“Sắc Lặc, đuổi theo, giết bọn chúng cho ta!”
Hàm Quang tức giận rống lên một tiếng, vang vọng trên mặt biển.
Một kiếm, khiến hắn ta bị thương nặng!
Một kiếm này của Diệp Viễn chính là chém vào đạo của hắn ta!
Tuy rằng bây giờ Hàm Quang đã sống lại, nhưng thực lực của hắn ta hao tổn rất nhiều, thậm chí còn không bằng Sắc Lặc.
Thật ra không đợi Hàm Quang nói thì Sắc Lặc đã đuổi theo vào bên trong sương mù.
Nhưng mà không được bao lâu hắn ta lại lui trở về.
“Hàm Quang thống soái, hơi thở của bọn họ... Biến mất rồi!” Sắc Lặc nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Hàm Quang sững sờ, tức giận quát: “Mọi người nghe lệnh, lục soát thật kỹ càng bên trong sương mù! Một khi phát hiện bóng dáng bọn họ, giết chết bất luận tội!”
Nhóm đại quân này bao gồm năm ngàn Huyết Tộc Thánh Hoàng Thiên!
Nghe xong mệnh lệnh, năm ngàn người rất có trật tự tìm kiếm trong sương mù.
Hàm Quang và Sắc Lặc cũng tiến vào bên trong sương mù, nhưng Hàm Quang lại lập tức nhíu mày.
“Ta bị tên tiểu tử kia làm cho bị thương nặng, đã không thể nào cảm nhận được bọn chúng! Đáng chết! Không ngờ tên tiểu tử kia lại là nghịch tu, hơn nữa còn mạnh đến thế!” Hàm Quang cũng bị một kiếm này của Diệp Viễn dọa đến sợ ngây người.
Trực tiếp vượt qua một cảnh giới lớn chém chết kẻ thù, đây là thực lực đáng sợ cỡ nào chứ?
Nếu không phải sức sống của Huyết Tộc ngoan cường thì vừa rồi hắn ta đã chết luôn thật rồi!
“Thống soái đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Hình như tên tiểu tử kia có thủ đoạn ẩn nấp bên trong sương mù!” Sắc Lặc nặng nề nói.
Ánh mắt Hàm Quang lập loè, giọng lạnh như đóng băng, nói: “Ngươi đi thẳng qua bờ bên kia thủ đi, tuyệt đối không thể để bọn họ đi vào Thiên Nhất đại lục! Tên tiểu tử kia chỉ có sức lực đánh ra một đòn mà thôi, hiện giờ Đạo Kiếm của hắn bị hao tổn, chắc chắn không thể chém ra kiếm thứ hai! Chỉ cần bọn chúng dám lộ diện, ngươi lập tức giết ngay! Ta ở đây chờ nhóm người La Xuyên thống soái, đại quân vừa đến, chúng ta lập tức giết vào Thiên Nhất đại lục. Đến lúc đó cho dù bọn chúng có ra hay không cũng không quan trọng nữa rồi!”
Sắc Lặc khẩn trương, nhận lệnh mà đi.
...
Nhóm người Diệp Viễn bên trong sương mù, toàn thân bọn họ trở nên xám xịt, hòa thành một với sương mù xung quanh, rất khó phát hiện.
Ở bên trong sương mù này Bích Hải Thần Loa có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Đám Thánh Hoàng Thiên kia cho dù đi ngang qua bên cạnh bọn họ cũng đừng mơ phát hiện ra bọn họ.
“Diệp Sư, ngươi ổn chứ?” Đại Hoàng quan tâm hỏi.
Sắc mặt Diệp Viễn trắng bệch, suy yếu nói: “Không chết được, nhưng mà Đạo Kiếm của ta bị thương nặng, cần phải bồi dưỡng lại một lần nữa.”
Uy lực của một chiêu này vô cùng lớn, nhưng lại là cách đánh lưỡng bại câu thương.
Đạo Kiếm gắn liền với tính mạng của Diệp Viễn, hỏng thì cùng hỏng, vinh thì cùng vinh.
Đạo Kiếm là chỗ căn cơ của Diệp Viễn, một khi thi triển ra toàn lực thì còn mạnh hơn một kiếm Thí Thiên rất nhiều, nhưng đồng thời di chứng cũng rất lớn.
Trong vòng nửa tháng Diệp Viễn không thể ra tay nữa.
Đạo Kiếm của Diệp Viễn lúc này đang ở bên trong Vạn Giới Sơn, mượn dùng Hồng Mông Khí bồi dưỡng lại.
Hồng Mông Khí là nguồn gốc của vạn vật, có thể nuôi dưỡng lại Đạo Kiếm.
Nếu không thì trong vòng mấy năm hắn cũng thể nào ngưng tụ lại Đạo Kiếm một lần nữa.
“Ngươi cái tên này thế mà lại còn giấu thủ đoạn lợi hại như vậy, có phải là định dùng nó để lén lút chiếm đoạt ngôi vị chí tôn Thiên Nhất đại lục của ta hay không?” Dương Thanh kêu lên oai oái.
Cảnh Phỉ bĩu môi, khinh thường nói: “Với dáng vẻ hoảng sợ này của ngươi, Diệp Viễn ca ca chỉ cần một tay đã có thể ‘xử đẹp’ ngươi rồi, còn phải lén lút ư?”
Dương Thanh cười lạnh, nói: “Đây chỉ là tạm thời thôi! Bản tôn sẽ nhanh chóng đột phá Chân Hoàng Thiên, đến lúc đó, còn không phải để cho ta thoải mái hành hạ hắn hay sao?”
“Đừng nói xàm nữa, có giỏi thì cút ra ngoài cho ta! Một mình ngươi đối mặt với đại quân Huyết Tộc đi!” Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Dương Thanh nghe xong quả nhiên thức thời câm miệng.
Đám Huyết Tộc kia quá mạnh, căn bản là giết không chết, hắn ta mà đi ra ngoài là hết đường về quê luôn đấy!
“Diệp Sư, đám Chân Hoàng Thiên đã đi qua bờ bên kia, bây giờ chúng ta cũng không ra được, làm sao bây giờ?” Đại Hoàng lo lắng hỏi.
“Giết!”
Mặt Diệp Viễn lạnh lùng, nói: “Đám sương mù này chính là lá chắn thiên nhiên của chúng ta! Cái tên Chân Hoàng Thiên trung kỳ kia đã bị Đạo Kiếm của ta đánh bị thương nặng, trong vòng một tháng chắc chắn không thể hồi phục lại thời kỳ mạnh nhất. Chân Hoàng Thiên ở bên bờ bên kia sợ chúng ta vào được Thiên Nhất đại lục, chắc chắn không dám dễ dàng đi vào. Nếu vậy chúng ta sẽ giết đến bọn chúng sợ!”
Dương Thanh vừa nghe vậy không khỏi rất là hưng phấn, nói: “ha ha, cái này hay, cái này hay!”
Cảnh Phỉ sợ rằng thiên hạ không loạn đương nhiên cũng rất hưng phấn.
Có hai Chân Hoàng Thiên ở đây, Bích Hải Thần Loa cũng không thể che giấu nổi bọn họ.
Nhưng nếu chỉ là Thánh Hoàng Thiên thì Bích Hải Thần Loa phát động Thủy Quy Tắc có thể hoàn mỹ che giấu mọi người vào bên trong sương mù!
Bọn họ có thể hóa thân thành thợ săn trong sương mù.
Còn đại quân Huyết Tộc chính là con mồi của bọn họ!
...
“Đáng chết, mấy tên kia trốn đi đâu hết rồi? Chúng ta đã tìm kiếm bên trong sương mù này mấy lượt rồi, đến bóng ma cũng không nhìn thấy! Chẳng lẽ bọn chúng còn có thể bốc hơi khỏi nhân gian à?”
“Chắc chắn bọn chúng có cách gì đó để ẩn nấp, chúng ta không thể mất cảnh giác!”
“Hây, bọn chúng còn có thể có thủ đoạn gì chứ? Cái tên tiểu tử mạnh nhất kia đã nửa chết nửa sống! Nhưng mà cũng phải nói một kiếm kia của hắn thật đúng là khủng khiếp nha, vậy mà lại dùng một kiếm chém chết Hàm Quang thống soái! Đến bây giờ ta vẫn còn sợ hãi đấy!”
“Đừng nhiều chuyện nữa, đi tìm nhanh đi! Đám sương mù này quá lớn, năm ngàn người chúng ta rải ra đi vào, bọt nước cũng không được bỏ qua!”
...
Nhóm Huyết Tộc đang tìm kiếm trong sương mù, còn dùng cả thần thức để thăm dò những nơi rất nhỏ, bọn họ chỉ có thể không ngừng tuần tra qua lại.
Có điều ba ngày trôi qua bọn họ vẫn không tìm được bóng dáng năm người Diệp Viễn.
Đại quân bốn nghìn chín trăm người, chia làm bốn mươi chín tiểu đội, tiến hành tìm kiếm gắt gao khu vực bên trong sương mù.
Tiểu đội này chính là một trong số đó.
Phía sau cùng của đội ngũ, một màn nước âm thầm bao phủ ba người mới vừa nói chuyện, không hề phát ra một chút tiếng động nào.
Ba người này cùng lắm chỉ là Thánh Hoàng Thiên trung kỳ, bị màn nước kia bao lại, bọn họ chấn động theo bản năng muốn kêu cứu, nhưng ở bên trong màn nước bọn họ căn bản kêu không ra.
Lúc này, một bóng người hiện ra.
Dương Thanh nghiền ngẫm nhìn ba người này, đột nhiên đâm thương vào một người trong kia.
Một thương này không hề dao động chút quy tắc nào.
Nhưng sau khi mũi thương đâm vào cơ thể Huyết Tộc thì một luồng sức mạnh hủy diệt đáng sợ lại ở trong thân thể nổ tung.
Huyết Tộc đã bị Dương Thanh tiêu diệt.
Cùng lúc đó, hai Huyết Tộc bên cạnh cũng biến mất, không phát ra một chút âÂm thanh nào.
Thì ra là Diệp Viễn đánh vào hai luồng kiếm khí, trực tiếp kết liễu hai người kia.
Dương Thanh tức đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: “Ngươi cái tên này lại cướp người của ta!”
Diệp Viễn làm động tác im lặng, ý bảo Dương Thanh đi.
Hai người lại một lần nữa trốn vào bên trong sương mù, biến mất không thấy đâu.
Rất nhanh lại có một tiểu đội đi ngang qua bọn họ.
Dương Thanh nhìn thấy vậy không khỏi hoảng sợ.
Suýt chút nữa đã bị lộ rồi.
“Ngươi cái tên này giết người quá chậm!” Diệp Viễn nhìn về phía Dương Thanh, lạnh nhạt nói.
Đến giết người cũng nhanh hơn ta!
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất