“Tử Trình, máu Nhân tộc ngươi lấy được lần trước rất khá đấy, còn nữa không, chia cho ta một ít! Tử Trình? Này? Tử Trình?”
Phía cuối tiểu đội, một võ giả Thánh Hoàng Thiên đang nói với người đằng sau.
Thế nhưng hắn nói một lúc lâu cũng không thấy đối phương phản ứng lại.
Quay lại nhìn thì không khỏi thấy sởn tóc gáy.
Người đâu mất rồi!
Mẹ nó, phía sau hắn có mười người, tại sao lại lặng yên không tiếng động, biến mất hết rồi?
Biến mất lúc nào vậy?
“Chiêu Mệnh đại nhân! Chiêu Mệnh đại nhân! Việc lớn không hay rồi, đám người Tử Trình biến mất rồi!” Thánh Hoàng Thiên đó cả kinh, kêu ầm lên.
Chiêu Mệnh đại nhân, chính là đội trưởng của chi đội trăm người bọn họ, cường giả Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn.
Chiêu Mệnh nhìn lại, quả nhiên phát hiện thiếu mất mười người, cũng không nhịn được mà thấy sởn tóc gáy.
Mười người đấy!
Chẳng có dấu hiệu gì cả, cứ thế biến mất rồi?
“Người đâu?” Chiêu Mệnh lạnh lùng nói.
Thánh Hoàng Thiên đó cười khổ nói: “Ta... Ta không biết nữa! Mới vừa rồi còn đang nói chuyện cơ mà, vừa quay đầu, người đã chẳng thấy đâu!”
Chiêu Mệnh biến sắc, trầm giọng nói: “Nhất định là mấy tên kia làm! Bọn họ trốn ở trong sương mù, lén lút diệt sát chúng ta! Không được, không thể tiếp như vậy được, nếu không chúng ta sẽ chết hết!”
Bỗng nhiên, Chiêu Mệnh bất ngờ ra chiêu, đánh vào một chỗ trong hư không.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rất nhanh, đã có hai đội trăm người cảm nhận được động tĩnh, chạy tới.
“Kẻ địch ở chỗ nào?”
“Người đâu? Chiêu Mệnh, ngươi làm cái quái gì vậy?”
Hai đội trưởng chạy qua, phát hiện căn bản là không có kẻ địch thì không khỏi nổi nóng.
Chiêu Mệnh trầm giọng nói: “Các ngươi mau kiểm tra xem, đội trăm người của mình thiếu bao nhiêu người!”
Hai đội trưởng sửng sốt, vội vàng kiểm tra đội trăm người của mình, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Hai đội cộng lại, thiếu chín người!
Đáng sợ nhất là bọn họ vậy mà lại không hề phát hiện được gì!
“Đây... Chuyện quái gì vậy?” Một đội trưởng trong đó kinh hãi nói.
Chiêu Mệnh trầm giọng nói: “Nhất định là mấy tên kia làm! Chúng ta không thể tìm tiếp như vậy được, mau thông báo cho mọi người, chúng ta tập trung lại!”
Hai đội trưởng khác đều gật đầu.
Rất nhanh, toàn bộ đại quân năm ngàn người tập trung lại.
Vừa đếm lại quân số đã thấy thiếu hơn ba trăm người!
Trên mặt ai cũng mang vẻ u ám.
“Phục Hợi? Phục Hợi đâu? Cũng... cũng biến mất rồi à?” Bỗng nhiên, có tên chiến sĩ Huyết tộc hô lên.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra một chút quái dị.
Đại quân đã tập hợp đủ, mấy tên này vẫn còn đang đánh lén bọn họ à!
Mẹ nó!
Ai chơi như vậy!
“Đi mau! Không thể ở trong sương mù này nữa!” Chiêu Mệnh trầm giọng nói.
Mọi người đều rất tán thành.
Vì vậy, đại quân năm ngàn người rút lui khỏi vùng sương mù.
Nghe đám người Chiêu Mệnh hội báo xong, sắc mặt Hàm Quang trầm như nước.
“Chết tiệt! Chúng ta trải qua một trận đại chiến cũng chưa chắc có nhiều tổn thất nhiều như vậy! Mấy nhân loại này, bản soái nhất định phải giết bọn chúng!” Hàm Quang giận không kìm được nói.
Cộng thêm đội trăm người bị tổn thất lúc trước, nhánh đại quân Thánh Hoàng Thiên Huyết tộc này còn chưa xuất chiến, đã tổn thất gần năm trăm người!
Đấu tranh giữa Huyết tộc bọn họ và Thiên Nhất đại lục, chỉ cần cường giả cấp Đế không ra mặt, cũng rất khó chết đến năm trăm người.
Phải biết rằng, nhánh đại quân này chính là đại quân Thánh Hoàng Thiên đấy!
Cho dù chống lại đại quân Thánh Hoàng Thiên năm ngàn người của Nhân tộc, bọn họ cũng hoàn toàn nghiền ép, tuyệt đối sẽ không tổn thất thảm trọng như vậy!
Năng lực khôi phục của Huyết tộc rất mạnh, càng là đại chiến, bọn họ càng khó bị giết chết.
Nhưng mà ai biết được, gặp phải năm tên Thánh Hoàng Thiên, vậy mà lại trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã bị chơi xấu, làm chết nhiều người như vậy!
Lòng Hàm Quang đang rỉ máu!
Thế nhưng bây giờ hắn ta đã cưỡi lên lưng hổ, khó mà xuống được.
Bản thân bị trọng thương, trong thời gian ngắn khó có thể khôi phục, tiến vào cũng không làm được gì.
Để Sắc Lặc đi vào, hắn ta lại sợ mấy người Diệp Viễn trực tiếp chạy mất.
Dù sao, thần thức của Sắc Lặc quá yếu, không có cách nào xuyên thấu quá nhiều sương mù.
Trừ khi mấy người Diệp Viễn hiện thân ngay cạnh Sắc Lặc, nếu không hắn ta cũng không làm gì được mấy người Diệp Viễn.
“Thống soái đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Ánh mắt Hàm Quang lóe lên nói: “Mấy người các ngươi sang hết bờ bên kia, phong tỏa vùng sương mù này lại! Một khi bọn họ đi ra, giết chết bất luận tội!”
Thuộc hạ biến sắc, nói: “Làm vậy, chúng ta có nguy cơ bị bại lộ đấy!”
Hàm Quang trầm giọng nói: “Mặc kệ! Một mình Sắc Lặc chưa chắc có thể ngăn cản bọn họ! Chỉ cần một người trong số bọn họ chạy thoát, đối với chúng ta mà nói, cũng là trí mạng! Còn có ba ngày nữa thì La Xuyên thống soái sẽ đến, chờ ngài ấy đến, thì đó chính là ngày chết của những người này!”
...
Trong sương mù, Dương Thanh yên lặng như tuyết.
“Bọn người kia ngu thật đấy! Dưới sự tàn sát của Thanh Thiên Thánh Tôn, bọn họ cũng không dám tiến vào sương mù nữa!” Dương Thanh được nước nói tới.
Không ai để ý hắn ta.
Diệp Viễn trầm giọng nói: “Hình như bọn họ đang ở đây chờ người! Điều này chứng tỏ, nhánh đại quân Thánh Hoàng Thiên này chưa phải là toàn bộ quân số! Chúng ta không thể đợi thêm nữa. Nếu không, không những không thể đưa được tin tức ra ngoài, mà chúng ta còn phải chết ở chỗ này!”
Diệp Viễn cảm thấy, sợ là Huyết tộc sẽ còn có nhiều cao thủ Chân Hoàng Thiên sẽ lục tục chạy tới hơn.
Nhân tộc ở Thiên Nhất đại lục có yếu hơn nữa thì cũng không thể chỉ có hai Chân Hoàng Thiên là có thể đánh hạ.
Cho nên, chắc chắn là bọn họ đang đợi người!
“Ngươi còn bao nhiêu ngày nữa thì khôi phục?” Dương Thanh hỏi.
“Ba ngày!”
Ba ngày sau, bên bờ biển.
Đại quân Huyết tộc hơn bốn ngàn người đã bày trận sẵn.
Bỗng nhiên, có năm bóng người từ đâu lao tới, trực tiếp giết vào trong đại quân.
Càn Khôn Kiếm Trận của Diệp Viễn vừa mở, lập tức chém giết hơn mười Thánh Hoàng Thiên.
Dưới sự che chở của hắn, những người khác điên cuồng giết chóc.
Nhất là Dương Thanh, một thương đâm ra, tất có một người bỏ mạng!
Nhìn thấy Diệp Viễn đại phát thần uy, đồng tử Sắc Lặc co rụt lại, kinh hãi hô: “Làm sao có thể! Tiểu tử này, chỉ cần nửa tháng là hoàn toàn khôi phục ư?”
Có điều, hắn ta không thời gian để kinh ngạc, thân hình chợt lóe lên, đánh tới Diệp Viễn.
Tốc độ của năm người Diệp Viễn quá nhanh, mới giây lát đã giết ra một con đường máu!
Uy áp Chân Hoàng Thiên của Sắc Lặc vừa thả ra đã trực tiếp đánh về phía Diệp Viễn!
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, trong tay cũng lập tức ngưng tụ ra một thanh Đạo Kiếm.
Sắc mặt Sắc Lặc hoàn toàn thay đổi, tốc độ lùi lại phải nói là cực kỳ nhanh!
Bởi vì một kiếm này của Diệp Viễn đã chém thẳng về phía hắn ta!
Sắc Lặc biết rõ một kiếm này đã phế Hàm Quang thống soái đấy!
Nhưng Diệp Viễn chợt nhếch miệng cười, Đạo Kiếm trong tay bỗng tan biến không còn vết tích, uy hiếp kinh khủng cũng hoàn toàn biến mất, không còn chút tăm hơi.
“Hù ngươi thôi! Tạm biệt!”
Năm người hóa thành tàn ảnh, phi thẳng về phía đại lục.
Bên kia, hư không rung động, từng bóng người đạp không bước ra.
Ngưng mắt nhìn lại, đúng là có tận năm ngàn người!
Năm ngàn người này, tất cả đều là Thánh Hoàng Thiên!
Mà cường giả Chân Hoàng Thiên dẫn đầu có tận năm người!
“La Xuyên thống soái!” Hàm Quang trực tiếp hành lễ, chắp tay bái một người trong đó.
La Xuyên thống soái chính là cường giả siêu cấp, cấp bậc Chân Hoàng Thiên thượng kỳ đại viên mãn đấy!
Nhánh đại quân vạn người này, cũng chính là do hắn ta dẫn đầu.
La Xuyên nhìn thấy Hàm Quang thì không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hàm Quang vội vàng nói: “Trên biển lớn, đột nhiên xuất hiện mấy tên nghịch tu! Một người trong đó còn ngưng tụ ra Đạo Kiếm đáng sợ, chém thương căn cơ của ta chỉ bằng một kiếm!”
La Xuyên trầm giọng quát: “Phế vật!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất