“Ha ha ha... Nhân loại ngu xuẩn, ngươi không thể giết bọn ta chết đâu!” 

             Sau khi một Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn sống lại thì suồng sã cười nói với Diệp Viễn. 

             Huyết Tộc lấy máu sống lại, càng là một đòn chí mạng đối với con người. 

             Một đối thủ giết không chết, đủ để khiến cho ý chí của người ta không vững! 

             “Vậy sao? Có phải những lần các ngươi sống lại càng lúc càng chậm hay không?” 

             Diệp Viễn cười lạnh, bỗng nhiên thu thần nguyên lại, Càn Khôn Kiếm Trận lập tức biến mất. 

             Quả nhiên như lời hắn nói, tốc độ hồi phục lại của những Huyết Tộc bị giết vài lần rõ ràng chậm hơn rất nhiều. 

             Trên người Diệp Viễn long uy cuồn cuộn! 

             Cửu Thiên Hóa Long Quyền! 

             Diệp Viễn đánh ra một quyền thẳng đến một đám sương máu. 

             Đám sương máu kia trực tiếp biến thành hư vô. 

             Thế giới trở lại thanh tịnh. 

             Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn không thể tin vào mắt mình, kêu lên: “Sao... Sao có thể?” 

             Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Trên đời này làm gì có người giết không chết được? Chẳng qua là các ngươi quá đông, phải nghiền nát từng người một mà thôi!” 

             Nói xong hắn lại tung ra một quyền, một lần nữa tiêu diệt hoàn toàn một Huyết Tộc. 

             Nói đến phạm vi tấn công lớn thì Càn Khôn Kiếm Trận đúng là không gì sánh kịp, nó có thể khuếch đại thực lực Diệp Viễn lên mấy lần. 

             Nhưng nói về tấn công đơn lẻ thì Càn Khôn Kiếm Trận lại không bằng Cửu Thiên Hóa Long Quyền. 

             Hiện giờ huyết mạch Diệp Viễn tiến hóa thành huyết mạch Chiến Linh cấp Chân Long, sức mạnh của chiêu bộc phát ra là gấp mấy chục lần sức mạnh ban đầu của nó! 

             Hơn nữa sức mạnh của chiêu này là ở nổ tung, sức công phá rất mạnh. 

             Dùng nó để diệt tận gốc Huyết Tộc lại quá thích hợp. 

             Một quyền của Diệp Viễn giết một mạng, số lượng Huyết Tộc dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được giảm xuống. 

             Đùng! 

             Tên Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn cũng bị một quyền đánh chết. 

             Ở nơi sâu bên trong sương mù, sắc mặt Hàm Quang thay đổi. 

             Hắn ta có thể thông qua huyết mạch, cảm giác được đám thủ hạ của mình biến mất một cách nhanh chóng. 

             “Sao vậy Hàm Quang đại nhân? Chỉ là mấy tên Thánh Hoàng Thiên, chẳng lẽ Diệt Trần không giải quyết được?” 

             Sắc Lặc không cảm nhận được nhưng nhìn thấy sắc mặt Hàm Quang lập tức nhận ra điều gì đó. 

             Trong ánh mắt Hàm Quang hiện lên sự chấn động, nói: “Chỉ còn lại có... Một mình Diệt Trần!” 

             “Cái gì! Chẳng lẽ... Là Chân Hoàng Thiên?” Lần này Sắc Lặc hoảng sợ không nhẹ. 

             Hàm Quang lắc đầu, nói: “Một Bán Chân Hoàng Thiên, những người khác đều là Thánh Hoàng Thiên bình thường, còn không có ai là đại viên mãn. Hả? Diệt Trần... Cũng đã chết!” 

             Lúc này đây Hàm Quang thật sự chấn động rồi. 

             Chết quá nhanh! 

             Trước sau cùng lắm cũng chỉ mới mười lăm phút. 

             Huyết Tộc ngoại trừ đụng tới đối thủ có thực lực cách xa mình, nếu không chưa từng chết nhanh như vậy. 

             Diệt Trần là Bán Chân Hoàng Thiên, đối phó với người cùng cấp hầu như là dễ như trở bàn tay. 

             Cho dù là đụng tới nhân loại yêu nghiệt nào đó, đánh không lại vẫn luôn có thể chạy trốn. 

             Nhưng bây giờ đã chết hết cả rồi! 

             “Không xong, bọn họ muốn đi xuyên qua sương mù! Bọn họ đã biết chúng ta mai phục ở đây rồi, nếu tin này bị lộ ra thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Sắc Lặc, ngươi dẫn người đi giết bọn chúng! Không, tất cả mọi người xuất phát, nhất định phải giết chết bọn chúng!” 

             ... 

             “Đám Huyết Tộc đang mai phục e là đã phát hiện ra các ngươi rồi. Bọn họ mai phục ở nơi này rất có thể là có âm mưu lớn!” Di Thiên nói. 

             Diệp Viễn khẽ gật đầu, nói: “Nói như vậy thì chúng ta cần phải báo tin này cho Thiên Nhất đại lục, báo cho loài người ở nơi đó biết!” 

             Diệp Viễn cũng không ngờ còn chưa đi vào Thiên Nhất đại lục đã đụng phải chuyện như vậy. 

             Những người lao ra đánh bọn họ cũng đã có cảnh giới Bán Chân Hoàng Thiên rồi, ở sâu bên trong sương mù e là sẽ có sự tồn tại của Chân Hoàng Thiên! 

             “Lùi!” 

             Diệp Viễn lạnh lùng quát lên một tiếng, nhanh chóng lùi xa lại về phía sau. 

             “Đã chậm!” 

             Một người xuất hiện đột ngột, đánh một chưởng về phía Dương Thanh. 

             Một chưởng này vô cùng mạnh mẽ, đúng là Sắc Lặc! 

             “A a a! Vì sao lại là ta? Mẹ nó, ta không người phải mạnh nhất đâu, cái tên ngu xuẩn này!” 

             Dương Thanh kêu lên oai oái, di chuyển một cách quỷ dị, né được một chiêu nếu trúng phải là chết không nghi ngờ kia! 

             Đôi con ngươi Sắc Lặc co rút, hơi hoảng sợ nhìn về phía Dương Thanh. 

             Tên Bán Chân Hoàng Thiên vậy mà lại có thể tránh được một chiêu dồn lực của mình! 

             Nhưng mà... 

             Sau khi giật mình thì khóe môi Sắc Lặc hiện lên ý cười tàn nhẫn. 

             Một chiêu này của hắn ta cũng không phải là sát chiêu! 

             Sát chiêu chân chính, là Hàm Quang! 

             Chính là trong nháy mắt này, năm người đã rời khỏi sương mù. 

             Cũng trong giây phút đó, một bàn tay to từ trên trời giáng xuống. 

             Sức mạnh đó, Sắc Lặc hoàn toàn không thể so! 

             Một đòn trí mạng của Chân Hoàng Thiên trung kỳ đối với Thánh Hoàng Thiên mà nói, giống như tận thế! 

             Muốn tránh cũng không được! 

             “Lần này chết chắc thật rồi!” Dương Thanh kêu lên oai oái. 

             Đám người Đại Hoàng dưới một chưởng này đến nhúc nhích cũng không được! 

             Thực lực của Hàm Quang và Sắc Lặc hoàn toàn không cùng một cấp bậc. 

             Ở trên không trung, Hàm Quang vẻ mặt không biểu cảm. 

             Giết chết mấy Thánh Hoàng Thiên đối với hắn ta chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức lực. 

             Cho dù là Bán Chân Hoàng Thiên cũng không được. 

             Nhưng vào lúc này, dưới lòng bàn tay hắn ta đột nhiên phát ra luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp. 

             Luồng sức mạnh đó làm tim hắn ta đập nhanh không thôi. 

             Nụ cười khinh miệt trên mặt Sắc Lặc lúc này lại biến thành hoảng sợ. 

             “Hàm Quang thống soái, cẩn thận!” 

             Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi! 

             Nhất kiếm kinh thiên, trực tiếp chém nát cự chưởng của hắn ta, hướng thẳng đến bản thể. 

             Một kiếm này, ánh sáng trải dài, cực kỳ loá mắt, làm cho tất cả mọi người không mở mắt ra được! 

             Kiếm này vừa ra, giống như muốn chém đôi bầu trời! 

             Sắc Lặc ở cách đó không xa hô hấp như muốn dừng lại. 

             Phụt! 

             Hàm Quang trực tiếp bị một kiếm này chém nát! 

             Tất cả mọi người có mặt ở đó há to miệng, không, dám tin tưởng nhìn về phía Diệp Viễn. 

             Một kiếm này, đúng là đến từ Diệp Viễn! 

             Ai cũng không ngờ tới, một Thánh Hoàng Thiên trung kỳ, một kiếm giết chết tươi một Chân Hoàng Thiên trung kỳ! 

             Trực tiếp vượt một cảnh giới lớn giết địch! 

             Một kiếm này đã đã vượt cảnh giới rồi! 

             “Đây... Hàm Quang đại nhân lại bị một kiếm giết chết? Đùa... Đùa cái gì vậy?” 

             “Một kiếm thật là lóa mắt! Nhân loại này là Thánh Hoàng Thiên trung kỳ thật sao?” 

             “Còn tưởng rằng Bán Chân Hoàng Thiên kia mới là mạnh nhất, không ngờ lại là tên nhìn như bình thường này!” 

             ... 

             Trước một kiếm này không ai coi Diệp Viễn ra gì. 

             Trong năm người, Diệp Viễn thậm chí còn không bằng Cảnh Phỉ. 

             Nhưng một kiếm này đã làm cho Diệp Viễn loá mắt tới cùng cực rồi. 

             Đạo Kiếm! 

             Diệp Viễn chém ra một kiếm mạnh nhất, uy lực còn mạnh hơn so với một kiếm Thí Thiên của Vạn Tượng Thánh Thụ rất nhiều! 

             Đây là Nghịch Đạo Kiếm của Diệp Viễn, là toàn bộ giác ngộ cả đời hắn. 

             Cũng là một kiếm hắn dùng sinh mệnh tung ra! 

             Tung xong một kiếm kia sắc mặt Diệp Viễn tái nhợt đến không còn chút máu, giống như cái xác sống. 

             “Đại Hoàng!” 

             Diệp Viễn lạnh lùng hét lên một tiếng, thật ra hắn không cần nói thì Đại Hoàng cũng đã khiêng Diệp Viễn lên, một lại lần nữa xông vào bên trong sương mù. 

             Mà mọi người còn đang chìm trong khiếp sợ. 

             Thậm chí không có ai ngăn cản. 

             Ba người Dương Thanh cũng đã biết đó là át chủ bài của Diệp Viễn, lập tức đuổi theo. 

             Ở trên không trung, đám sương máu mà Diệp Viễn đánh nổ đang có ý định ngưng tụ lại. 

             Có điều chúng nó không làm được! 

             Một kiếm này chém xuống lại khiến Huyết Tộc khó có thể sống lại! 

             Đám người Sắc Lặc trong chốc lát quên mất phải đuổi theo. 

eyJpdiI6Ik1XaWJKeVd2clhrZzZ6MGx5cGNYekE9PSIsInZhbHVlIjoiMllzRWN1NzBSNG05MVwvVHJXUkpHOGpGNDRKMG1qdkVESWorUDIyMDlybDVVQ3dwTXptUEJ4MnozNVk4cGREN2VwZjl4SVFPcHQ3bndwNkRKUWtQRGNvRWk3WG9kenhzQSszSTFrcGMxMEJlaTVQSXBGWVBtaHltd2s2ZjNYbzloUlB3SWlITTdwUHpUZ3N2XC9KRlZITm1UR0p2bDZpNXpvWG5kQzRGQmpEaGlvT2NzTWdJUitjYXFFcFpFQkx4a1ppVnp2M3BJbzUyOXhPRElDaG5FVWo3NkIyZnpjQUZmaVwvQ3JSTCsxQVBBa3JtaXhoXC9NSzBMc1FrU01mWjQ2bU9xdGZTKzI5aEc5WkFBZWFKcTVad3gxbjhudzFBYllld1RsS3JqczVXdklnPSIsIm1hYyI6IjNjZDlkNzFiZTU0YjUzZmEzNGM5ZDExNWVmZmUzMzQxM2FhYmFjYTkzY2JlMjUyYjIyODM5M2I0M2QzNmQ5MGEifQ==
eyJpdiI6IjhLQjg4cXc1eWt6b25Bblhjc2Y3V2c9PSIsInZhbHVlIjoia1B0bDBXemR5TVo0ZTlrQ3RoNlJYNk1pNk1EQVlzdEdwbjdFZUw3enNvclVKY0E4VnV0UzhIUnBXeUxxVnRsS2ExS3BmRmpcL1NweGhMT2xPY1RQQ3pcL0d4dkNMZHJ1ZGZuMW5lOFVXSlhWUGUzZVd2UGt1bWpKS0NBeUN6MXh2b0pSNElHRmFDYTJkZ1FsWUN2N0lRdE02cWFJc0IzbzJZTExMcUNvREwyazcwY3djeGNQOVRMemxRQUtjMndLczA1MWJJMGtEbXQ1NXJVclZ2MEJWODJkSnJwSUllSkx6WEpaQjB0dG9JUHJlSk9UckV3WHhtNk9BZzArZUR0SzkzIiwibWFjIjoiY2IxNDU1ZjYxMmY0MTI3OTI4MjA2ZTZmMjMyOWU5NmM0NTkwNTI0YmZhZDdmMGQ1YmQ2YjY4YTUxY2IzNWY0YyJ9

             Hàm Quang vừa sợ vừa giận tới cùng cực, hét lớn: “Đuổi theo! Các ngươi còn đứng ngây người ra đấy làm gì?”

Ads
';
Advertisement
x