạo kiếp đánh chết! 

             Sức mạnh của đạo kiếp Tam Khí quá khủng khiếp! 

             Bốn đại Chân Hoàng Thiên, mất đi người thứ hai! 

             “A a a! Đòi mạng mà! Ta sắp chết rồi, Diệp Viễn! Ngươi mau tới cứu ta! Mà không, ngươi đừng tới thì hơn, ngươi đến gần ta càng chết nhanh hơn thôi!” Toàn thân Dương Thanh đầy vết thương, lại tràn đầy năng lượng. 

             Tên này đúng là đủ ngoan cường. 

             Diệp Viễn cũng không thể không bội phục thực lực của tên này. 

             Chính hắn bây giờ cũng đã suy yếu không chịu nổi. 

             Nhưng Đạo Kiếm của hắn lại càng ngày càng mạnh! 

             Đạo kiếp càng mạnh, hắn lại càng được lợi nhiều hơn! 

             Rất nhanh sau đó Thiên Hồi cũng không chịu đựng nổi, bị đạo kiếp đánh chết. 

             Tứ đại Chân Hoàng Thiên, chỉ còn lại một mình Không Minh. 

             Có điều hắn ta cũng đang hấp hối, sắp không xong rồi. 

             “A! Ta hận! Diệp Viễn, bổn hoàng tôn nguyền rủa ngươi bị Thiên Đạo phanh thây vạn đoạn!” 

             Mang theo không cam lòng mãnh liệt, Không Minh cũng đi rồi. 

             Chủ của Tứ Đại Hải Vực trong vòng không đến một canh giờ, toàn bộ ngã xuống! 

             ... 

             Cũng không biết đã qua bao lâu, mọi thứ trở về bình yên. 

             Vùng trời phía trên biển sóng êm gió lặng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngoại trừ rất nhiều thi thể nổi trên biển. 

             Nhìn toàn cảnh mà cảm thấy ghê người. 

             Một lần đạo kiếp, hầu như toàn bộ cường giả Tứ Đại Hải Vực đều điêu tàn! 

             Kình Lan nhìn về phía bóng người trẻ tuổi đang vô cùng suy yếu kia, giống như đang nhìn thấy ma quỷ. 

             Đúng vậy, Kình Lan không chết! 

             Vậy mà hắn ta lại có thể chống cự được đến cuối cùng, chính hắn ta cũng không dám tin! 

             Đạo kiếp hắn ta độ chính là đạo kiếp Ngũ Cửu giống với Dương Thanh đấy! 

             Vậy mà lại không chết! 

             Dường như cảm nhận được ánh mắt của Kình Lan, Diệp Viễn nhếch môi cười, nói bằng giọng suy yếu: “Nhìn cái gì, bây giờ có phải ngươi nên cảm tạ ta hay không? Qua kiếp nạn này e là ngươi sẽ trở thành chủ nhân mới của Tứ Đại Hải Vực rồi!” 

             Kình Lan: “...” 

             Diệp Viễn nói không sai, bây giờ hắn ta thật sự rất suy yếu. 

             Nhưng mà hắn ta có thể cảm nhận được cơ thể mình bừng bừng sức sống, điên cuồng sinh sôi nảy nở. 

             Trận đạo kiếp này đã cho hắn ta nhìn trộm tới cánh cửa mở ra thế giới mới! 

             Cánh cửa Chân Hoàng Thiên vẫn luôn đóng chặt, nay đã hé ra cho hắn ta một khe hở. 

             Cường giả cấp Chiến Tướng vốn là tinh anh trong tinh anh của Hải tộc, thiên phú cực kỳ mạnh. 

             Trận đạo kiếp này là hủy diệt, cũng là tái sinh! 

             Chiến Tướng còn sống sót chỉ có một mình hắn ta! 

             Trừ hắn ta ra còn có ba Thánh Hoàng Thiên. 

             Mấy trăm Thánh Hoàng Thiên, chỉ còn lại bốn người bọn họ còn sống! 

             Nhưng trải qua trận đạo kiếp này đối bọn họ mà nói là một lễ rửa tội. 

             Con đường trong tương lai của bọn họ sẽ càng thêm rộng mở! 

             “Ngươi... Ngươi không giết ta?” Kình Lan sợ hãi nói. 

             Đây không phải sợ hãi theo bản năng, mà là hắn ta nhìn thấy Diệp Viễn nuốt một viên Thiên Đan! 

             Chỉ mất một lúc nữa thôi Diệp Viễn sẽ nhanh chóng hồi phục! 

             Con mẹ nó! 

             “Chúng ta cũng không có thù oán sâu nặng, ta giết ngươi làm gì? Ban đầu ta cũng đâu có muốn giết người, là các ngươi từng bước ép cục diện thành ra như bây giờ. Nói đi nói lại thì thật ra đầu sỏ tạo ra cục diện này, chính là ngươi đấy!” Diệp Viễn lạnh nhạt nói. 

             Kình Lan trợn mắt há hốc mồm. 

             Đúng vậy! 

             Liên tục gần một tháng điên cuồng đuổi giết, đuổi đến toàn bộ Tứ Đại Hải Vực bạo động, thậm chí đến bốn đại Chân Hoàng Thiên cũng phải ra mặt. 

             Nhưng tìm về căn nguyên gốc gác, thì nguyên nhân của mọi chuyện bất quá chỉ là một chút sĩ diện. 

             Sĩ diện của Thiên Quỳ hải vực! 

             Sĩ diện của Kình Lan hắn ta! 

             Sau đó Kình Lan đương nhiên nhận ra là lúc trước Diệp Viễn nương tay. 

             Nhưng lúc ấy hắn ta đã không còn đường thu tay lại nữa. 

             Kết quả này giống xoáy nước, càng xoáy càng lớn, càng xoáy lại càng lớn. 

             Cuối cùng cuốn cả Chân Hoàng Thiên vào. 

             Sau đó... Toàn bộ chết hết! 

             Bốn đại Chân Hoàng Thiên chết thật là oan uổng mà! 

             Chỉ có điều lúc trước ai có thể nghĩ đến, đuổi giết một Thánh Hoàng Thiên hạ kỳ nho nhỏ lại có thể tạo thành hậu quả đáng sợ như thế? 

             “Chết tiệt, đừng tâm sự nữa, ta... Ta sắp chết rồi đây này! Diệp Viễn, mau... Mau cứu ta!” Dương Thanh suy yếu nói. 

             Dương Thanh lúc này vô cùng thê thảm. 

             Nửa người dưới của hắn ta đã bị nổ banh đến không còn lại gì. 

             Hai cánh tay chỉ còn lại có một, đã trở thành ‘người trong lu’. 

             Cơ thể yếu ớt tới cực hạn. 

             Nhưng mà tên này lại thăng cấp! 

             Đột phá đến Bán Chân Hoàng Thiên! 

             Diệp Viễn cũng đút cho hắn ta một viên Thiên Đan, tay chân đã mất của hắn ta mọc trở lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. 

             Kình Lan thấy vậy hâm mộ vô cùng. 

             Thiên Đan, thật con mẹ nó trâu bò mà! 

             Còn hắn ta thì e là phải tu dưỡng mấy năm mới có thể hồi phục đến lúc mạnh nhất. 

             Diệp Viễn mang theo Dương Thanh đi rồi, Kình Lan nhìn theo bóng hai người biến mất, ánh mắt lập loè, nói: “Sau này Nhân tộc đi ngang qua biển của chúng ta, tuyệt đối không được trêu chọc!” 

eyJpdiI6IlducHFkcHk0dURlTnZ3eG0xaUoxV2c9PSIsInZhbHVlIjoiblVGT1wvNXlZYTB1eUxsV3lpU29zQ0FqRTRXd29CZmJSd3RLY1ZLWE5acmdHUUE1ZDYzWUZXYjRpNTBIbmNcLzdwRkNGMzAwU3o3T2RCVDdlYW91Y1lkMk5Oc2dxRjZYc1lFM3NvNFRyZ3VzQ25tKzNMSW1xXC9hYXZCSHNsUDA5bVJuaENwUGJzUGdJNW1veGJSa0dMSHZ6WkZMTEZSMVNMMTUwUnFIZlZaYXI5dTBEOTRpV092dWp1SVo0ZEFJeHNnOUNKSXJcL2lSNG0wT3F3XC9PSEtZdWpCOEtLYURrZDVUR0Z6ZWJuRnBnMUhtWDQycVFEVGFcL3NjOUJ2Qm5QRVQ2bHJhUlVHYnlEK3ZBdTlDZFI4Uzc4ekE9PSIsIm1hYyI6ImMzYWY0MWUwM2ZmYTQwMTg4ZDFhYWU5NjI5OWMxY2I1NGYxNThkZGYwNjNkZTQxOTI3OTViZTJiZDYyYmU1NmUifQ==
eyJpdiI6InlkXC96c2xyc2xRM0c4WHphRGttejdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRka3c1a3hRTlRGVDRyQ1JaMTMrMmJuXC9RSFFNbHk0NTdUNFwvVjVwK3VTKzZ5bHRlb0RPMkZmV2NZSUQ1UzRJUEtpNGZSTlQ0dk9HMnJKMk85bHdIT2pZelNMV0dKYXZmVStuK3BFdGMrZERWTTZLZjdyN1pWUVc0c0I4bzFpSGE1eFl2c0FmeGx2NkFBcWhLV2UzcEdiRlVFY0M5N3VXN0Z5amFhZnZ6NmlqQTNvU25hUzN0bTBURG0zaEN5RFNXbGxwSkNoSFBLSGc1bVlxQVpVMVNUNmE2blpHbDdpMWp3eXU4TUM5bTNUaWdqNkhRdTQ0NFJ5dlJqSzEwdnI1dFhucis2aTVJc3FVM0ZkSXI0bCtGZlFheEprcHhmVldmNWhaK2psc29HQVU9IiwibWFjIjoiMWVlNTc4MDA0YzU4ZTM2YzFmMDU0M2Y5MjU0OWE2OThhNTA5MWI0MWRhZTJjMmFmNzAwY2FjZmQyOGE4ZWQ1MyJ9

             Diệp Viễn không biết, hắn ta đã vì những người ra biển mà dọn ra một con đường biển.

Ads
';
Advertisement
x